"Ngươi!" Ngọc Như bị lời này chọc giận, dứt khoát xé đi mặt giả nhân giả nghĩa đã đeo mấy ngày nay, "Ngươi con hồ ly bỉ ổi này! Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!"
Bị mắng vô cớ như vậy một hồi, Tiết Lệnh Vi cũng rất bực mình, "Rốt cuộc là ai không biết tốt xấu? Ngọc Như tỷ tỷ đừng nói mình ủy khuất lắm vậy, ngươi nói ngươi lấy mặt nóng dán mông lạnh người khác, ai biết mặt ngươi là nóng hay lạnh? Kết quả còn không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà trách người khác mông lạnh?"
Ngọc Như không ngờ bị sặc không nói nên lời.
Thanh Nghiên cũng nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hồng Lăng ôn nhu mắng người, không ngờ cũng có thể lợi hại như thế.
"Ngươi dám mắng ta?"
Tiết Lệnh Vi rất ủy khuất: "Ta mắng ngươi khi nào? Là ngươi mắng ta trước mới đúng chứ? Ngươi nói thử xem, câu nào của ta mắng ngươi?"
Ngọc Như xác thật tìm không ra chỗ nào trong câu của nàng mắng mình, nhưng lời Tiết Lệnh Vi nói đã làm Ngọc Như rất tức giận.
"Ngươi nói không biết là ta mặt lạnh hay mông lạnh, chẳng lẽ hàm ý của ngươi là mắng ta mặt không bằng mông?"
Thực tế Tiết Lệnh Vi không nghĩ tới tầng nghĩa này, bị Ngọc Như cắt câu lấy nghĩa nhắc nhở như vậy, hiểu ra: "Đây là do tự Ngọc Như tỷ tỷ nói, muội chưa bao giờ nói vậy, muội chẳng qua là việc nào ra việc đó, mọi chuyện đều phải nói cho có lý. Ngọc Như tỷ tỷ luôn thích cắt câu lấy nghĩa tự cho là thế, cảm thấy mỗi người đều muốn gây khó dễ tỷ, muội cũng không thể nói gì hơn!"
"Ngươi! Ngươi!" Ngọc Như cảm thấy Tiết Lệnh Vi hết nhục nhã vũ kỹ mình khổ luyện mười mấy năm trời đến nhục nhã dung mạo của mình, một hơi nghẹn tức này không thể đi lên cũng không rơi xuốngd dược, vừa tức vừa bực, nghĩ không ra lời nào để phản bác, cuối cùng không ngờ tức giận đến khóc.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi có bản lĩnh nói lại một lần nữa đi?" Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, không chịu rơi xuống.
"Muội không còn gì để nói nữa." Tiết Lệnh Vi quả là rất tốt với Ngọc Như.
Ngọc Như đang định mở miệng mắng, nhưng ánh mắt Tiết Lệnh Vi vừa lúc liếc đến Triệu Duật không biết đã đứng tại cửa bao lâu, theo phản xạ buột miệng thốt ra: "Đại nhân?"
Lời chửi rủa sắp ra ngoài miệng của Ngọc Như bị một tiếng này cứng rắn nuốt về.
Bên cạnh Triệu Duật là Tiền Trọng, thấy nàng rốt cuộc thấy mình liền đi qua.
Ngọc Như cắn môi dưới, lập tức bật khóc, ủy khuất tiến đến trước mặt Triệu Duật: "Đại nhân.."
Triệu Duật liếc nàng một cái, "Đây là chuyện gì vậy?"
"Nô gia tới Đông Uyển muốn Hồng Lăng muội muội chỉ điểm vũ kỹ, ai ngờ muội ấy.." Ngọc Như cúi đầu nức nở, dáng vẻ ấy như thật sự bị ủy khuất rất nhiều vậy, lấy tay áo lau mặt, quả thực nhìn thấy mà thương tiếc, "Ai ngờ Hồng Lăng muội muội ỷ vào việc được đại nhân sủng ái, lên tiếng nhục nhã nô gia!"
"Có việc này cơ à?" Triệu Duật nhăn mày lại, như thật sự mới biết được vậy, "Nàng ấy nhục nhã nàng cái gì?"
Ngọc Như thấy Triệu Duật hỏi vậy thì cho rằng y mới tới, có lẽ không nghe được vừa rồi bọn họ cãi gì nhau, vì thế tiếp tục ủy khuất nói: "Muội ấy nói nô gia hạ tiện, ghen ghét muội ấy được đại nhân sủng ái, nói một kẻ như nô gia căn bản không xứng được phục vụ đại nhân --"
Tiết Lệnh Vi trố mắt, Ngọc Như này đúng là biết lật ngược phải trái, không ngờ bôi nhọ nàng như thế trước mặt Triệu Duật. Sao nàng có thể chịu đựng được bị nói xấu vô lý như vậy? Lập tức cãi lại: "Ngươi nói bậy! Ta nói ngươi như vậy khi nào chứ? Chuyện mặt nóng dán mông lạnh đó không phải do ngươi nói trước sao? Ta căn bản chưa bao giờ mắng ngươi!"
Ngọc Như không màng Tiết Lệnh Vi cãi lại, tiếp tục khóc lóc nói với Triệu Duật: "Đại nhân, nô gia vẫn luôn tận tâm phục vụ đại nhân, đại nhân vẫn luôn biết nô gia trung thành. Hiện giờ Hồng Lăng muội muội nói nô gia hạ tiện, không phải cũng đồng nghĩa với việc nhục nhã gia phụ đường đường một Đề hình Án Sát Sứ sao?"
Câu sau Ngọc Như cố ý lôi phụ thân nàng ta ra, lặng lẽ quan sát thần sắc Triệu Duật.
* * *
Editor: Mi An