Tiết Lệnh Vi cẩn thận vểnh tai lên, chỉ nghe thấy thanh âm như thấp giọng lẩm bẩm của Triệu Duật, nói cái gì nàng không nghe rõ.
Hai người bên trong lại nói chuyện với nhau vài câu, ước chừng là Ngọc Như có việc gì đó cầu Triệu Duật.
Tiếp theo, liền nghe thấy Ngọc Như bỗng nhiên hờn dỗi một tiếng: "Đại nhân sao lại hư hỏng như thế.."
Nghe đến đây, Tiết Lệnh Vi nhích tới gần sát cửa sổ một ít.
Lúc này, cuối cùng nàng cũng nghe rõ Triệu Duật nói gì: "Không thích?"
Ngọc Như thì cười nhẹ: "Chỉ cần là đại nhân làm, nô gia đều thích.."
"Vậy tự ngươi chọn đi."
"Đại nhân, sao phải che hai mắt thế? Đại nhân lúc làm việc này luôn thích tắt đèn thật ra cũng đã đủ rồi, Ngọc Như cả gan cầu xin đại nhân một hồi, lần này có thể.."
Giọng của Ngọc Như đột nhiên im bặt, tiếp theo nghe thấy nàng ta nói tiếp, chỉ là trong giọng nói mang theo một tia khϊếp đảm: "Đại nhân vui là được, nô gia che mắt đây.."
Sau đó là tiếng quần áo sột soạt rơi xuống.
Giọng nói của Triệu Duật lại mờ mịt vang lên, bình tĩnh không một chút cảm tình: "Chọn đi."
"Vậy.. Vẫn là roi đi, đại nhân thích, nô gia cũng thích.."
Tiết Lệnh Vi ở bên ngoài nghe mà trố mắt, nếu tối nay không nghe lén, nàng căn bản không thể tin được không ngờ Triệu Duật nay lại biến thành như vậy!
Triệu Duật sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi trước kia, dường như chỉ là một ảo giác trong quá khứ của nàng.
Chẳng lẽ đúng như Vinh Nương nói, thái giám đứng trên quyền thế đều sa đọa như vậy sao?
Đèn trong phòng đột nhiên tắt, theo sát vang lên chính là tiếng va thanh thúy quất lên người của roi.
Cùng với tiếng roi kia vang lên, là tiếng rêи ɾỉ yêu kiều không biết là sung sướиɠ hay là đau đớn của Ngọc Như.
Tiết Lệnh Vi trốn dưới cửa sổ nghe mà mặt đỏ tai hồng, tuy nàng không thấy cảnh tượng bên trong rốt cuộc là như thế nào, nhưng nghe âm thanh này cũng đoán được đại khái.
- - Triệu Duật y, rốt cuộc là từ khi nào mà sa đọa đến thế này vậy?
Vài tiếng roi hạ xuống xong không còn tiếp tục nữa, bên trong yên lặng một lát, bỗng nhiên lại đột ngột không kịp phòng bị vang lên tiếng hô nhỏ đau đớn khó mà miêu tả của Ngọc Như.
Ngọc Như lại cắn răng, cười nói: "Đại nhân.. thấy thoải mái chứ?"
Triệu Duật bên trong không lên tiếng, rồi lại nghe được Ngọc Như bị đau than nhẹ vài tiếng.
Ngón tay nắm chặt trước ngực của Tiết Lệnh Vi trở nên trắng bệch, đầu ầm ầm vang lên, mặt đỏ chót. Nàng rốt cuộc là tới làm gì vậy?
- - Vinh Nương còn bảo nàng lấy lòng Triệu Duật, lấy lòng kiểu gì? Là như vậy sao? Sao nàng có thể làm được loại chuyện đó chứ?
Tiết Lệnh Vi không dám tiếp tục nghe nữa, tránh đi thủ vệ lại lặng lẽ trở về Đông Uyển.
Còn nói cái gì tương kế tựu kế, Triệu Duật mặt ngoài ôn hòa, trên thực tế chỉ là một kẻ biếи ŧɦái như Trịnh Hán Công ngày xưa mà thôi, quả nhiên chỉ có Ngọc Như mới dùng được biện pháp đấy, nếu chỉ có cách này mới có thể lấy được niềm vui cùng sự tín nhiệm của Triệu Duật thì --
Nàng thà trực tiếp bỏ trốn còn hơn.
Dù sao nàng cũng không phải lần đầu tiên làm cái chuyện không muốn sống thế này, trước lạ sau quen, còn hơn tiếp tục ở đây chờ ngày nào đó bị Triệu Duật tra tấn chết.
Trong lòng Tiết Lệnh Vi lạnh lẽo, nàng và Chu Uân nói thế nào cũng coi như bà con, ấy thế mà bọn họ không lưu tình chút nào đẩy nàng vào hố lửa này. Một khi đã như vậy, cũng đừng trách nàng tự bỏ trốn.
Một đêm này Tiết Lệnh Vi nằm trên giường trằn trọc, tất cả kế hoạch cùng lòng tin kiên định trước đó, đều vỡ nát trong đêm này.
Tầng phòng giữ trong Triệu phủ tương đối lơi lỏng trong hai khắc đổi ca, sau khi quyết định bỏ trốn rồi, Tiết Lệnh Vi không dám ngủ tiếp, vì sợ kinh động hai nha hoàn của Đông Uyển kia, nàng cũng không dám thắp đèn lên, mò mẫm trong bóng tối đổi xiêm y, đơn giản chuẩn bị đồ dùng của mình xong, chờ đến khi bọn thủ vệ đổi ca, liền một đường từ Đông Uyển lặng lẽ chạy đến nhà xí phía Tây Nam.
Ánh trăng tối nay mông lung, vừa lúc che chở cho nàng đi. Thừa dịp sơ hở thủ vệ Triệu phủ đổi ca, nàng thành công trèo tường chạy thoát ra ngoài từ nhà xí.
Cái chân bị thương do ban sáng trèo tường còn chưa lành lại hoàn toàn, vốn dĩ đi đường cũng đã rất miễn cưỡng rồi, lần thứ hai trèo tường càng khó khăn hơn, nhưng Tiết Lệnh Vi căn bản không bận tâm được nhiều như vậy, so với bị Triệu Duật hành hạ, chân bị thương có ăn nhằm vào đâu?
Thành công chạy ra khỏi Triệu phủ rồi, Tiết Lệnh Vi một khắc cũng không dám lơi lỏng, chờ tìm được một góc không quá xa cửa thành mà trốn đi rồi, nàng mới dám thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường có binh lính tuần tra, Tiết Lệnh Vi trốn ở phía sau một đống cái sọt cũ nát, không dám thở mạnh.
Nàng thoát được không khỏi cũng quá trơn tru rồi. Hai người Nhật Bản kia là người tập võ, lặng lẽ ẩn vào trong phủ còn có thể bị phát hiện, mà nàng trốn đi lại thuận lợi không ai phát hiện.
Nàng kéo khăn trùm đầu xuống một ít, lại cẩn thận quan sát hai bên đầu hẻm. Trên đường đi đều rất im ắng, đích xác không có ai đi theo nàng. Vì để ngừa vạn nhất, nàng còn riêng vòng một vòng tròn thật lớn, chuyên chọn chỗ ngoặt mà đi.
Chỉ cần không ra khỏi thành, thì không tính là chân chính chạy thoát.
Một đêm lo lắng hãi hùng, Tiết Lệnh Vi đứng bên cái sọt yên lặng chờ bình minh, không cẩn thận thϊếp đi mất.
Chờ đến khi tỉnh lại lần nữa, bầu trời phía Đông đã sáng lên. Trên đường đã có ba tốp người đi đường, đầu hẻm đã dựng lên quán bánh nướng.
Cả khuôn mặt Tiết Lệnh Vi đều bị che dưới khăn trùm đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, từ dưới cái sọt đứng lên, vác lên tay nải cẩn thận đi đến bên cạnh quán bánh nướng, quan sát cửa thành đã mở cách đó không xa.
Trên đường cũng không có gì khác lạ, hết thảy đều bình thường.
Chẳng lẽ là nàng đến đây vừa lúc, không bị ai phát hiện thật sao?
Tiết Lệnh Vi không hề nghĩ nhiều, nhanh chóng tiến về phía cửa thành.
Bỏ trốn là quyết định lâm thời, nàng cũng chưa nghĩ tới chạy ra khỏi kinh thành rồi về sau sẽ đi đâu, sẽ sống bằng cách nào, nhưng chỉ cần rời khỏi kinh thành trước đã, mọi thứ còn lại ngày sau lại nói --
Chờ đến khi nàng sắp đến cửa thành, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện người đứng ở cửa thành kiểm tra, không ngờ lại có Tiền Trọng!
Lúc nhìn thấy Tiền Trọng, Tiết Lệnh Vi nháy mắt ngừng lại bước chân. Tiền Trọng là thủ vệ trưởng của Đề đốc phủ, hắn lại ở đây, chẳng lẽ là tới bắt mình?
Tiết Lệnh Vi lập tức luống cuống, không nghĩ nhiều, quay đầu liền đi.
Tiền Trọng vừa nói chuyện với phó thành chủ xong, liền nhìn thấy một nữ nhân bọc khăn trùm đầu dáng vẻ vội vàng có chút kì quặc, lập tức gọi mấy người tiến tới ngăn nàng ta lại.
Tiết Lệnh Vi thấy có người tới cản nàng, trong lòng thầm than không ổn.
Tiền Trọng đã đi tới trước mặt nàng, trên dưới đánh giá nàng một cái, lột xuống khăn trùm đầu của nàng, sau khi xác nhận là người muốn tìm xong, hắn nói: "Hồng Lăng cô nương, một đêm ở ngoài này cũng khá lâu rồi, hiện tại theo ta trở về gặp Đốc Công đi."
Tiết Lệnh Vi không chịu đi, nàng tốn sức cả đêm mới chạy trốn đến đây, chẳng lẽ nói mang về liền bị mang về sao?
Huống hồ Triệu Duật đã biết nàng bỏ trốn rồi, hắn sẽ xử trí thế nào nàng cũng không biết, sao dám trở về?
Tiết Lệnh Vi cái gì cũng không rảnh lo, bắt lấy tay Tiền Trọng thấp giọng cầu xin: "Tiền vệ trưởng, ngươi xem như không phát hiện ta, thả ta ra khỏi thành đi! Đừng mang ta trở về, Triệu Duật sẽ gϊếŧ ta!"
Tiền Trọng nhăn mày, "Đây là mệnh lệnh của Đốc Công. Còn nữa, ngươi thân là thị thϊếp của Đốc Công, sao lại gọi thẳng thừng tên của Đốc Công chứ?"
Thật ra trước kia Tiền Trọng đã từng thấy An Dương quận chúa ở phía xa, Trưởng công chúa tội ác chồng chất, nhưng An Dương quận chúa quả thật đối xử Đốc Công không tồi, Đốc Công niệm tình cũ nên mới yêu ai yêu cả đường đi đối với Hồng Lăng có dung mạo tương tự An Dương quận chúa này, thậm chí còn muốn hắn xem như không thấy hành vi lén lút của nàng ta, tuy khó hiểu, nhưng Tiền Trọng cũng quản không được chuyện của Đốc Công, hắn chỉ cần hành sự theo mệnh lệnh của Đốc Công là được.
"Tiền vệ trưởng, ta cầu xin ngươi, kinh thành này không phải nơi ta muốn ở, phủ Đề đốc có ta hay không cũng không vấn đề gì, ta thật sự không thể tiếp tục ở lại được nữa. Ngươi coi như thương hại ta một chút, làm như không phát hiện ta được không? Đại ân đại đức của ngươi ta chắc chắn ghi tạc trong lòng!"
Dù cho Tiết Lệnh Vi đã cầu xin hết lời, Tiền Trọng vẫn không dao động, nghiêm mặt nói với nàng: "Hồng Lăng cô nương vẫn là đừng tốn công, theo ta trở về, Đốc Công sẽ không gϊếŧ ngươi."
Tiết Lệnh Vi làm gì tin tưởng lời Tiền Trọng? Nàng đã biết sau lưng Triệu Duật là thủ đoạn gì, mặc dù không gϊếŧ nàng, nhưng nếu y đối xử với nàng như với Ngọc Như thì làm sao đây?
Huống hồ hôm qua Triệu Duật đã cảnh cáo nàng phải an phận, vừa đảo mắt một cái nàng đã làm ra chuyện trốn đi này rồi, sao Triệu Duật sẽ dễ dàng buông tha nàng chứ?
"Tiền vệ trưởng, Triệu Duật.." Tiết Lệnh Vi lập tức sửa miệng, "Đại nhân nhất định sẽ gϊếŧ ta, ta không thể trở về, ta cũng sẽ không trở về!"
Tiền Trọng đã hết kiên nhẫn với nàng, không lưu tình chút nào mà hất tay nàng ra, nói với mấy tên thủ vệ: "Áp tải nàng ta về đi!"
Tay của Tiết Lệnh Vi bị người ép ra sau rất chặt, căn bản không tránh thoát được, sau đó trực tiếp đã bị áp tải trở về.
Khi Tiết Lệnh Vi bị kéo vào thư phòng của Triệu Duật, nàng chỉ cảm thấy đời mình xong rồi.
Triệu Duật đứng trước bàn, không biết đang viết cái gì. Lúc nàng bị kéo vào, y chỉ giương mắt liếc nàng một cái, rồi lại tiếp tục viết.
"Đốc Công, đã mang về Hồng Lăng cô nương."
Triệu Duật vừa lúc viết xong, nhét tờ giấy kia vào phong thư đưa cho Tiền Trọng: "Giao cái này cho Tiền Nhữ Quân, bảo hắn phái thân tín đưa tin này đến Phúc Châu, không được có sai lầm."
Tiền Trọng nhận lấy phong thư: "Vâng." Sau đó mang theo mấy thủ vệ bắt Tiết Lệnh Vi trở về kia lui xuống.
Thư phòng nhất thời chỉ còn hai người Triệu Duật cùng Tiết Lệnh Vi. Tiết Lệnh Vi quỳ dưới đất, không dám nói lời nào, cũng không dám ngẩng đầu nhìn y.
"Lá gan cũng không nhỏ đấy." Triệu Duật từ sau án thư vòng đến trước mặt nàng, "Có phải nàng đã quên ta nói gì với nàng rồi không? Nhiễm Nhiễm --"
Nghe y bỗng nhiên gọi khuê danh của nàng, Tiết Lệnh Vi giật mình sợ hãi.
Trước kia chỉ có mẫu thân cùng bà vυ" mới có thể gọi khuê danh của nàng, nàng cũng bảo hắn ngầm gọi nàng như vậy, nhưng khi đó y lại nói không hợp lễ nghĩa, không chịu đi quá giới hạn. Hiện giờ, y lại gọi tự nhiên thuận miệng như thế.
Tiết Lệnh Vi nắm chặt váy, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, cả người đều run rẩy không khống chế được: "Ta, ta.."
Triệu Duật không quá hài lòng thấy nàng cứ mãi cúi đầu trước mặt mình, trong trí nhớ nàng vẫn luôn ngẩng mặt lên cười với y, nhưng hôm nay chỉ cần thấy y, nàng liền sợ hãi như nhìn thấy cái gì vô cùng đáng sợ.
"Cứ cúi đầu làm gì? Ngẩng đầu nói chuyện!"
Nghe thấy vẻ không vui trong giọng nói của Triệu Duật, Tiết Lệnh Vi cẩn thận ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt rõ ràng đã cứng nhắc của Triệu Duật.
Triệu Duật thoạt nhìn dường như thật sự rất không vui.
Tiết Lệnh Vi hoang mang lo sợ, lại không biết mình giờ phút này nên nói gì hoặc làm gì, trong nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng cùng cực, nàng chỉ biết khóc.
Tiết Lệnh Vi thấp giọng khóc nức nở, vừa gạt đi nước mắt, vừa không dám khóc thành tiếng.
Triệu Duật nửa tựa vào bên cạnh án thư, nhìn nàng khóc. "Nàng không nhớ ta nói gì thật, hay là xem thủ vệ trong phủ Đề đốc này đều là trang trí?"
* * *
Editor: Mi An