Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nắng Tháng Tư Gọi Tên Em

Chương 3: Dang dở

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quán cà phê nhỏ nằm ẩn mình trong con hẻm nhỏ, cách trường trung học cũ của họ không xa. Nơi đây từng là điểm hẹn quen thuộc của nhóm bạn vào những ngày cuối tuần. Họ thường ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê đắng, ngắm nhìn dòng người qua lại và chia sẻ với nhau những câu chuyện của tuổi trẻ.

Hôm nay, họ quay trở lại nơi đây, nhưng không khí lại trĩu nặng và u ám hơn bao giờ hết. Sự vắng mặt của Minato như một bóng đen bao trùm lên tất cả, khiến cho những kỷ niệm đẹp đẽ của quá khứ càng thêm buồn thảm.

Himari, Haru, Hana và Jiro ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ, mỗi người một suy tư. Hana vẫn còn đỏ hoe mắt sau cơn khóc dài, cô im lặng nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm hướng về phía trường học cũ. Jiro thì ngồi im lặng như tượng, khuôn mặt lạnh lùng không bộc lộ cảm xúc. Chỉ có Haru là cố gắng tạo ra bầu không khí thoải mái hơn bằng cách nói chuyện phiếm, nhưng nụ cười của anh cũng gượng gạo và buồn bã.

Kaito bước vào quán, cậu dừng lại một lúc ở cửa, ánh mắt nhanh chóng quét qua cả nhóm bạn. Khi nhìn thấy Himari, cậu mỉm cười, nụ cười ấy giống Minato đến mức khiến tim Himari thắt lại.

"Chào mọi người." Kaito nói, giọng anh trầm ấm.

"Chào cậu, Kaito." Haru là người đầu tiên lên tiếng. Anh nhìn Kaito với ánh mắt chăm chú, như thể muốn nhìn thấu con người đang đứng trước mặt.

Hana vẫn im lặng, cô tránh nhìn Kaito, cả người cô cứng đờ như một bức tượng. Jiro thì nhìn Kaito chằm chằm, ánh mắt anh sắc lẹm và khó đoán.

Kaito kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Himari, cậu đặt chiếc túi xách xuống bàn, rồi quay sang nhìn cô, ánh mắt chất chứa lòng biết ơn. "Cảm ơn cậu đã đồng ý gặp tôi."

"Không có gì." Himari nói, cô cố gắng mỉm cười, nhưng nụ cười của cô cũng gượng gạo và buồn bã.

Không khí trong quán cà phê bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Sự xuất hiện của Kaito, với khuôn mặt giống Minato đến kỳ lạ, đã khơi dậy trong lòng mỗi người những cảm xúc khác nhau: sự bối rối, tò mò, hoài nghi, và cả nỗi đau đớn vì sự mất mát vẫn còn đó.

"Vậy... cậu muốn biết gì về Minato?" Haru là người phá vỡ sự im lặng. Anh nhìn Kaito, ánh mắt anh chắc chắn và thẳng thắn.

Kaito hít một hơi sâu, cậu nhìn xung quanh, ánh mắt anh dừng lại trên từng khuôn mặt của những người bạn thân của Minato. "Tôi muốn biết tất cả về cậu ấy. Về tuổi thơ, về gia đình, về những người bạn, về... những gì cậu ấy đã trải qua trong những ngày cuối đời."

"Tại sao?" Hana bỗng lên tiếng, giọng cô run rẩy. "Tại sao cậu lại muốn biết chuyện đó? Cậu có quan hệ gì với anh trai tôi?"

Kaito nhìn Hana, trong ánh mắt anh thoáng lên một tia xót xa. "Tôi xin lỗi vì đã khiến cậu buồn. Tôi... tôi chỉ là một người bạn bút của Minato. Cậu ấy đã viết thư cho tôi trong một thời gian dài, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cuộc sống của cậu ấy. Và trong bức thư cuối cùng... cậu ấy đã nhờ tôi đến đây, để tìm hiểu về những gì đã xảy ra với cậu ấy."

"Bức thư cuối cùng?" Jiro lên tiếng, giọng anh lạnh lùng và cân nhắc, "Cậu có thể cho chúng tôi xem nó không?"

Kaito gật đầu, anh lấy trong túi ra một chiếc phong bì màu vàng nhạt, bên trên có dấu tem bưu điện đã phai màu. Anh đưa chiếc phong bì cho Jiro.

Jiro nhận lấy bức thư, anh cẩn thận mở nó ra. Bên trong là một tờ giấy đã ngả màu thời gian, nét chữ của Minato run rẩy và vội vã. Jiro đọc thầm bức thư, khuôn mặt anh càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. Đọc xong, anh đưa bức thư cho Hana.

Hana nhận lấy bức thư, tay cô run rẩy. Nước mắt cô lại trào ra khi đọc những dòng chữ cuối cùng của anh trai: "Hãy nói với Himari... anh yêu em ấy rất nhiều."

Himari cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Tình cảm của Minato... cô đã luôn hoài nghi về nó, nhưng giờ đây, khi được khẳng định bằng chính những dòng chữ của cậu ấy, cô lại cảm thấy vô cùng đau đớn. Tại sao cậu ấy không nói với cô sớm hơn? Tại sao cậu ấy lại chọn cách giấu kín tình cảm ấy cho đến tận khi ra đi?

Himari đưa tay nhận lấy tờ giấy từ Hana, ánh mắt cô dán chặt vào những dòng chữ run rẩy của Minato. Nét chữ ấy, cô vẫn nhận ra dù cho đã ba năm trôi qua. Nó vẫn mang theo hơi ấm quen thuộc, vẫn khiến tim cô thắt lại vì xúc động.

"Anh... yêu em ấy rất nhiều." Himari đọc thầm lời trăn trối cuối cùng của Minato, giọt nước mắt lăn dài trên má. Biết bao cảm xúc chất chứa trong lòng cô lúc này: nỗi đau mất mát, sự hối tiếc muộn màng và cả một chút ấm áp khi biết được tình cảm thật sự của Minato.

"Vậy... lý do cậu đến đây là gì?" Haru lên tiếng, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Kaito, giọng anh vẫn giữ sự bình tĩnh nhưng ẩn chứa một tia cảnh giác. "Cậu muốn làm gì khi biết được sự thật về Minato?"

Kaito im lặng một lúc, như đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. "Tôi... tôi không biết nữa." Anh nói, giọng anh khàn đi. "Khi nhận được bức thư này, tôi đã rất sốc. Tôi không thể tin rằng Minato đã ra đi. Cậu ấy luôn tràn đầy sức sống, luôn yêu đời... Làm sao có thể chứ?"

Kaito nắm chặt tay, ánh mắt anh hướng về phía xa xăm, như thể đang nhìn về một kí ức nào đó đầy đau buồn. "Tôi đã quyết định đến đây, đến nơi mà Minato từng sống, để tìm hiểu về cậu ấy, về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tôi muốn biết... tại sao cậu ấy lại phải chết?"

Cả nhóm im lặng, mỗi người chìm trong suy tư riêng. Câu hỏi của Kaito cũng chính là nỗi băn khoăn trong lòng họ suốt ba năm qua. Cái chết của Minato, với họ, vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải.

"Tôi nghĩ... chúng ta nên giúp cậu ấy." Himari lên tiếng, giọng cô nhỏ nhẹ nhưng kiên định. "Kaito đã đến từ rất xa vì Minato. Chúng ta nợ cậu ấy một lời giải thích."

Haru gật đầu đồng ý. "Ừ, mình cũng nghĩ vậy. Dù sao, chúng ta cũng nên biết sự thật về cái chết của Minato."

Hana vẫn im lặng, nhưng ánh mắt cô đã bớt đi phần nào sự giận dữ và cảnh giác. Có lẽ, cô cũng hiểu rằng, việc tìm hiểu về quá khứ của anh trai là cách tốt nhất để cô có thể buông bỏ nỗi đau và tiếp tục sống tốt.

Jiro là người cuối cùng lên tiếng, giọng anh vẫn lạnh lùng như thường lệ. "Vậy... chúng ta bắt đầu từ đâu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »