Chương 18: Kiểm tra camera

Ôn Linh vẻ mặt tức giận, cô rất muốn mắng Triệu Hoài Vũ, nhưng vì xung quanh có người nên đành đem lời nói nghẹn lại.

Giọng của Lâm Dư Sơ không lớn nhưng vẫn đủ lớn để các nhân viên và diễn viên đi theo cô nghe rõ.

Ngoại trừ một số ít có vòng cung phản xạ tương đối dài, mọi người ngay lập tức đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mọi người bàn tán rất nhiều, bởi vì Triệu Hoài Vũ giàu có, quyền thế, bọn họ sợ lời nói ngoài ý muốn của bản thân có một ngày sẽ đến tai Triệu Hoài Vũ, cho nên không dám nói hắn cái gì cả.

Hầu hết những gì mọi người đang bàn tán đều xoay quanh nỗi bất hạnh đẫm máu kéo dài tám đời của Lâm Dư Sơ, bị nhớ thương bởi một nhân vật phản diện như vậy.

Lâm Dư Sơ không để ý tới ánh mắt đáng thương của nhân viên phía sau, đúng lúc này, Ôn Linh đột nhiên đi tới.

Cô ấy hạ giọng rất thấp: “Có thể Triệu Hoài Vũ đã hối lộ đoàn làm phim, cô nên chú ý…”

Nói xong, cô nhìn xung quanh một chút và ghé sát vào tai Lâm Dư Sơ.

"Nói không chừng ngay cả diễn viên trong đoàn cũng bị tên họ Triệu kia thu mua rồi, cô cẩn thận một chút, nếu phát hiện có chỗ nào không thích hợp thì gọi điện thoại cho tôi."

Lâm Dư Sơ gật đầu, giọng nói tràn đầy sự cảm kích: "Tôi sẽ chú ý, cảm ơn cô, Ôn Linh."

"Nhưng cô đừng lo lắng, nhìn Vương Đạo tự tin như vậy, chắc chắn ông ấy đã chuẩn bị sẵn phương án dự phòng."

"Ừ, tôi thấy được, đợi lát nữa tôi sẽ tìm hiểu kế hoạch dự phòng của Vương Đạo là gì."

Hai người thì thầm rồi trao đổi số điện thoại nhưng không ai có thể nghe rõ họ đang nói gì.

Rất nhanh, nhóm người đã đến trước cửa phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ lúc này có ba người, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi và hai cô gái trông giống như trợ lý trang điểm, nhìn rất trẻ, đại khái khoảng 20 tuổi.

Lâm Dư Sơ tình cờ lại biết người đàn ông này.

Khi chụp ảnh trang điểm, người đàn ông này đã trang điểm cho cô.

Vương Hạo nheo mắt: "Kevin, sao anh lại ở đây?"

Thì ra anh ta tên Kevin?

Ở Hải Lam Tinh có rất nhiều loại ngôn ngữ, thế nhưng Lâm Dư Sơ cũng không ngạc nhiên, bởi vì ở giới Bắc Linh cũng có các chủng tộc đa ngôn ngữ, ngôn ngữ của họ cũng khác nhau.

Cô có thể hiểu được vì trước đây nguyên chủ đã từng học ngôn ngữ này.

Đôi mắt Kevin lóe lên, anh ta hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một đám đông bên ngoài phòng thay đồ.

Anh ta không có trả lời vấn đề của Vượng Đạo, ngược lại hết nhìn Vương Đạo lại nhìn Lâm Dư Sơ, ánh mắt hắn ta dừng trên người Lâm Dư Sơ hồi lâu, có vẻ ấp úng, bộ dạng muốn nói nhưng lại không dám nói.

Lâm Dư Sơ nheo mắt, khóe miệng mỉm cười, hiện tại không phải phiền toái tự tìm đến cửa rồi sao?

Không đợi Kevin nói chuyện, hai cô gái trẻ ở phía sau hắn ta liền tức giận chạy đến chỉ vào mặt Lâm Dư Sơ, một bộ dáng căm phẫn nói: "Không nghĩ tới cô lại là người như vậy!"

Lâm Dư Sơ không hề hoảng sợ, nhướng mày hỏi: "Tôi là người như thế nào?"

Cả hai nghẹn ngào trong giây lát, như thể họ không ngờ rằng Lâm Dư Sơ sau khi ăn trộm trang sức còn có gan hỏi họ cô là người như thế nào.

Kevin để hai người kia thay anh ta giải thích nguyên nhân và kết quả.

“Phi." Hai người nhổ nước bọt, trong ánh mắt đầy sự chán ghét, sau đó vội vàng nhìn về phía Vương Đạo.

"Đạo diễn, chúng tôi đến phòng thay đồ để lấy dụng cụ trang điểm và cọ trang điểm, vừa rồi sơ ý làm rơi túi xách của Lâm Dư Sơ, khiến phấn rơi xuống túi, tôi vốn dĩ muốn lau sạch phấn trên túi."

Lộ lộ vừa nói đến đây không khỏi khịt mũi: "Kết quả anh đoán xem thế nào? Tôi vừa nhặt túi xách của Lâm Dư Sơ lên, Devil liền từ giữa túi đã lăn ra, may mắn là nó không bị vỡ, nếu không thì tôi là người có lỗi rồi!"

Một cô gái khác là Tiểu Đào thấy may mắn mà vỗ ngực.

Trong mắt Kevin hiện lên một nụ cười khó phát hiện, chờ sau khi cô ta nói xong thì quát lớn nói: "Lộ Lộ, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm rồi, mọi người đều biết Lâm tiểu thư rất ngoan cường, sẽ không cúi đầu vì tiền. Làm sao cô ấy có thể trộm đồ được?"

Nhìn thì dường như đang giải thích lời giải thích của Lâm Dư Sơ, nhưng trên thực tế nó không nói rõ ràng rằng nhân vật của cô là được tạo ra, suy cho cùng, trong làng giải trí có rất nhiều người tạo ra nhân vật.

“Phải không?” Vương Hạo ánh mắt không rõ ràng, mặt vô cảm liếc nhìn ba người.

Kevin quay lại lại nhìn thấy vẻ mặt không rõ vui mừng hay tức giận của Vương Đạo, không biết vì sao mà tim anh ta chợt "đập thình thịch".

Tuy nhiên, nghĩ đến camera giám sát trong phòng thay đồ bị hỏng nên khóe môi anh ta hơi cong lên.

Anh ta không nói gì, nhưng hai người Lộ Lộ và Tiểu Đào nói với giọng điệu quả quyết: "Devil chính là từ túi xách của cô ta lăn ra, chúng tôi đều nhìn thấy."

Nhân viên công tác bên ngoài phòng thay đồ ồn ào, không khỏi liếc nhìn về phía Lâm Dư Sơ.

Nhưng mà mọi người đều phát hiện ra vẻ mặt Lâm Dư Sơ rất bình tĩnh, tựa hồ không có chút kinh ngạc nào.

Ai cũng biết, bà nội Lâm Dư Sơ cần tiền để phẫu thuật, chi phí phẫu thuật chính xác là 50 vạn, Devil chỉ cần một hạt châu đã có thể chi trả chi phí chữa bệnh.

Nếu nghĩ theo cách này, Lâm Dư Sơ quả thực có đủ động cơ, nhưng . . . vẻ mặt bình tĩnh của cô làm cho người ta thực sự rất khó hiểu.

Mọi người nghĩ nghĩ rồi cũng không dễ dàng đứng về phía nào.

Chủ yếu chính là kỹ năng diễn xuất của Lâm Dư Sơ trước đó đã khiến mọi người kinh ngạc, còn phải xác minh xem cô có thực sự lấy Devil hay không, nếu đổ tội cho người tốt thì sẽ không hay.

Ôn Linh hoàn toàn không tin, liếc nhìn ba người: "Vương Đạo, phòng thay đồ không phải có giám sát sao? Kiểm tra giám sát đi."

Hầu như tất cả các diễn viên đóng vai chính trong "Trích Tiên" đều đến đây, lúc này bọn họ cũng đồng ý với Ôn Linh, tất cả đều phụ họa nói: "Đúng vậy, vậy kiểm tra giám sát đi."

Lộ Lộ thế nhưng dũng cảm dám làm dám chịu: "Chính không sợ tà, Devil cũng không phải do tôi lấy, kiểm tra thì kiểm tra! Nếu là tôi mưu hại Lâm tiểu thư, tôi sẽ xin lỗi cô ấy."

Tiểu Đào cũng đồng ý kiểm tra giám sát: "Tôi cũng giống như Lộ Lộ!"

Kevin đạo đức giả nói: "Vậy thì kiểm tra giám sát, chúng ta không thể oan uổng Lâm tiểu thư được."

Lâm Dư Sơ dừng một chút: "Vương Đạo, trước khi kiểm tra giám sát, tôi còn một số câu hỏi muốn hỏi hai cô gái này."

Vương Hạo gật đầu: “Hỏi đi.”

Hai người giống như chính không sợ tà "Lâm tiểu thư xin hỏi."

Mọi người đều có chút kinh ngạc trước thái độ của Vương Hạo, ánh mắt bọn họ ở giữa anh và Lâm Dư Sơ nán lại rất lâu.

Lâm Dư Sơ dáng vẻ tự nhiên, tùy ý để bọn họ đánh giá.

Nếu cô không ứng trước lương với Vương Đạo, Vương Đạo có thể sẽ nghi ngờ cô.

Đúng như cô dự đoán, Vương Hạo sẽ thiên vị hơn

với ý kiến

cho rằng Lâm Dư Sơ bị vu oan, bởi vì cô đã ứng trước thù lao cho mình, hoàn toàn không cần phải làm như vậy.

Như thế không chỉ mất đi danh tiếng, thậm chí còn có thể đánh mất cơ hội khó có được này, chỉ cần đầu óc Lâm Dư Sơ không úng nước thì cô sẽ không bao giờ làm điều đó.

Hơn nữa, Lâm Dư Sơ vừa cảm thấy có chuyện liền chủ động đi tìm anh rồi, khả năng vừa ăn cướp vừa la làng là tương đối nhỏ.

Ngay cả khi anh phán đoán sai lầm thì vẫn còn có camera giám sát, Vương Hạo liếc nhìn một góc phòng thay đồ rồi bình tĩnh thu hồi ánh mắt lại.

Sau khi được sự cho phép, Lâm Dư Sơ nói thẳng: "Lộ Lộ tiểu thư, Đào tiểu thư, cô có thể cho tôi xem cô có loại phấn phủ và cọ trang điểm nào không?"