Phương Hòa hơi ngạc nhiên khi thấy tin nhắn hẹn gặp mặt của Tưởng Thần, trong khoảng khắc nào đó gần như rất vui mừng.
Dẫu sao cô cũng đã nghĩ đến việc liên lạc với anh, nhưng cô đã từ bỏ vì e ngại và lo lắng.
Sau khi trang điểm và thử nhiều bộ quần áo nhưng vẫn chưa hài lòng, Phương Hòa cảm thấy mình hơi quá nghiêm túc.
Vì vậy, cô mặc chiếc áo khoác và đôi bốt ngắn mà cô thường mặc để đi ra ngoài.
Cho đến khi nhìn thấy Tưởng Thần qua cửa sổ bên ngoài nhà hàng, bỗng dưng cô lại thấy hồi hộp.
Anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu xám, quần nâu nhạt, chiếc áo khoác đen đặt sang một bên, bộ dáng vẫn vô cùng tuấn tú.
Phương Hòa ổn định lại tâm trạng, đẩy cửa đi vào.
Tưởng Thần thấy cô vào thì cười mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Anh đã di chuyển sang ghế sô pha, chiếc xe lăn đứng lặng lẽ bên cạnh.
Mặt Phương Hòa giãn ra, ngồi xuống: “Đã lâu không gặp, gần đây anh thế nào?”
“Tất cả đều tốt, còn cô thì sao?”
Anh lặng lẽ nhìn cô, chờ đợi câu trả lời, đôi mắt dịu dàng gần ngay trước mắt Phương Hòa, thậm chí cô có thể nhìn thấy hàng mi dày và nếp nhăn nơi khóe mắt anh.
Không biết vì sao, Phương Hòa đột nhiên cảm thấy hơi nóng, cô bèn quay đầu cởϊ áσ khoác: “Tốt lắm, tôi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, lấy hộp quà bên cạnh ra: “Đây là rượu Thanh Tử gửi tới, chị ấy tự ủ đó.”
Phương Hòa vui mừng nhận lấy, cô bị thu hút bởi cách đóng gói và sản xuất đẹp mắt của nó.
“Anh đã nếm thử chưa?” Cô hỏi, đầy mong đợi, đầu mắt đuôi mày tràn ngập vui sướиɠ.
Tưởng Thần bị giọng điệu như trẻ con của cô làm bật cười: “Tôi chưa.”
“Không bằng bây giờ chúng ta mở ra nếm thử đi!”
Nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của cô, Tưởng Thần gật đầu: “Cẩn thận.”
Gỡ bỏ lớp bùn, mở nắp, hương rượu nhẹ nhàng bay ra.
Phương Hòa rót cho mỗi người một ly, sắc hồng trong suốt làm cái ly cũng đẹp hơn.
“Anh còn nhớ anh từng nói rằng sẽ làm một bữa không say không về với tôi sau khi trở lại không.”
Sau khi uống xong, Phương Hòa chống cằm nhìn Tưởng Thần. Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô mơ màng, nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo.
Tưởng Thần bưng ly rượu trong tay lên nghiêng về phía cô: “Hôm nay cô có hứng thú à?”
Phương Hòa suy nghĩ, cuối cùng lắc đầu.
“Không, tôi muốn để lại cho lần sau.”
Chẳng qua không biết lần sau là khi nào. Cô không nói nửa sau của câu.
“Được, vậy lần sau nhé.”
Tưởng Thần nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời mưa rồi.”
Mưa không nặng hạt, tí tách tí tách đập vào kính, song nó lại mang theo cái se lạnh cuối thu, gió cuốn những chiếc lá rơi lượn vòng.
Người đi đường quấn chặt quần áo, bước đi vội vàng, Phương Hòa rúc vào ghế sô pha, cả người ấm áp vì rượu.
Tưởng Thần cũng thoải mái ngả người ra sau, cùng với tiếng nhạc Tây Ban Nha không rõ tên trong nhà hàng, anh cũng cảm thấy sự mệt mỏi của mình dần dần thả lỏng.
Đợi đến khi tạnh mưa, Tưởng Thần lái xe đưa cô về nhà.
Việc chuyển từ ghế sô pha sang xe lăn khá dễ dàng, Phương Hòa chỉ cần yên lặng chờ đợi. Nhưng khi ra ngoài, cái lạnh ập đến, cô suy nghĩ rồi gọi Tưởng Thần lại.
Anh khó hiểu ngẩng đầu lên, Phương Hòa lấy áo choàng trong túi ra, ngập ngừng nói.
“Thời tiết lạnh, nếu anh không chê……”
“Tôi không sao, cô tự mặc đi, trời lạnh lắm.” Tưởng Thần không thể chấp nhận được việc bỏ mặc một cô gái bị lạnh.
Phương Hòa đã sớm đoán được phản ứng của anh, song nghĩ đến bộ dáng co rút của anh, cô hạ quyết tâm, chẳng nói một lời mà đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tưởng Thần.
Tưởng Thần không kịp phản ứng mà sững sờ nhìn người trước mặt, sau khi phản ứng lại, cô đã đặt áo choàng lên đùi, cẩn thận gài lại cho anh.
Anh nhìn thẳng cô, tự dưng không biết nói gì cho phải.
Phương Hòa biết hành động của mình hơi đường đột, nhưng cô không hối hận, mỉm cười nói.
“Kaki rất phù hợp với quần áo của anh hôm nay.”
Lại một cơn gió thổi tới, Phương Hòa đứng lên: “Chúng ta đi thôi.”
Tưởng Thần đành phải đi theo, thuận lợi di chuyển vào trong xe, vịn vô lăng tháo rời từng bộ phận của xe lăn, đặt ở ghế sau.
Trên đường, Phương Hòa vô thức nhìn Tưởng Thần yên lặng lái xe. Bởi vì hai chân không thể sử dụng, tất cả các thao tác đều phải dùng hai tay.
Mặc dù trông có vẻ phức tạp, nhưng Tưởng Thần lái xe rất thuần thục, xoay vô lăng bằng đôi tay xinh đẹp, động tác đơn giản cũng rất tao nhã.
Thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Phương Hòa rất vui vì Tưởng Thần có thể tự lập đi ra ngoài. Không vì chuyện gì khác, cô chỉ nghĩ ít nhất cuộc sống thường ngày của anh sẽ dễ dàng hơn.
Lần trở về này, lúc đi trên phố cô luôn vô thức quan sát tình hình giao thông. Khi gặp những đoạn đường gồ ghề xóc nảy, lòng cô chùng xuống.
Bóng tối phủ xuống, cô ngắm nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, trong lòng chợt nhớ tới một câu.
Cuộc sống ngắn ngủi, chỉ tranh sớm chiều.
Khuôn mặt góc cạnh của Tưởng Thần phản chiếu cảnh đêm tàn ngoài cửa sổ, trông anh có vẻ càng thêm tuấn tú. Phương Hòa lẳng lặng ngắm nhìn, trong lòng không ngừng dậy sóng.
Cô không hiểu tại sao lại có một người đàn ông trong như nước và êm như rượu đến vậy.
Tại sao mỗi động tác của anh đều như một nhát búa nhỏ, từng chút từng chút gõ vào lòng cô, khiến lòng cô cuồn cuộn gợn sóng.
Men say chậm rãi dâng lên, Phương Hòa chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, ý thức chậm rãi bay tới nơi mà cô không thể nắm bắt.
Không biết điều gì đã thôi thúc, cô cúi người gần hơn, nghiêm túc, gọi tên anh từng chữ một.
Tưởng Thần.
Âm cuối kéo dài mang theo sự uyển chuyển và lưu luyến khác thường dần dần tản ra trong không khí.
Vừa thốt ra khỏi miệng, cô thở phào nhẹ nhõm. Hai chữ này dường như đã quẩn quanh trong lòng cô rất nhiều lần, mà nay cuối cùng cô cũng tìm được lối ra.
Tưởng Thần tập trung lái xe, vô thức đáp lời, sau đó mới nhận ra bất thường.
Anh nghi ngờ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy đôi má ửng hồng và đôi mắt vẫn sáng ngời giữa bóng tối mịt mùng của cô.
“Hửm?” Anh nghi ngờ nhướng mày, dần dần giảm tốc độ xe.
“Vì sao sau khi về anh lại không liên lạc với em?” Cô dựa càng ngày càng gần, mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, đầu mũi quanh quẩn hương rượu hoa đào.
Tưởng Thần không trả lời. Phương Hòa tối nay khác với mọi khi. Tuy anh không nhạy cảm bằng phụ nữ nhưng vẫn cảm nhận được.
“Cô say rồi.” Anh nói, nhẹ nhàng quay đầu: “Cô thắt chặt đai an toàn vào đi.”
Phương Hòa trái lại bật cười, ánh mắt mơ màng dường như tỏ rõ từ say trong miệng Tưởng Thần. Cô tựa vào lưng ghế, ánh mắt vẫn không dời đi.
“Tưởng Thần.” Cô khẽ mở môi đỏ: “Em rất muốn gặp anh.”
Bầu không khí im lặng, Tưởng Thần ngẩn ngơ trong giây lát, siết chặt vô lăng.
“Phương Hòa, cô thật sự say rồi.”
Xe tới, cuộc đối thoại còn chưa kết thúc lại không có lý do để tiếp tục.
Phương Hòa không nhớ mình xuống xe thế nào, đến khi phản ứng lại thì bản thân đã về tới nhà.
Cô không biết mình còn bao nhiêu lý trí, còn bao nhiêu tỉnh táo, mọi chuyện tối nay diễn ra ngoài dự tính của cô song tất cả đều do cô quyết định.
Từ khi nào cô phát hiện ra mình đã quan tâm đến Tưởng Thần quá nhiều?
Có lẽ bắt đầu từ khi trở về.
Một tuần chung sống với Tưởng Thần, gần như là cả ngày gặp gỡ và nói chuyện, mọi thứ dường như đã trở thành một thói quen. Chỉ đến khi xung quanh không còn bóng dáng quen thuộc, Phương Hòa mới cảm thấy hụt hẫng và nỗi nhớ nhung ngày càng sâu sắc hơn.
Thì ra kể từ lúc đó, mọi thứ thuộc về người đàn ông này đều khắc sâu trong mắt cô.
Sự hiểu biết và tình cảm của một tuần có thể sâu sắc đến nhường nào? Phương Hòa không chắc, cô không phải là một thiếu nữ ngây thơ ở tuổi dậy thì, biết rằng thế giới không có tình yêu trong truyện cổ tích, nhưng sự ưu tiên và quan tâm được đặt ra rõ ràng ở đây, cô không thể bỏ qua nó.
Cuối cùng thì cũng nhờ men rượu mà cô đã lên tiếng, song câu trả lời mà cô nhận được là không có phản hồi.
Một lần buông thả theo cảm xúc, kết quả lại không như mong đợi.
Chút tình cảm này còn chưa được ấp ủ và giờ nó dường như đã kết thúc.
Phương Hòa không muốn nghĩ nữa, mất mát lúc nửa đêm khiến người ta như bị đá đè vào ngực, vì vậy, cô thay quần áo rồi lên giường ngủ.
Bên ngoài tòa nhà, Tưởng Thần dõi theo cô đi vào cho đến khi ánh sáng ngoài cửa sổ bật sáng, thật lâu cũng không rời đi.
Phương Hòa chỉ nhất thời xúc động, e rằng sau đêm nay, cô sẽ quên hết những chuyện này.
Lời gợi ý quá đột ngột gần như khiến anh không kịp trở tay, anh đã vô thức dùng sự im lặng để trốn tránh.
Với cơ thể tàn tạ này, anh tự chăm sóc cho mình đã không dễ dàng, sao còn có thể trở thành bến bờ của một người khác kia chứ?
Huống chi đối phương lại là một cô gái rất tốt?
Từ lâu, anh đã quen với việc một mình đối mặt với chính cơ thể và cuộc sống của mình. Đây là điều mà anh phải mất vài năm mới thích nghi được sau chấn thương. Những vất vả trong quá trình đó khó mà nói được thành lời.
Đột nhiên, có một đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào anh, nói rằng chúng muốn cho anh hy vọng.
Anh không dám dễ dàng tin tưởng, bởi vì khi lời hẹn ước mất đi sẽ lại là một lần vô vọng nữa.
Hết chương 7