Cuối tuần là thời gian phục hồi cố định của Tưởng Thần.
Khoảng thời gian trước, anh bận chăm sóc Phương Hòa đang hồi phục sức khỏe, sau đó lại bận giải quyết công việc tồn đọng nên Tưởng Thần đã gác lại việc phục hồi chức năng trong vài tuần, gần đây anh mới có thời gian để tiếp tục.
Đối mặt với Phương Hòa khăng khăng muốn đi cùng mình, Tưởng Thần do dự.
Việc phục hồi chức năng chắc chắn sẽ phơi bày mặt yếu và chưa hoàn thiện nhất của anh, Tưởng Thần không muốn.
Tuy nhiên, anh cũng hiểu rằng đây là một bước cần thiết.
Nếu đã quyết định chung sống với Phương Hòa, anh không thể trốn tránh mãi được.
Cho nên khi vào phòng chuẩn bị thay quần áo, Tưởng Thần cũng không bắt Phương Hòa phải tránh đi như thường lệ.
Anh mở túi thể thao trên chân, cúi đầu không nhìn Phương Hòa: “Nếu lát nữa em cảm thấy không thoải mái…”
Một đôi tay lấy đồ thể thao ra cùng với anh: “Không đâu.” Phương Hòa ngồi xổm xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Em sẽ ở bên anh.”
Tưởng Thần gật đầu, thay áo sơ mi, sau đó cúi người cởi giày, động tác dần chậm lại, anh do dự liếc nhìn Phương Hòa.
Phương Hòa mỉm cười trấn an, ra hiệu cho anh tiếp tục, bản thân cũng cúi người.
Tưởng Thần chống người lên, Phương Hòa giúp anh cởϊ qυầи ra rồi mặc quần thể thao rộng rãi vào.
Hai chân bị liệt tái nhợt vì đã lâu không gặp ánh sáng, chúng yếu ớt dựa vào nhau, động tác của Phương Hòa càng ngày càng nhẹ nhàng, cẩn thận vuốt từng nếp quần, Tưởng Thần cúi người xỏ giày.
Bình thường anh phải tự vật lộn một mình rất lâu, theo cách này, mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Kể từ khi kết thúc khóa phục hồi chức năng, anh hiếm khi nhờ người khác giúp đỡ những việc như thế này mà tự mình làm mọi việc, mặc dù sẽ mất nhiều thời gian.
Tuy nhiên Phương Hòa thì khác, Tưởng Thần biết mình không nên từ chối, càng không muốn từ chối, vì họ là người yêu nên họ là những người thân thiết nhất với nhau.
Lúc đầu, anh cố gắng đẩy cô ra, nhưng kết quả là hại người hại mình.
Bây giờ, anh chỉ muốn giữ thật chặt.
Khi đến phòng phục hồi chức năng, Tưởng Thần đã bắt đầu tập luyện với một chuyên gia trị liệu phục hồi chức năng nổi tiếng, Phương Hòa bên cạnh lại luống cuống tay chân.
Cô nhìn Tưởng Thần chuyển mình lên giường phẳng, nằm úp sấp trên đó, sau đó bị chuyên gia giữ, gác chân anh thành tư thế quỳ, nâng nửa thân trên lên.
Cánh tay của anh nổi đầy gân xanh, khuôn mặt đỏ bừng, cho dù như thế, cơ thể anh vẫn đang đung đưa một cách nguy hiểm, lung lay sắp đổ.
Cho đến khi cánh tay trở nên yếu ớt, thở hổn hển, Tưởng Thần mới được cho phép nghỉ ngơi vài phút, tiếp đó ngồi xuống bên giường.
Chuyên gia đối diện cầm một quả bóng lớn ném về phía anh, Tưởng Thần vươn tay bắt lấy quả bóng ném xuống, thân trên của anh lắc lư từ trái sang phải. Mỗi khi anh sắp ngã thì những người phía sau sẽ tiến lên hỗ trợ anh.
Trong suốt quá trình, Tưởng Thần mím môi, nhìn thẳng phía trước, điều chỉnh hơi thở, tập trung tinh lực và cố gắng giữ thăng bằng. Tuy nhiên, chỉ vài động tác này đã khiến anh ướt hết quần áo.
Phương Hòa đứng bên cạnh, trái tim lên xuống theo động tác của anh. Song cô lại không dám quấy rầy, cô sợ anh phân tâm rồi ngã xuống.
Mà Tưởng Thần từ đầu đến cuối đều không nhìn cô.
Nhưng khi nghỉ ngơi, anh sẽ nhìn cô đầy thấp thỏm và hồi hộp, mỉm cười với cô một cách miễn cưỡng.
Phương Hòa đưa nước, lấy khăn lau mồ hôi cho anh, tim cô như thắt lại.
Thấy vẻ mặt của cô thực sự không thoải mái, Tưởng Thần lo lắng di chuyển thân thể, chống người lên nghiêng về phía cô: “Phương Hòa……”
Những giọt mồ hôi vẫn còn lấm tấm trên thái dương, Phương Hòa đưa tay sờ lên mái tóc ướt đẫm của anh: “Dạ?”
“Em có muốn đứng sau anh thay bác sĩ Trần không?”
Phương Hòa sửng sốt: “Em sợ em làm không tốt.”
Cô rất khó xử, đây là lần đầu tiên cô đến, cô không dám để Tưởng Thần mạo hiểm.
Mặc dù trong lòng cô rất muốn ở bên anh.
Bác sĩ bên cạnh đút tay vào túi quần cười: “Không sao, chúng ta cùng thử, trước lạ sau quen mà.”
Phương Hòa gật đầu, đi ra sau Tưởng Thần, cùng bác sĩ Trần canh chừng hai bên trái phải.
Huấn luyện lại tiếp tục, Tưởng Thần hít thở sâu vài cái rồi mới từ từ buông tay, mới động đậy đã bị Phương Hòa căng thẳng ôm lấy.
Không có cách nào, cô thực sự quan tâm đến Tưởng Thần, cô không thể phân tích bình tĩnh và phản ứng nhanh như bác sĩ, trong đầu cô chỉ có suy nghĩ không thể làm tổn thương Tưởng Thần.
Cuối cùng, bác sĩ bị cô làm cho dở khóc dở cười, xua tay: “Phần huấn luyện này sắp xong rồi. Chúng ta tập đứng một lát đi.”
Sau khi buộc dây đai và giá đỡ, chuẩn bị xong, Tưởng Thần vịn lan can “đứng” lên từng chút một.
Phương Hòa không biết anh lại cao như vậy, cô đứng thẳng cũng chỉ đến vai Tưởng Thần.
Sau khi Tưởng Thần cau mày giảm bớt chóng mặt, chắc chắn rằng mình đã đứng vững, bác sĩ Trần đẩy xe lăn tới phía sau, xoay người bước đi.
Phương Hòa đứng trước mặt Tưởng Thần, đôi mắt sáng quắc và ướŧ áŧ.
Rốt cuộc Tưởng Thần cũng có thể cúi đầu nhìn cô, ngực hơi phập phồng sau khi vận dồng, một lúc lâu sau mới bất lực nở nụ cười.
“Anh không thể buông tay.” Anh nói: “Em lại đây, ôm một cái.”
Phương Hòa thận trọng tiến lại gần, chui vào trong lòng ngực Tưởng Thần, ôm chặt lấy anh.
Nhịp tim của anh rất mạnh mẽ, từng nhịp từng nhịp đập vào màng nhĩ của cô.
“Em đứng vững và ôm chặt chưa?” Phương Hòa nghe thấy Tưởng Thần hỏi.
Cô gật đầu thật mạnh.
Một giây sau, thân thể Tưởng Thần hơi lắc lư sang một bên rồi được cô giữ lại.
Sau đó, một cánh tay vững chắc ôm lấy cơ thể cô, một lòng bàn tay dày rộng xoa lưng cô, ôm chặt lấy cô.
Đó là độ cao của sự ấm ấp quen thuộc mà cô chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.
Phương Hòa vùi mặt vào ngực anh, xuýt nữa thì khóc.
Có lẽ đã quá lâu không luyện tập cường độ này, khi kết thúc, Tưởng Thần mệt đến mức thắt lưng yếu ớt, lông mày cũng mệt mỏi.
Khi ra khỏi tòa nhà, anh thậm chí còn không có sức ở tay, xuýt không nắm được vành xe mà trượt xuống dốc. May mắn thay, Phương Hòa đã nhanh chóng dùng tay ôm lấy vai anh.
Vỗ nhẹ cánh tay anh, Phương Hòa đặt túi lên đùi anh, xoay người giữ lấy tay vịn phía sau. Tưởng Thần quay đầu nhìn cô, nhấc tay ra khỏi bánh, để cô đẩy đi.
Gió đêm mát lạnh, cả hai đang dạo bước trên đại lộ mới xanh mướt, không khí tràn ngập mùi hoa dành dành.
Trên đỉnh đầu của Tưởng Thần có hai xoáy, Phương Hòa đã phát hiện ra từ lâu.
Người xưa thường nói những người như vậy luôn thông minh hơn những người khác.
Cô nghĩ vậy, giơ một tay sờ lên mái tóc của anh.
Ở bệnh viện không tiện tắm rửa, hai người quyết định về nhà tắm rửa sạch sẽ. Vì vậy, lúc này tóc của anh hơi ẩm ướt, chân tóc dựng đứng, cọ vào đầu ngón tay Phương Hòa đến ngứa ngáy.
Thấy xe lăn hơi lệch phương hướng, Tưởng Thần vươn tay giữ lại, tiếp đó vịn vào bánh xe cố gắng quay người về phía sau.
“Tóc anh có thú vị không?”
Trong cổ áo phông của anh vẫn còn ướt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen. Anh không thể ngồi thẳng vì vận động quá nhiều, vạt áo xếp bên hông, vòng eo hơi cong xuống.
Phương Hòa cười khúc khích, vòng tới trước người anh: “Thật sự rất thú vị.”
“Em đấy.” Tưởng Thần bật cười, vịn bánh xe rướn người xoa đầu cô: “Đi thôi, mình về nhà nào.”
Phương Hòa gật đầu, vòng trở lại phía sau.
Trăng non treo trên trời như bao đêm soi đường về nhà.
Dưới ánh đèn đường, bóng hai người trải dài, dường như phải đi rất lâu, kề nhau rất gần.
Hết chương 18