Ngày hôm sau, Phương Hòa bị đánh thức bởi tiếng động của bác sĩ.
Ngay khi mở mắt ra, cô đã thấy các bác sĩ và y tá vây quanh mình, Quý Minh Đông và Tưởng Thần đứng ngoài, học chỉ có thể ló đầu nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô.
“Tình trạng sưng tấy ở cổ họng và bắp chân đã giảm.” Bác sĩ cho biết: “Tình trạng viêm nhiễm mô mềm của cơ thể sẽ hồi phục sau khoảng một tuần. Tùy thuộc vào tình trạng hiện tại, cô có thể về nhà và hồi phục sau hai hoặc ba ngày.”
Phương Hòa khẽ cảm ơn, phát hiện bản thân đã tạm nói chuyện được.
“Các đồng nghiệp của tôi thế nào rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng, cô có thể hỏi cụ thể hai người bạn của mình, mấy ngày nay họ đều ở đó.” Bác sĩ quay đầu chỉ vào hai người ở bên ngoài, sau đó dẫn người rời đi.
Quý Minh Đông chạy tới: “Tiểu Hòa à, em làm anh sợ chết khϊếp. Vào ngày bọn anh đến, toàn thân em sưng húp lên, anh nhìn mà không chịu nổi. Tưởng Thần xuýt nữa……”
Tưởng Thần cùng đi tới kéo anh ấy một cái, nửa câu sau của Quý Minh Đông nghẹn lại trong miệng.
“Cái gì?” Anh ấy sờ đầu, nhìn Phương Hòa rồi nhìn Tưởng Thần: “Bác sĩ nói em có thể ăn chút thức ăn lỏng, anh đi mua cháo nhé. Lương Tử Thần và mọi người đều không sao, em đừng lo lắng.”
Sau đó anh ấy chạy biến đi như một cơn gió.
Phương Hòa bật cười, ngoài việc chỉ nhìn đúng lúc rồi bỏ chạy, cô thực sự không biết Quý Minh Đông sẽ làm gì.
Không biết ai đã cẩn thận đặt những bông hoa trên đầu giường, Phương Hòa ngửi thấy một mùi thanh nhã, nó tươi mát và tràn đầy năng lượng.
Song Tưởng Thần lại không giống vậy. Trên cằm anh lởm chởm đầy râu, hai mắt thâm quầng, cả người dựa vào lưng ghế, trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn cô lại rất trong trẻo.
“Em có muốn ngồi dậy một lát không?” Anh hỏi: “Nằm nhiều cũng không tốt.”
Phương Hòa gật đầu, vì vậy anh đi vòng về cuối giường, nâng đầu giường lên từng chút một, nhìn nét mặt Phương Hòa như thường lệ rồi mới quay lại.
“Cảm ơn anh đã đến đây.” Ánh mắt Phương Hòa tối tắm, miệng mấp máy: “Em không sao nữa rồi, anh cũng nên trở về đi, còn có người đang đợi anh.”
Trong mắt Tưởng Thần hiện vẻ nghi ngờ và ngạc nhiên: “Phương Hòa, anh không có ai bên cạnh cả.”
Anh lại gần, cách Phương Hòa mấy bước.
“Có phải em đã nhìn thấy gì ở bệnh viện không?”
Phương Hòa cắn môi, không biết có phải do bị thương hay không mà trong lòng rất ngột ngạt, một lúc sau cô mới gật đầu.
“Em sẽ không tiếp tục……”
Cô không nói thêm gì nữa, bởi vì Tưởng Thần đột nhiên thả lỏng khẽ cười một tiếng, có vẻ khá yên tâm.
Anh vẫn điềm nhiên ngồi đó, nhưng lại khiến cô tức giận.
“Anh cười gì?”
“Phương Hòa.” Tưởng Thần không cười nữa, nét mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô: “Nếu em bằng lòng tin anh, cô ấy đã là quá khứ. Anh biết ơn cô ấy, song cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, không còn bất cứ điều gì khác.”
Phương Hòa không nhúc nhích, trong lòng đột nhiên thả lỏng, như thể bệnh nhân bị chẩn đoán nhầm bỗng nhận được tin tốt và đang hồi phục sức khỏe.
Cô dằn lòng phải lý trí, nhưng đâu có cách nào khác, thâm tâm cô đã sớm buông vũ khí đầu hàng.
“Vì sao anh lại nói cho em điều này? Vì sao lại tới tìm em?”
Cô không còn là người cẩn thận từng bước nữa, cô quyết định đưa ra tất cả các câu hỏi.
Rốt cuộc, có một số việc sẽ dễ dàng hơn nhiều khi đối mặt với sự thật.
Tưởng Thần không trả lời mà chống mình tới gần, vòng qua vai cô chỉnh lại cái gối phía sau.
Thắt lưng và bụng của anh yếu nên động tác rướn người về phía trước khá khó khăn, cơ thể anh hơi run, nhưng anh nhanh chóng ổn định lại.
“Em xem.” Anh quay đầu nhìn cô, bóng dáng xinh đẹp đối diện với Phương Hòa, ánh mắt sâu thẳm đong đầy cảm xúc: “Anh đang nghĩ, em đã vì anh mà làm nhiều việc rồi, nếu anh nỗ lực thì liệu cũng có thể làm gì đó cho em không?”
Phương Hòa bị ánh mắt anh hút lấy, nhất thời không thốt nên lời.
Đã bao lần, cô cố gắng tìm kiếm cảm xúc trong mắt Tưởng Thần, tìm kiếm con người thật của anh dưới vẻ ngoài đó. Tuy nhiên, mỗi lần như vậy, dường như anh đều cố gắng kìm nén để cô không thể nhìn thấu.
Cho đến lúc này, cảm xúc trong mắt Tưởng Thần không hề che giấu, trào ra khỏi con ngươi đen của anh.
Không biết có phải là ảo giác của chính mình hay không, Phương Hòa cảm thấy mắt anh tràn ngập vẻ dịu dàng và xúc động chưa từng thấy.
Cô hé miệng định nói rồi lại khó cất lên thành lời.
Lỡ như cô đang tự đa tình thì sao?
“Nếu anh muốn đáp lại những gì em đã giúp…” Phương Hòa hít sâu một hơi: “Vậy thì không cần đâu.”
“Không phải.”
Phương Hòa thoáng sửng sốt.
Tưởng Thần đổi tay chống người, Phương Hòa thấy anh vất vả, không kìm lòng được duỗi tay ra đỡ.
“Lần trước anh thực sự đã nói dối em.” Tưởng Thần vẫn nhìn cô: “Anh đã nói rằng anh không có ý định thay đổi trạng thái hiện tại. Đó không phải là sự thật. Anh chỉ không muốn thừa nhận rằng, trên thực tế là anh sợ thay đổi. Anh và em yêu nhau, cuối cùng anh lại không thể chăm sóc chu đáo rồi khiến em thất vọng.”
“Anh biết cách giải quyết cuộc sống của chính mình.” Tưởng Thần cúi đầu, vẻ mặt cay đắng: “Nhưng anh không chắc có thể ở bên cạnh em.”
Phương Hòa thấy trong lòng nhói đau, định nói, Tưởng Thần lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
“Nhưng khi biết tin em bị thương, phản ứng đầu tiên của anh là đến với em.” Anh cười khẽ: “Trên đường đến đây anh mới hiểu, Phương Hòa, dù có thế nào anh cũng bằng lòng thử một lần, bằng lòng ở bên em khi em cần.”
Hóa ra là cô đã đúng, Phương Hòa nghĩ thầm, trái tim cô như được rửa sạch bởi một dòng hải lưu ấm áp, tràn đến toàn bộ cơ thể.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, hàng mi dài để lại bóng dưới mắt Tưởng Thần. Phương Hòa nhìn hồi lâu, duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của anh.
Cô luôn thích đường vân nơi khóe mắt của Tưởng Thần, từng muốn chạm vào nó, cuối cùng đến giờ phút này, cô đã thực hiện được.
Cô đoán đúng, Tưởng Thần chưa bao giờ muốn lạnh nhạt, chẳng qua có thứ gì đó đè nặng khiến anh không thể rời đi.
May mắn thay, bây giờ anh đã sẵn sàng ở bên một người, cố gắng bước qua, và người đó là cô.
Phương Hòa cười: “Nếu chúng ta đều bằng lòng, vậy thì tại sao lại không thử một lần chứ.”
Khi Quý Minh Đông quay lại, y tá đang thay băng vết thương hông cho Phương Hòa, Tưởng Thần ngồi bên cạnh nắm tay cô, ánh mắt quan tâm, còn nói với cô: “Nếu em đau thì cắn anh nhé.”
Quý Minh Đông kinh hãi đến mức xuýt nữa ném đồ ăn đi, anh ấy lắp bắp chỉ vào bàn tay đang nắm của họ: “Anh, em, hai người……”
“Hai người đã vậy thì phải mời cơm đấy!”
“Được ạ!” Phương Hòa ra vẻ dũng cảm, mặt lại lặng lẽ đỏ.
Bàn tay dày rộng của Tưởng Thần bao lấy cô, lòng bàn tay hơi lạnh nhưng rất thoải mái. Phương Hòa siết chặt ngón tay, trong lòng cảm khái.
Qua vài tháng, hai người họ đã yêu nhau.
Cảm giác thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên được nắm tay nhưng cô không cảm thấy lạ lẫm. Khi da thịt chạm vào, trong tim dường như có dòng điện chạy qua khiến người ta không muốn buông tay.
Trong suốt một ngày, Tưởng Thần bận rộn ngược xuôi, cẩn thận chăm sóc cho cô.
Tuy nhiên, Phương Hòa có thể thấy được sự mệt mỏi của anh, bởi vì khi anh cúi xuống, anh sẽ bất giác cau mày, động tác ngồi trên xe lăn cũng hơi chậm chạp.
Cô để anh nghỉ ngơi, nhưng Tưởng Thần chỉ lắc đầu. Khi không bận, anh sẽ ngồi bên mép giường cô.
Buổi tối, Tưởng Thần chỉnh chăn cho cô, bảo cô nghỉ ngơi rồi xoay người rời đi.
Phương Hòa do dự một lát, cuối cùng vẫn vươn tay túm lấy tay áo anh.
“Sao thế?” Anh quay đầu lại, nhìn thấy sự quyến luyến trong mắt Phương Hòa: “Nếu không anh đợi em ngủ rồi đi nhé?”
Phương Hòa lắc đầu, lấy hết can đảm mở miệng: “Anh…… Có muốn lên nằm một lát không?”
Cô tránh sang một bên, lại cảm thấy xấu hổ, vùi mặt vào chăn bông, chỉ để lại đôi mắt.
Tưởng Thần dừng lại, mỉm cười nhìn cô đang đảo mắt, sau đó quay lại, kéo phanh tay xuống.
Phương Hòa trốn trong chăn nhìn anh điều chỉnh góc độ của mình, đầu tiên đặt chân xuống, sau đó di chuyển người lên giường, sau lại vịn vào mép giường để cố định cơ thể.
Tưởng Thần quay đầu nhìn cô, không nhúc nhích, ánh mắt dịu dàng.
“Anh vẫn đang mặc áo khoác.” Anh cúi sát: “Anh sẽ ở lại với em một lúc.”
Quầng thâm dưới mắt anh rất đậm, rõ ràng mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi tốt, lúc này ngồi cúi người cũng không dễ dàng.
Phương Hòa đau lòng, xốc chăn mình lên: “Em không ngại.”
Mặt cô càng ngày càng hồng, nếu Tưởng Thần lại ngồi im thì chắc cô sẽ tìm chỗ trốn đi mất.
Cũng may, dường như Tưởng Thần nhìn thấy vẻ bối rối của cô, cuối cùng kéo hai chân mình lên giường, cởi giày.
Giường hẹp, ngay cả khi Phương Hòa đã nhường chỗ thì Tưởng Thần cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể nằm xuống được hay không, thế là anh chỉ có thể vừa nhìn vừa ngả về phía sau.
Phương Hòa thấy vậy thì đưa tay ôm eo anh để anh có thể mượn lực dịch vào, cho đến khi vững vàng nằm xuống.
Tưởng Thần nhìn cái giường bị mình chiếm gần hết, áy náy nói: “Anh chiếm quá nhiều chỗ, hay là thôi vậy.”
Phương Hòa đè xuống cái tay đang định dùng lực của anh: “Không, thế này cũng tốt mà.”
Vừa rồi khi ôm lấy eo anh, cô phát hiện người Tưởng Thần rất gầy, làn da dưới tay khá nhão, khó có thể so với thân trên rắn chắc, trong lòng cô lại chua xót.
“Mấy ngày nay anh đã vất vả rồi.”
Cô thì thào, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc cằm râu ria của anh: “Tối nay anh hãy về nghỉ ngơi thật tốt.”
Họ chưa bao giờ thân thiết đến vậy, khuôn mặt của Tưởng Thần gần trong gang tấc, anh lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.
“Anh không cảm thấy vất vả.” Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào Phương Hòa: “Anh rất vui khi có thể làm gì đó cho em, chỉ cần em mau khỏe lại là được.”
Đèn đầu giường bật sáng, khuôn mặt của Tưởng Thần phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp, Phương Hòa cảm giác khóe mắt nong nóng.
Mấy tháng nay tâm trạng của cô lên xuống thất thường, tất cả đều là do người trước mặt.
Cô cũng từng nghĩ đến chuyện họ ở bên nhau, nhưng không ngờ bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực.
“Em luôn cảm thấy có gì đó không chân thật…” Phương Hòa thoáng xấu hổ: “Tưởng Thần, trước đây anh chống cự như vậy…”
Cô chỉ nghiêm túc phân tích quá khứ, nhưng trong Tưởng Thần mắt lại rung động, nắm lấy tay cô.
“Xin lỗi em.” Anh nói từng câu từng chữ: “Trước đây anh tự trói chặt bản thân, còn làm em……”
“Được rồi được rồi.” Phương Hòa che miệng anh lại: “Chuyện quá khứ đã qua, em không trách anh, thật đấy.”
Tưởng Thần sửng sốt, sau đó bật cười, nếp nhăn trên khóe mắt hiện ra, Phương Hòa nhìn đến quên buông tay, lúc sau mới phản vội vàng thả ra.
Chăn bông không đủ lớn, phần lớn thân thể của Tưởng Thần đều lộ ra. Phương Hòa ngồi dậy kéo anh qua, cẩn thận che đi bàn chân và bắp chân tái nhợt của anh.
Khi quay người lại, cô phát hiện Tưởng Thần đang chống đỡ thân trên, yên lặng nhìn cô.
“Hình như anh chưa từng nói với em.” Tưởng Thần nâng tay lên, ra hiệu về phía eo của mình: “Từ đây trở xuống anh sẽ không cảm giác được.”
“Vì vậy, thông thường cần phải có thời gian để làm mọi thứ, nhưng trong vài năm qua, anh đã quen với nó.”
“Anh có thể tự chăm sóc bản thân, và anh sẽ nỗ lực để chăm sóc em.”
Anh cười nhẹ, song Phương Hòa có thể thấy rõ sự lo lắng và căng thẳng trong mắt anh.
Ban đầu anh từ chối cô vì lý do này ư.
Phương Hòa dựa vào, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh.
“Chúng ta cùng chăm sóc nhau đi.” Cô ngẩng đầu cười: “Tưởng Thần, anh là anh, em thích anh của hiện tại.”
Cô cẩn thận vuốt phẳng nếp gấp trên quần Tưởng Thần: “Vì vậy, cứ thế này là được.”
Tưởng Thần nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, sau đó thả lỏng người, đổi tư thế thành nằm nghiêng, nắm lấy tay Phương Hòa một lần nữa.
Hết chương 14