Thẩm Hi đi ra bên ngoài chơi với đám trẻ trong làng, A Giai bị ba không cho chơi với Thẩm Hi, Hân Đồng đánh vào cái đầu trọc nhẵn bóng của anh ta.
" Anh còn trẻ con hơn A giải nữa mau đi lấy nước về đây."
Vũ Đinh ôm cái đầu trọc của mình chạy đi lấy nước, Thẩm Hi nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng buồn cười, cô chơi trò đuổi bắt với đám trẻ, Thẩm Hi phải quấn mảnh vải ngang mắt, nhưng lại chơi gian lận để nhìn thấy đám trẻ, bị bọn chúng nhìn thấy không cho chơi nữa, cô buồn bã đi về phía Hân Đồng đang ngồi nói.
" Cô xem bọn trẻ ăn hϊếp có một mình tôi."
Hân Đồng lắc đầu nói.
" Ai bảo cô chơi gian lận."
Bụng của Thẩm Hi kêu lên cô quay sang nói với Hân Đồng.
" Trong nhà cô có gì để ăn không ?"
Hân Đồng thắc mắc hỏi.
" Từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì à ?"
Thẩm Hi lắc đầu nói.
" Vẫn chưa tôi không biết nấu ăn còn Phong Lãng thì đang bị thương anh ta có Minh Châu chăm sóc rồi, chỉ có tôi là bị bỏ đói mà thôi."
Hân Đồng nghe Thẩm Hi nói thì có chút xót thương.
" Trong nhà có vài củ khoai tôi vừa luộc đấy cô vào lấy ăn đi."
Thẩm Hi vui vẻ đi vào bên trong lấy ra hai củ khoai cầm hai bên tay, vừa ăn vừa nói.
" Ngon thật đấy, trong những lúc bụng đói cồn cào những món ăn bình dân như thế này cũng khiết con người ta hạnh phúc.".
Vũ Đinh vừa đi lấy nước về nhìn thấy Thẩm Hi đang ăn khoai của nhà mình, thì lên tiếng chỉ trích.
" Ai cho cô ăn đồ ăn của nhà tôi."
Thẩm Hi bĩu môi thách thức nói.
" Hân Đồng đã cho tôi đấy."
Cô vừa nói xong cắn một miếng chọc tức Vũ Đinh, anh ta chịu không được định đi đến giật lại, Thẩm Hi liền chạy đến chỗ Hân Đồng đứng, anh ta liền dừng lại.
" Đồ sao chổi đi khỏi nhà tôi mau."
Thẩm Hi bị Vũ Đinh đuổi như đuổi tà, nhưng cô vẫn rất hồn nhiên vừa đi vừa ăn khoai mà Hân Đồng cho. Phong Lãng đứng bên phía cửa sổ quan sát cử chỉ đáng yêu của cô từ nảy đến giờ, hắn không nhịn được khoé môi bất giác cong lên.
Thẩm Hi quay về nhà nhìn thấy Phong Lãng đang ngồi trên ghế cô đi đến ngồi cạnh hắn hỏi.
" Anh cảm thấy sao rồi còn đau nhiều không ?’
Phong Lãng trầm giọng nói.
" Đỡ hơn nhiều rồi."
Thẩm Hi ngồi cẩn thận lột vỏ củ khoai ra đưa lên miệng của Phong Lãng.
" Cho anh này."
Phong Lãng lắc đầu từ chối, gương mặt của Thẩm Hi liền thay đổi cô bắt đầu giận dỗi nói.
" Đồ tôi đưa thì anh không ăn, còn đồ của Minh Châu nấu thì anh lại ăn ngon miệng."
Thẩm Hi định bỏ miếng khoai vào miệng, thì Phong Lãng liền nắm lấy cổ tay của cô, rồi kéo tay cô đưa miếng khoai cho miệng mình. Thẩm Hi liếc nhìn hắn một cái bỗng nhiên tim cô đập mạnh, Thẩm Hi quay người đi ra bên ngoài, gương mặt của cô đã đỏ ửng vì ngại ngùng, cô đưa tay sờ lên mặt thầm cảm thán.
" Tại sao mình lại có cảm giác lạ lùng như thế này, chẳng lẽ mình đã có tình cảm với anh ta rồi sao."
Bỗng nhiên cô liền bát bỏ ý định trong đầu của mình.
" Không được đây là tội phạm buôn bán chất cấm không thể nào có tình cảm với anh ta được phải tỉnh táo lên mới được."
Vài ngày sau vết thương của Phong Lãng đã dần hồi phục nhờ có sự chăm sóc tận tình của Minh Châu, hắn được Thất Hoàng gọi đến để hiểu rõ vấn đề về lô hàng lần này bị cướp mất.
Phong Lãng bước vào nơi ở của Thất Hoàng, Nguyên Hoa đã nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm, suốt thời gian qua cô ta đã luôn lo lắng cho hắn nhưng lại không dám đến đó vì sợ bị Thất Hoàng biết được sẽ trừng phạt cô ta.