“Không.” Ôn Noãn
cười cười, trong mắt mang theo thói quen lười biếng, “Đời này cho dù còn sống hay đã chết, là người hay quỷ, ta...” Nàng khẽ dừng lại, giọng nói kiên định, “Không thuộc về bất kỳ kẻ nào.”
“Nàng!” Quân Hạo
Thiên bị lời của nàng hoàn toàn chọc giận, vẻ mặt vừa định phát tác,
nhịp tim dao động nhiều lần bỗng nhiên dừng lại, vị trí sát l*иg ngực
hắn truyền tới nhịp tim vững vàng, da thịt bên tai hắn cũng kề với nhiệt độ ấm áp của nàng, bên cổ nàng hô hấp nhè nhẹ ấm áp... Chi tiết vừa rồi do hắn khϊếp sợ và điên cuồng đã không lưu ý, giờ phút này theo tiết
tấu nhịp đập trái tim phụ họa rót vào trong giác quan của hắn.
Nàng không chết, Hà Nhi nàng không chết, nàng còn sống tốt!
Quân Hạo Thiên giống như buồn cười lại không cười nổi, muốn nói cái gì nhưng cổ họng lại giống như bị mắc kẹt, cuối cùng hắn chỉ có thể ôm người
trong ngực chặt hơn, vây hãm nàng sâu hơn trong ngực mình, hận không thể dung nhập nàng vào xương thịt của mình, cũng không cần tách ra
“Doãn Thiên, buông tay.” Ôn Noãn khẽ nhíu mày, sở dĩ nàng không đẩy ra, chẳng qua muốn “Nàng” từ giã xong xuôi với hắn mà thôi, nhưng hiện giờ Quân
Hạo Thiên vây nàng trong ngực như vậy, để cho nàng rất ghét.
“Không buông.” Quân Họ Thiên vùi mặt trên vai nàng hít sâu một cái, mùi thơm
thoang thoảng từ chóp mũi chui vào die end anl eeq uyd onn phổi của
hắn, ngay cả trái tim cũng run rẩy lên theo.
Ba năm, ròng rã ba
năm, thời gian, hơn một ngàn cả ngày lẫn đêm, hắn rất muốn chân thật ôm
nàng vào trong ngực, nhưng mỗi khi tỉnh lại sau giấc mộng nửa đêm, hắn
mở mắt nhìn vào bóng đêm vô tận, lại càng thêm rõ ràng nàng sẽ không trở về nữa. Vậy mà hôm nay hắn thật vất vả ôm nàng vào trong ngực, nhớ
nhung khắc cốt kia hận không thể dung nhập nàng vào xương máu của hắn,
sao hắn lại có thể buông nàng ra!
Cuối cùng hắn tìm được về
giọng nói của mình, tuyên bố mang theo không cho phản bác: “Không buông, cả đời này ta sẽ không buông nàng ra nữa.”
Ôn Noãn lười phải nói nhảm với hắn, đưa tay vỗ vai hắn một cái, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi
ngẩng đầu lên nhìn ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Quân Hạo
Thiên vẫn ôm chặt nàng không buông, nhưng ngẩng đầu lên như nàng nói,
tròng mắt bao hàm thâm tình nhớ nhung tràn đầy mong đợi nhìn nàng.
Khóe môi Ôn Noãn khẽ vểnh lên, đưa tay khẽ mơn trớn mặt mũi thon gọn, gò má
tuấn mỹ, lại dời xuống đôi môi đỏ tươi cực kỳ hấp dẫn cuối cùng khi hắn
dần nổi lên vui sướиɠ, nét mặt sững sờ, đầu ngón tay nàng phất qua chóp
mũi hắn, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”
Lời nàng vừa ra khỏi miệng, sắc
mặt Quân Hạo Thiên thay đổi lớn, định nín hơi đã không kịp, hắn cố sức
mở to mắt, mặt đầy tức giận muốn túm chặt người trước mắt, nhưng mệt mỏi dày đặc nhanh chóng hút thể lực của hắn, để cho hắn không thể nào không vô lực buông tay xuống thả nàng ra, say lảo đảo ngã xuống đất, tròng
mắt hắn lúc trước còn thâm tình nhớ nhung, lúc này tràn đầy không cam
lòng và đau buồn nhìn nàng, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng, rút
chủy thủ bên hông đâm vào trong chân, lấy đau đớn khoan tim đổi lấy tỉnh táo chốc lát, há há miệng, rốt cuộc cố sức phát ra âm thanh: “Tại sao?
Hà Nhi, rốt cuộc vì sao nàng phải đối xử với ta như vậy?”
“Bởi
vì, ta đã không thích ngươi.” Ôn Noãn nhìn máu đỏ tươi giọng nói lẫm
liệt, trước mắt giống như nổi lên thí nghiệm trước đại lâu ngày ấy, vòi máu đỏ tươi cực kỳ đẹp đẽ đột nhiên bật ra nổ tung, một mảnh đỏ ngầu
khắc thật sâu vào trong đầu nàng không cách nào xóa đi.
Nét mặt
Quân Hạo Thiên bi thương mà tuyệt vọng, há miệng định nói điều gì, cuối
cùng không chống lại được tác dụng của thuốc mà ngủ mê man.
Ôn Noãn hờ hững nhìn Quân Hạo Thiên một cái, xoay người rời đi không hề ngừng chút nào.
Cho dù ban đầu là nguyên nhân gì, cho dù có nỗi khổ tâm gì, ba năm trước
đây, dây tình yêu giữa ngươi với “Nàng” đã đứt đoạn, hôm nay người này
tự đâm một đao, coi như bồi thường cho chết oan của “Nàng” ngày đó. Bóng dáng Ôn Noãn biến mất trong bóng đêm dần đậm đặc.
“Hoàng thượng
sao vẫn chưa trở lại?” Đức Quý trong khách điếm gấp đến đi vòng quanh,
không biết tại sao từ sau khi Hoàng thượng rời khỏi đây, trong lòng hắn
vẫn lo lắng, cứ có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, hắn nhẫn nhịn,
cuối cùng không nhịn được, gọi hộ vệ chỗ tối ra căn dặn: “Các ngươi đi
hồ Nguyệt Nha nhìn xem Hoàng thượng có còn đó không.”
“Công công, Hoàng thượng từng hạ lệnh bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần hồ
Nguyệt Nha trong phạm vi trăm trượng, người vi phạm xử tử, nếu chúng ta đường đột đi vào, chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng thượng.” Bọn hộ vệ lộ vẻ
mặt khó khăn trả lời.
“Một đám sợ chết, tự ta đi...”
“Rầm.”
Lời Đức Quý bị âm thanh đạp cửa cắt đứt, hắn nổi giận đùng đùng, mới đi tới trước cửa, bước chân dừng lại, nhìn thống lĩnh hộ vệ Mục An sắc mặt
nặng nề bước vào, vừa định mở miệng quát lớn, nhưng lúc nhìn thấy bóng
dáng đỡ trên vai được áo choàng che kín thì sắc mặt kinh hãi, không đợi
hắn mở miệng, Mục An đã tiến lên một bước nhỏ giọng nói, “Công công, cấp tốc về cung.”
“Hắn trở về cung cả đêm?” Chân mày nhỏ nhắn của Mộ Dung Nhu chau lại, đầu ngón tay nhặt trang kinh Phật lên lật qua, “Có
biết vì sao?”
“Không biết, lúc ấy chung quanh hồ Nguyệt Nha ngoài trăm trượng đều có hộ vệ canh giữ bí mật, thuộc hạ sợ bứt dây động rừng nên không dám mạo hiểm đến gần.”
“Còn Hàn Vương phi?”
“Thuộc hạ không thấy Vương phi rời đi, nhưng theo tiểu nhị khách điếm nói, lúc hắn đi ra ngoài nhìn thấy từ xa có một nam tử, chỗ áo choàng nơi bả vai hơi phồng lên, giống như mang theo một người.”
“Hả?” Sắc mặt Mộ
Dung Nhu lộ ra một chút hài lòng, “Hắn quả nhiên không phụ kỳ vọng của
ai gia, tiếp tục theo dõi, có bất kỳ động tĩnh gì nhất định phải báo cho ai gia trước tiên, đi đi.”
“Dạ, thuộc hạ cáo lui.”
Quân
Hạo Thiên, Quân Dập Hàn, ai gia xem như đã trải xong đường đùa giỡn cho
các ngươi, các ngươi... Đừng để cho ai gia thất vọng...!
Trong
tròng mắt Mộ Dung Nhu hiện đầy nụ cười lạnh lẽo, nàng muốn tận mắt nhìn
thấy hai nhi tử kiêu ngạo mà Hoàng thượng kia hài lòng nhất, huynh đệ
ruột cùng một mẹ sinh ra, vũ khí xưng bá hậu cung của nữ nhân kia, từng
bước tự gϊếŧ lẫn nhau như thế nào, cuối cùng bị hủy trong tay nàng!
Nhưng dù như thế nào, cũng khó tiêu tan nỗi hận trong lòng nàng!
Móng tay bén nhọn của Mộ Dung Nhu bóp mạnh Phật châu, “Phựt”, dây châu đứt,
Phật châu lăn xuống đầy đất, từng viên lăn lăn cuối cùng rơi vào trong
bóng tối.
“Các chủ?” Huyền Nguyệt chỉnh xong giường đệm, xoay
người nhìn thấy Du Nhiên đang ngồi bên cạnh bàn tự nhiên uống trà, kinh
ngạc gọi ra một tiếng, ngay sau đó ý thức được mình luống cuống, vội
vàng khom người nói, “Gian phong đã dọn dẹp xong, Huyền Nguyệt xin được
cáo lui trước.” Mặc dù các chủ rất ít khi ngủ lại, nhưng Huyền Nguyệt
vẫn dọn dẹp gian phòng mỗi ngày.