Quyển 1 - Chương 19: Bắt cóc

“Đã là chuyện linh tinh thì không cần để ở trong lòng.” Ôn Noãn nói hời

hợt, nhưng trong lòng nàng cảm thấy rất chua xót, trùng hợp mấy ngày nay thật là đau đớn, đầu tiên là đêm động phòng hoa chúc, nàng “Đè” Quân

Dập Hàn rồi, ngay sau đó trong xe ngựa, Quân Dập Hàn hôn mê, nàng lại

“Đè” người ta, trở lại tối hôm qua, nàng vẫn “Đè” người, nếu trùng hợp

nhiều như vậy mà không có lời nói đồn đại không tốt nào đồn ra, nàng mới thấy thật kỳ quái.

Thôi, nếu nàng, ừ, danh tiếng “Dữ dội?” đã

truyền ra, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ vả lại “Hớn hở” tiếp nhận.

Nàng là người hiện đại, tất nhiên không hề coi

trọng những thứ hư vô này, hoàn toàn chỉ là mấy người nhàm chán nói

huyên thuyên mà thôi, chỉ cần ngươi không để ý, qua vài ngày nó cũng tự

nhiên phai nhạt.

Ôn Noãn nâng ly trà lên nhấp một ngụm, khóe mắt

đang nhìn nơi nào đó khẽ dừng lại, chân mày ngọn núi hơi nhếch lên chỉ

vào nơi đó: “Ta nhớ mấy cây hoa sơn trà kia còn nở rất đẹp, sao hôm nay

hoa rũ lá héo.”

Minh Nhi nhìn theo phương hướng tiểu thư chỉ, quả thật thấy mấy cây hoa sơn trà như gà trống bại chiến ỉu xìu ủ rũ, trên

khuôn mặt nhỏ nhắn mới phai nhạt bớt mấy phần bực tức lại nổ ra bão táp, “Nhất định là Vương Bá lão đầu kia lười biếng không chăm sóc tốt cây

hoa của tiểu thư, Minh Nhi phải đi gọi lão đầu tới ngay.” Nhìn mấy bụi

cây hoa sơn trà tiểu thư cố ý để người dời từ trong sân phủ Tướng quân

qua, những hạ nhân này lại cố ý không chăm sóc kỹ, nhất định khinh miệt

tiểu thư ở đáy lòng, nhất định phải để cho bọn họ nếm chút khổ sở mới

đúng. Trong lòng Minh Nhi hung hăng nắm quả đấm bước đi như gió.

Nha đầu này đúng là nóng lòng thay chủ, Ôn Noãn nhìn bóng lưng của nàng ấy

cũng có khí thế lửa cháy hừng hực thiêu đốt, không nhịn được lắc đầu bật cười, đáy lòng cũng cảm thấy rất ấm áp, tới thế giới này ba năm, có

tiểu nha đầu thật tâm thật ý ở cùng, khiến cho trái tim hiu quạnh của

nàng được an ủi không ít, từ tận đáy lòng nàng cũng coi như nàng ấy là

muội muội mà đối đãi.

Mới vừa vòng quanh hoa sơn trà ỉu xìu hai

vòng, Minh Nhi đã hấp tấp kéo Vương Bá bước chân lảo đảo đầu tóc hoa râm đến đây, chỉ vào hoa sơn trà ủ rũ, “Lão nhìn xem lão nhìn đi, đây chính là cái lão nói chăm sóc hoa thật tốt sức sống hăng hái, sức sống hăng

hái chính là hăng hái ‘ủ rũ cúi đầu” nhỉ, ta thấy tinh thần Vương Bá lão còn hăng hái hơn nó.” Minh Nhi càng nói càng kích động, tay áo vuốt

cao, hai tay chống nạnh, rất có xu hướng lão mà không rõ lý do sẽ nhào

tới đánh nhau với lão.

“Minh Nhi.” Ôn Noãn để sách xuống nhỏ

giọng khiển tránh, “Không thể vô lý như thế.” Lại quay sang nhìn Vương

Bá thấy hoa sơn trà quả thật ủ rũ sau đó không ngừng đổ mồ hôi xin tha,

“Hôm nay kêu lão tới không phải để trách hỏi lão, bản phi chỉ muốn biết

tại sao mấy cây hoa sơn trà này đang nở rộ lại đột nhiên ủ rũ, lão nhìn

cẩn thận điều tra chút nguyên nhân, nếu có thể cứu thì hết sức cứu, nếu

không có thể cứu thì tận tâm chăm sóc tốt những cây còn lại là được.”

Mặt trời lên cao, Ôn Noãn đi vào trong phòng đọc sách, thấy Minh Nhi vẫn

thở phì phò chu cái miệng nhỏ nhắn, vuốt trán đặt sách xuống, “Muốn nói

cái gì thì nói đi.” Tiểu nha đầu này, bây giờ tính khí của nàng ấy càng

lúc càng lớn, nhưng tâm tâm niệm niệm chỉ vì nàng, sao nàng lại nhẫn tâm trách móc nặng nề.

“Hoa sơn trà này là cõi lòng của tiểu thư, rõ ràng Vương Bá chậm trễ không chăm sóc tốt, sao tiểu thư không trách phạt lão?”

“Minh Nhi, nhìn sự việc không thể chỉ xem bề ngoài.” Đáy mắt Ôn Noãn xẹt qua

tia lạnh, thấy tiểu nha đầu hơi hoang mang định mở miệng, nàng vội vàng

chuyển sang chuyện khác, “Vương gia như thế nào?”

“Tiểu thư, tiểu thư lại muốn đi tìm Vương gia?” Minh Nhi quả nhiên bị dời lực chú ý đi

trong nháy mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi rối rắm, thật ra thì nàng

càng muốn nói: tiểu thư, gần đây tiểu thư đứng trên đầu sóng ngọn gió

của lời đồn đại nhảm nhí, hay trước cứ tạm ngừng đừng đi giày vò Vương

gia. Dĩ nhiên, lời này có cho nàng mười lá gan nàng cũng không dám nói.

“Vương gia là phu quân của bổn tiểu thư, bổn tiểu thư là Vương phi của Vương

gia, tìm Vương gia có gì không thể?” Ôn Noãn hơi buồn cười nhìn vẻ mặt

nhỏ bé rầu rĩ của nàng ấy, dứt khoát đứng dậy sửa sang quần áo một chút rồi đi ra ngoài, “Đúng lúc đến thời gian ăn trưa, tiểu thư ta đi phục

vụ Vương gia dùng bữa.”

Ôn Noãn bị bắt cóc!

Xác thực mà nói ra chỗ khúc quanh nơi mái hiên xa cửa phòng mấy bước bị bắt cóc!

Nàng nhìn giặc cướp trước mặt mang khăn che mặt quắc mắt nhìn trừng trừng cố gắng là ra vẻ hung ác, đáy lòng hơi... Buồn cười!

Vì vậy nàng cười thật.

“Này, ngươi cười cái gì?” Giặc cướp rất tức giận nhìn nàng chằm chằm.

“Vậy ngươi bắt cóc ta làm cái gì? Ham sắc đẹp của ta?” Ôn Noãn không trả lời mà hỏi lại, nụ cười nơi khóe môi càng sâu.

“Phì!” Nét mặt giặc cướp tràn đầy ghét bỏ, nói năng thô lỗ, “Chỉ với dáng vẻ

tầm thường như con khỉ của ngươi còn chưa đủ tư cách vào mắt gia.”

Ôi, nàng cũng không nhìn thấy trong nhà bọn hắn có bao nhiêu người mập,

những nữ nhân kia lại mập bao nhiêu, vì sao người này cứ ghét bỏ nàng

gầy chứ?

Ôn Noãn bất đắc dĩ thở dài nơi đáy lòng, giọng nói rất tò mò hỏi, “Vậy không biết kiểu nữ nhân nào mới có thể lọt vào mắt gia?”

“Đương nhiên là...” Hắn đáp thật nhanh, nhưng lúc đang mở miệng lại sững sờ,

hình như hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Vì vậy hắn rất nghiêm túc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sắc nước hương trời? Thanh tân thoát

tục? Bế nguyệt tu hoa trầm ngư lạc nhạn *? Hắn nhìn thấy nữ nhân như vậy hàng ngày nhiều rồi, đã sớm không có cảm giác. Vậy rốt cuộc hắn thích

nữ nhân như thế nào? Hắn xoa cằm nghĩ cẩn thận, càng nghĩ chân mày càng

nhíu chặt, cuối cùng độc ác nhìn Ôn Noãn chằm chằm nói: “Gia thích nữ

nhân như thế nào mắc mớ gì đến ngươi, hừ!”

(*) Tứ đại mỹ nhân là

cụm từ dùng để tả 4 người đẹp nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, gồm

Tây Thi, Vương Chiêu Quân, Điêu Thuyền và Dương Quý phi. Sắc đẹp của họ

được mô tả qua 4 cụm ngữ tu từ nổi tiếng để tả mỹ nhân, theo thứ tự là“Trầm ngư” (沉鱼; cá chìm sâu dưới nước); “Lạc nhạn” (落雁; chim nhạn sa

xuống đất); “Bế nguyệt” (閉月; mặt trăng phải giấu mình) và “Tu hoa” (羞花;

khiến hoa phải xấu hổ). Có nghĩa là: Nếu Tây Thi có nét đẹp làm cá phải

lặn (Trầm Ngư), Vương Chiêu Quân khiến chim nhạn mãi ngắm nhìn quên bay

nên rơi rớt (Lạc Nhạn), Điêu Thuyền đẹp đến nỗi trăng cũng phải khép,

núp vào mây (Bế Nguyệt, bế ở đây là khép cửa, ngừng), thì Dương Quý Phi

mỗi khi ngắm hoa, hoa đều rũ héo vì hổ thẹn (Tu Hoa, tu là xấu hổ, e

thẹn). (Nguồn Wikipedia)

Tiểu tử này thật thú vị!

Ôn Noãn

ho khan giấu nụ cười trong cổ họng, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi, “Nào dám hỏi gia bắt tiểu nữ rốt cuộc làm thế nào?” Nói xong nàng lại bổ sung một

câu, “Chẳng lẽ vì tiền?”

Đáy mắt đen nhánh của giặc cướp dâng lên khinh bỉ nồng nặc nhìn nàng, “Gia giống như là người thiếu tiền?”

Ôn Noãn phối hợp thành khẩn gật đầu, “Quanh thân gia khí thế lớn, chân mày khóe mắt đều lộ ra tướng phú quý, chắc hẳn nhất định là người có gia

thế không tầm thường.” Dưới vẻ mặt hài lòng của giặc cướp, nàng lại làm

ra vẻ kinh ngạc nói: “Gia không vì tiền lại không vì sắc bắt nữ tử tới

đây, chẳng lẽ là có thù oán với Hàn Vương muốn dùng tiểu nữ tới uy hϊếp

Vương gia?”

“Dựa vào ngươi?” Trong nháy mắt vẻ mặt giặc cướp tràn đầy khinh bỉ nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, “Còn chưa

đủ tư cách.” Hắn khẽ hất hàm: “Hàn Vương là thần trong mắt gia, ngươi

lặp đi lặp lại nhiều lần hại Vương gia thiếu chút nữa mất mạng khiến

trái tim gia rất khó chịu. Hôm nay gia bắt ngươi tới đây để muốn ngươi

tự mình tỉnh lại, thân là một thê tử phải hầu hạ phu quân mình như thế

nào.”

Ôn Noãn nhận dạy dỗ khẽ gật đầu: “Gia nói đúng lắm, vậy không biết gia có đề nghị gì hay không?”

“Về sau cố hết sức cách xa Hàn Vương một chút, không thể dễ dàng gần Vương

gia.” Giặc cướp cảm giác hơi hài lòng với thái độ phối hợp của nàng.

“Nếu không gần người thì hầu hạ Vương gia như thế nào đây?” Ôn Noãn khiêm tốn thỉnh giáo.

“Cái này...” Giặc cướp gãi gãi cằm, suy tư một lúc lâu vẫn không có bất cứ

manh mối nào, cuối cùng vung tay áo một cái, “Đây chính là điểm mấu chốt để gia dẫn ngươi tới nơi này hôm nay, muốn cho ngươi tỉnh táo lại, nghĩ kỹ, không nghĩ ra được khỏi phải nghĩ đến gia thả ngươi ra ngoài.” Hắn

nói xong xoay người sải bước nhảy ra cửa, sau đó cạch một tiếng cửa bị

khóa lại.

Ôi, đứa nhỏ được nuông chiều từ bé lớn lên đều tùy hứng như vậy sao!

Ôn Noãn bật cười khẽ lắc đầu, vừa đúng hôm nay đêm mười lăm trăng tròn,

nàng vốn định buổi tối đi ra, nếu bây giờ nàng bị tiểu tử phá phách này

mang ra ngoài, nhân tiện xử lý công việc, vừa đúng lúc cũng để cho hắn

ghi nhớ thật lâu, nếu hắn vẫn tiếp tục tùy hứng như vậy sẽ không tốt.

Ngoài cửa có để lại hai người trông coi, nhưng chuyện này có cũng như không với nàng.

Tiếng chim hót mùi hoa thanh thúy trong núi, nhưng Ôn Noãn lại lạc đường.

Từ trong phòng nhỏ nhốt nàng ra ngoài, đập vào mắt chính là màu xanh lá

mênh mông, nàng đi vòng tới vòng lui trên đường nhỏ cuối cùng khiến bản

thân lượn quanh lung tung, thân thể vô cùng mệt mỏi yếu ớt đúng lúc nhìn tháy một rừng trúc lớn cách đó không xa, nàng giơ tay áo lau mồ hôi,

định đi chỗ nào mát mẻ nghỉ ngơi một chút.

Ôn Noãn vừa mới tìm được một cây trúc lớn đánh một giấc, lúc sắp ngủ, bên tai lại truyền đến tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.

Chẳng lẽ nàng cứ xui xẻo như vậy, ngay cả ngủ một giấc cũng không yên ổn?

Ôn Noãn hơi cáu đứng dậy định đổi chỗ ngủ tiếp, mí mắt khẽ híp bước chân

lảo đảo đi, vừa mới đi được hai bước đã trượt chân lăn xuống theo sườn

dốc.

“Thật là khổ tám đời.” nàng khẽ nguyền rủa ra tiếng, dùng cả chân tay giãy giụa đứng dậy, mới vừa phủi cỏ vụn trên áo, ngay sau đó

hô hấp của nàng kéo lên trạng thái đông cứng.