Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nâng Niu Cáo Nhỏ Trong Lòng Bàn Tay

Chương 5: Nuôi dưỡng như bạn gái!

« Chương Trước
Thời Khê đã rất ngạc nhiên khi phát hiện loại máy dùng để kiểm tra thân thể của người trưởng thành, lại có thể thu nhỏ rồi thu nhỏ mãi cho đến khi vừa với người cô thì mới thôi!

Như thể được thiết kế riêng cho cô vậy!

Thần kỳ quá đi! Thật là mở rộng tầm mắt!

Loại máy kiểm tra này, sẽ có một thứ giống như mũ bảo hiểm đội lên đầu người khám, cổ, thắt lưng và tay chân sẽ được cố định bằng vòng kim loại, người khám phải cởi giày trong quá trình khám để có thể xác định đúng chiều cao.

Lúc này Thời Khê vẫn chưa biết, những cái kim loại tiếp xúc trực tiếp với da này sẽ đọc được thông tin của từng bộ phận trên cơ thể cô, từ đó có thể đánh giá tình trạng sức khỏe và đưa ra những báo cáo, khuyến nghị chính xác nhất.

Máy kiểm tra đưa ra số liệu rất nhanh, chỉ cần mấy phút là có.

Sau khi Chu Ngộ Xuyên xuống khỏi máy, anh cũng ôm theo cáo nhỏ xuống, Tả Đông đã ngồi sẵn trên ghế và bắt đầu đọc các thông tin hiển thị trên thiết bị xử lý số liệu.

Một lúc sau, Tả Đông nói với Chu Ngộ Xuyên: "Báo cáo của cậu bình thường, không có vấn đề gì." Như dự đoán.

Những người bảo vệ bản sao như bọn họ chỉ cần không làm gì vi phạm với quy định thì sức khỏe sẽ không phải chịu ảnh hưởng.

Nhưng Chu Ngộ Xuyên vẫn quyết định dẫn cáo nhỏ nhà anh vào phòng phục hồi sức khỏe để nghỉ ngơi nửa ngày.

Trong căn cứ của bọn họ, phòng phục hồi sức khỏe là nơi được mọi người yêu thích nhất, bởi vì ——

Những người bị thương vào trong thì sẽ hồi phục hoàn toàn, còn người khỏe mạnh thì vào trong nghỉ sẽ càng khỏe hơn, cơ thể không cần tập luyện gì mà vẫn tốt, ăn uống cũng ngon miệng hơn.

Nếu để cáo nhỏ nhà anh vào tĩnh dưỡng mấy lần, biết đâu cao lên thì sao!

"Không có vấn đề gì vậy em đi phòng phục hồi trước nha! Tranh thủ hôm nay không có lớp, em dẫn cả Tây Tây đi vào hít tí tinh hoa, có khi con gái em lại cao to hơn, giống ba nó!" Chu Ngộ Xuyên cứ thế thao thao bất tuyệt, đang định ca hát vui vẻ đi hưởng thụ một chút tiên khí mà ông trời ban cho, thì đột nhiên Tả Đông nghiêm túc gọi anh lại.

"20, số liệu của cáo nhỏ nhà cậu có vấn đề."

Bước chân Chu Ngộ Xuyên bỗng dừng lại, sau đó quay người, lập tức đi đến trước máy kiểm tra.

Anh nhìn chằm chằm vào dãy ký hiệu mà mình không hiểu, lo lắng hỏi: "Bất thường chỗ nào? Có chuyện gì vậy?"

Tả Đông thở dài, hai tay thử điều chỉnh mấy lần trên máy, sau đó một bản báo cáo xuất hiện trên màn hình.

Chu Ngộ Xuyên bỏ qua một đống dãy số phân tích, trực tiếp nhìn xuống kết quả cuối cùng: "Lượng thức ăn tiêu thụ tương đương với một người phụ nữ trưởng thành bình thường, cần được cho ăn thêm, không được keo kiệt bủn xỉn cho ít thức ăn, nếu không sinh vật có thể sẽ chết đói."

Chu Ngộ Xuyên: "???"

Lúc đầu nghe Tả Đông nói số liệu có vấn đề, trái tim Thời Khê như bị treo lơ lửng, sau khi nhìn thấy được kết quả, cô đột nhiên xuống khỏi lòng bàn tay của Chu Ngộ Xuyên, vui vẻ nhảy nhót tưng bừng trước màn hình, móng vuốt chỉ vào kết quả kia để Chu Ngộ Xuyên mở to cái mắt chó ra nhìn cho rõ, con gái của anh... Hừ! Chủ nhân của anh ăn rất nhiều, sau này phải cho cô ăn thoải mái, nếu không cô sẽ kiện anh vì tội ngược đãi!!!

Chu Ngộ Xuyên kinh ngạc đến mức không thể tin được, sau đó anh liền dụi dụi mắt, "Chị Thạch Lưu, có phải vừa rồi báo cáo không nói tình trạng mắt của em đúng không? Hình như em bị ảo giác."

Tả Đông lườm một cái, cô duỗi một ngón tay về phía anh, "Đây là số mấy?"

Chu Ngộ Xuyên không chút do dự: "Hai!"

Tả Đông: "Mắt cậu thì không có vấn đề gì cả, nhưng mà đầu óc thì cực kỳ không bình thường đấy, chị đây có bằng giám định viên đấy nhé."

Chu Ngộ Xuyên đau lòng sờ vào cái ví xẹp lép của mình, "Em tưởng là thú cưng nhỏ như vậy thì ăn cũng ít thôi, không cần phải lo nghĩ tiền nong gì, ai ngờ cáo nhỏ nhà em... Hả?" Anh bỗng nhiên nhìn lại bản báo cáo, chỉ vào hai chữ "Sinh vật" kia, hỏi Tả Đông: "Sao nó lại hiện là "Sinh vật" mà không phải "Cáo" nhỉ?"



Tay của Tả Đông lại nhấp vào bảng điều khiển của thiết bị, bản báo cáo trên màn hình lập tức lật sang trang.

Đoạn đầu tiên của trang thứ hai viết: "Thức ăn yêu thích của sinh vật là thức ăn của con người. Nhắc nhở thân thiện về vấn đề phát triển của sinh vật: Nếu muốn để cô bé lớn lên khỏe mạnh, thì phải chăm sóc như người yêu mình."

Ngay dòng tiếp theo liền viết giống loài của Thời Khê: Không xác định.

Chu Ngộ Xuyên vốn muốn nuôi con gái cuối cùng lại bị biến thành nuôi bạn gái, trong đầu như có một nghìn chữ f*ck chạy qua, anh chỉ vào cái máy AI, ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thì đang chửi đờ cờ mờ hỏi Tả Đông: "Chị Thạch Lưu, chị có chắc là cái máy này vẫn hoạt động tốt không? Người bình thường nhìn Tây Tây nhà em cũng biết nó là cáo..."

"Cậu mới có bệnh!" Trong phòng kiểm tra bỗng nhiên vang lên một giọng nói máy móc nam tính.

Thời Khê vốn cũng đang bối rối vì ba chữ "Không xác định" thì chợt nghe thấy một âm thanh như vậy, cô sợ hãi mà chui vào trong ngực của Chu Ngộ Xuyên, trốn trong áo khoác anh, lộ ra một cái đầu nhỏ từ bên trong, hai chân trước túm lấy cổ áo, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.

Chu Ngộ Xuyên cũng bị tiếng máy móc vang lên đột ngột dọa sợ, lùi về sau một bước, không nhịn được phát ra một câu chửi thề: "Đậu má! Có quỷ á á á á!!!"

Tiếng gào thét rung trời lở đất của anh khiến cái máy AI không hài lòng, chỉ thấy chiếc máy ban đầu giờ lại lòi ra thêm một cái tay, cái tay kia cầm lấy chai nước mà Tả Đông vừa uống, trực tiếp nhét vào miệng của cái tên Chu Ngộ Xuyên vừa mắng hắn là quỷ xong.

"Đồ con người ngu xuẩn!" Máy AI tức giận nói: "Tôi là Chu Phương Khối, người máy xử lí số liệu, trí thông minh cao gấp mấy trăm lần cậu đó!"

Cái tên này vừa được gọi lên liền có cảm giác khí thế hừng hực! Tràn đầy sức sống! Dời sông lấp biển!

Chu Ngộ Xuyên nhổ chai nước đang phồng lên trong miệng ra ngoài, anh đưa tay xoa xoa cái quai hàm cứng ngắc, lông mày hơi nhíu lại vì bị đau, sau khi chắc chắn là cằm mình không bị trật khớp mới run rẩy hỏi: "Chị Thạch Lưu, cái thứ đồ chơi gì đây?"

Tả Đông nhíu mày, "Không phải là cậu ấy đã tự giới thiệu mình là người máy xử lí số liệu sao, Chu Phương Khối á!"

"Phương Khối bình thường rất im hơi lặng tiếng, không bao giờ xuất hiện, nếu không phải hôm nay cậu nói người ta có bệnh, khiến người ta tức giận, thì còn lâu mới nói chuyện." Tả Đông nói với Chu Ngộ Xuyên.

Thời Khê trốn trong áo khoác của Chu Ngộ Xuyên thấy Chu Phương Khối lộ nguyên hình, cô cực kỳ tò mò nhìn chằm chằm vào cái máy AI, cảm thấy cái tên này thật là hợp với cậu, bởi vì hình dáng của máy móc cũng là một khối lập phương luôn.

Về phần tại sao cậu lại mang họ Chu...

Thời Khê đang khó hiểu, Chu Ngộ Xuyên đã hỏi luôn giúp cô: "Vậy tại sao nó cũng họ Chu?"

Tả Đông hừ nhẹ một cái: "Bởi vì chủ của nó, cũng là chủ của cậu, đều là người nhà họ Chu, đương nhiên cũng sẽ họ Chu rồi."

Chu Ngộ Xuyên: "???"

Thời Khê càng mù tịt, chủ? Là ai?

Người máy AI Chu Phương Khối nghe thấy Chu Ngộ Xuyên cũng cùng họ Chu với cậu thì lại càng thấy khó chịu, vô cùng chướng mắt cái con người không thông minh chút nào này, kinh thường nói với Chu Ngộ Xuyên: "Con người ngu ngốc như cậu, không có tư cách để chê máy móc có IQ cao như tôi! Tôi, Chu Phương Khối thề sẽ không nhận người như cậu làm anh em!"

Chu Ngộ Xuyên như nghe được chuyện cười, "Nên thế! Chu Ngộ Xuyên tôi còn lâu mới nhận thứ kim loại trong bụng toàn số với má như cậu làm anh em nhá!"

Thời Khê ở bên cạnh rất muốn ngâm cho hai người bọn họ một câu thơ: "Bản thị đồng tính nhân, tương tiên hà thái cấp."

*Vốn từ một gốc sinh ra,

Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?

Nguồn: thivien.net



Nhưng dù sao thì cô cũng không nói được tiếng người.

Chu Ngộ Xuyên nói xong liền tức giận muốn ra khỏi phòng kiểm tra, trước khi đi ra, Tả Đông lại gọi anh, "Xuyên Tử", lời nói của cô ấy vô cùng nghiêm túc, "Chuyện về Chu Phương Khối, ngoài trừ tôi và ông chủ, cậu là người duy nhất được biết, không được nói cho bất kỳ ai khác về chuyện này."

"Đây là mệnh lệnh."

Chu Ngộ Xuyên cũng rất nghiêm chỉnh trả lời một câu: "Biết rồi."

Sau khi Chu Ngộ Xuyên ra khỏi phòng kiểm tra liền mang theo Thời Khê đến một cánh cửa khác, quét vân tay và nhận dạng khuôn mặt xong, cánh cửa liền mở ra.

Chu Ngộ Xuyên đi vào, còn Thời Khê trong ngực anh chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ ngó ngó xung quanh.

Tất cả mọi thứ ở trước mặt đều rất mới lạ.

Thực ra cô đã rất tò mò từ khi bước vào căn cứ này, vừa rồi còn tận mắt chứng kiến một chuyện kinh thiên động địa, khiến Thời Khê lại càng tò mò hơn về mọi thứ ở đây.

Cả cái người đang nuôi cô nữa.

Cuối cùng thì anh là ai? Mọi người đều gọi anh là 20, mà cô cũng nghe được tên gọi của những người khác trong căn cứ, tất cả đều là số hiệu, không phải tên thật.

Công việc của bọn họ là gì? Tại sao lại hoạt động như thể một tổ chức rất kỳ lạ vậy?

Có vẻ như công nghệ của họ ở đây rất tiên tiến, vậy anh... có thể giúp cô trở về nhà không?

Trong đầu Thời Khê đầy thắc mắc, nhưng cô vẫn không dám hành động hấp tấp.

Ít nhất bây giờ cô vẫn chưa dám nói cho anh biết về thân phận thật của mình, bởi vì Thời Khê sợ là nếu cô nói ra, sẽ bị phản tác dụng.

Nhỡ đâu anh nghĩ cô là một con quái vật biết nói tiếng người, vất cô đi chỗ khác hay là trực tiếp gϊếŧ chết, hoặc đáng sợ hơn cả, là đem cô mổ xẻ ra làm thí nghiệm, vậy thì làm sao cô về được nhà đây.

Thời Khê nhìn Chu Ngộ Xuyên mở ra một cái khoang, mang theo cô nằm vào trong đó, miệng còn động viên: "Tây Tây đừng sợ, con sắp được trải nghiệm cảm giác sướиɠ như tiên đấy!"

Vừa nói, anh vừa cài đặt chế độ và thời gian.

Thời Khê nhìn rõ chế độ anh vừa đặt —— Ngủ, 12 tiếng.

Thời Khê chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ dần, tựa như được nâng lên bởi một đám mây bồng bềnh, từ từ trôi đi.

Thời Khê bắt đầu cảm thấy hơi buồn ngủ, từ đầu đến chân đều thoải mái dễ chịu khiến cô hoàn toàn thả lỏng, còn có thể cảm nhận được cả hơi thở đều đặn của người đàn ông đang nằm ở sau lưng.

Sau đó cô từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.

Một cảnh tượng khó tin đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Thời Khê đứng đó, ngơ ngác nhìn bà nội đang mỉm cười ân cần vẫy tay chào, không thể tin được mình đã trở về.

"Khê Khê."

Khi nghe thấy tiếng bà nội khẽ gọi, cô lập tức chạy tới ôm chầm lấy cơ thể gầy guộc của bà, nước mắt rơi lã chã.

"Bà ơi," Thời Khê nức nở gọi bà, mừng quá mà trong lòng có chút sợ hãi và tủi thân, "Con còn tưởng con không về với bà được nữa."
« Chương Trước