Edit: bu cheems. Bản gốc được đăng tại truyenhdt.com @bucheems
Miệng của cô con gái hư có hơi tàn nhẫn, cho nên bị ông già Chu đưa đến bệnh viện.
Thời Khê vô cùng muốn trốn thoát nhưng không có cơ hội.
Lúc Chu Ngộ Xuyên được bác sĩ tiêm cho liều vắc xin phòng bệnh dại, cuối cùng anh cũng buông lỏng Thời Khê ra, nhưng lại đem cái cơ thể ngắn ngủn của cô giấu vào bên trong túi áo có khóa kéo.
Bị mắc kẹt trong túi, Thời Khê bắt đầu ngầm trả thù, cô duỗi móng vuốt ra rồi không ngừng cào vào áo anh, đến khi Chu Ngộ Xuyên tiêm xong vắc xin và ra khỏi bệnh viện, anh mới đem nhóc con còn không lớn bằng bàn tay anh ra, kết quả là phát hiện túi áo mình đã bị cô cào rách nát.
Chu Ngộ Xuyên làm bộ tan nát cõi lòng châm điếu thuốc, giả vờ hít một ngụm khói, sau đó phun vào mặt Thời Khê, thật ra là anh hít một hơi, vì trời lạnh nên mới thở ra được khói.
Thời Khê bị thổi phải nhắm hai mắt lại, sau đó liền nghe thấy người này nói: "Đây là hình phạt của phụ thân, sau này con lại nghịch ngợm thì ba sẽ thổi tiên khí vào mặt con."
Thời Khê: "..."
Phải làm sao đây, người đang giữ chặt cô lúc này có vẻ không được thông minh cho lắm, cô không muốn sống cùng với anh ta, ở chung lâu ảnh hưởng đến chỉ số thông minh thì sao bây giờ.
Nhưng mà, đã biến thành một con nhóc nhỏ xíu đáng yêu lại còn không nói được tiếng người, Thời Khê hoàn toàn không thể từ chối cũng không thể phản kháng được.
Bé Thời Khê tay trói gà không chặt cứ như vậy... bị Chu Ngộ Xuyên mang từ bệnh viện đến văn phòng thú cưng làm giấy chứng nhận, chính thức trở thành thú cưng trên giấy tờ của anh.
Sau đó, lại bị anh mang đến bệnh viện thú cưng...
Thời Khê cảm giác gáy của cô rất đau, không chỉ bị anh túm, mà còn bị kim tiêm đâm.
Hành hạ nhau như thế một hồi, khi Chu Ngộ Xuyên đưa Thời Khê về nhà, trời đã tối.
Vừa bước vào nhà, anh liền gào to: "Đông Đông, ba về rồi đây! Còn mang cho con một em gái sinh đôi này!"
Thời Khê lòng đầy thắc mắc, chẳng lẽ trong nhà còn một con cáo nữa?
Cho đến khi Chu Ngộ Xuyên mang cô vào phòng ngủ để đi gặp "Đông Đông" trong miệng anh, Thời Khê nhìn con gấu bông Ali đang nằm trên giường...
*Gấu bông Ali:
Không còn gì để nói, cạn cmn lời!
Chu Ngộ Xuyên đặt Thời Khê xuống giường, cầm Ali lên để giới thiệu cho cô: "Tây Tây, đây là Đông Đông, anh của con, mau chào anh trai đi."
Tây Tây là cái quỷ gì?
À, được lắm, Đông Đông Tây Tây kết hợp lại chính là con yêu nha.
Thời Khê thật sự phục hai cái tên đần này, cô trơ mắt nhìn Chu Ngộ Xuyên đặt con gấu bông Ali ở trước mặt mình, định tự cầm tay Ali để chào hỏi với cô.
Sau đó cô giơ móng vuốt lên, hơi vươn cái đầu ra.
Tát liên tục vào mặt con Ali ngu xuẩn.
Ngay khi cô đang cố gắng để đẩy con Ali xuống giường, chuông cửa vang lên.
"Gửi hàng đến nhanh vậy!" Chu Ngộ Xuyên có chút ngạc nhiên lẩm bẩm một mình, sau đó mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.
Trước khi về nhà, anh đã lên mạng đặt cho Thời Khê một cái chậu và một túi cát đi vệ sinh, còn có cả bộ khay bát ăn uống tự động.
Không ngờ tốc độ giao hàng lại nhanh như vậy, vừa về đến nhà đã có đồ luôn rồi.
Thời Khê ban đầu muốn xuống giường đi theo anh ra ngoài để xem có cơ hội trốn thoát không.
Nhưng mà...
Chiều cao của chiếc giường gấp 4 5 lần chiều cao hiện tại của cô, Thời Khê do dự.
Cô sợ mình nhảy xuống xong lại gãy tay gãy chân.
Mặc dù chỉ là do cô suy nghĩ nhiều, nhưng Thời Khê mới biến thành cáo chưa đầy một ngày, nên vẫn chưa thích ứng với việc nhẹ nhàng nhảy lên nhảy xuống được.
Bây giờ đứng trên giường cũng không khác gì con người đứng trên nóc nhà.
Bảo cô nhảy xuống?
Xin lỗi, không có dũng khí.
Làm phiền rồi, tạm biệt.
Chu Ngộ Xuyên lần lượt dọn một đống đồ vào phòng ngủ, Thời Khê nằm lỳ trên giường nhìn anh đi tới đi lui.
Cậu nhóc cao lớn giúp cô đổ cát vào trong chậu, rồi lại đổ đầy khay đồ ăn nước uống, sau đó vui vẻ đứng dậy vỗ tay.
Chu Ngộ Xuyên tự hát một bài để tôn vinh cho sự tuyệt vời của mình, cổ họng mở rộng bắt đầu hát: "Đứng ở trên đỉnh, thật là, thật là cô đơn biết bao..."
Thời Khê phát ra một tiếng "hừ hừ" chê bai, sau đó... bụng vô thức "Ục ục~"
Chu Ngộ Xuyên đang đắm chìm trong tiếng hát của mình, nghe thấy tiếng động, anh dừng lại quá trình trao thưởng cho bản thân, quay đầu nhìn về phía Thời Khê, "Tây Tây, con đánh rắm phải không? Ba nghe thấy một tràng dài nha~"
Thời Khê: Tai mi có vấn đề à, đấy rõ ràng là tiếng kêu từ bụng ta.
Với cả! Không kéo dài một chút nào cả ojbk?!
*ojbk: là ok nhưng mà nhấn mạnh.
Sợ cáo nhỏ trực tiếp tè trên giường mà không biết đi đâu, Chu Ngộ Xuyên liền túm lấy Thời Khê, đặt cô vào trong chậu cát, nói với cô: "Đây là nhà vệ sinh cao cấp và sang trọng mà vi phụ chuẩn bị cho con, sau này đi tiểu đi ị đều ở trong này biết chưa?"
Thời Khê không thèm để ý đến anh, lúc này cô rất đói, quan trọng là, cô ngửi thấy mùi thức ăn vô cùng thơm!!!
Thế là cáo nhỏ đi ra khỏi chậu cát, nhanh chóng lần theo mùi hương.
Thời Khê dừng lại trước khay đồ ăn tự động, trong bát trống trơn.
Nhưng lại có nguyên một thùng hạt ở trong đó!!!
Vị cá ngừ!!!
Chỉ là... cô là con người mà QwQ
Làm sao cô có thể ăn thức ăn cho thú cưng được...
Thời Khê rầu rĩ.
Chu Ngộ Xuyên bước tới, thấy bé con đang nhìn chằm chằm thức ăn trong hộp mà không biết lấy ra kiểu gì, anh đắc ý cười hì hì, ngồi xổm xuống hỏi cô: "Tây Tây không biết làm thế nào để lấy đồ ăn ra đúng không? Lại đây, ba dạy con."
Nói xong, anh đưa tay định bấm cái nút dưới chân Thời Khê, kết quả lại bị Thời Khê khò khè đuổi đi, cô dùng móng vuốt nho nhỏ màu trắng của mình ấn một cái, lập tức liền có thức ăn đổ xuống bát.
Hừ! Thật sự coi cô như một con thú cưng không hiểu tiếng người ư?
Nhưng mà... Thời Khê nhìn đồ ăn trôi ra ngoài rồi vẫn chưa muốn ăn ngay, cô còn đang xoắn xuýt.
Không ăn? Vậy thì đói lắm.
Ăn? Không qua được rào cản tâm lý nha...
Trong khi Thời Khê đang tự đấu tranh với bản thân, Chu Ngộ Xuyên liền bốc một nắm hạt, đưa lên miệng Thời Khê, "Tây Tây há miệng ra, a~"
Nói xong anh liền tự mở to miệng.
Thời Khê: Mẹ nó đồ thiểu năng.jpg
Thấy cô không chịu há miệng không chịu ăn, Chu Ngộ Xuyên bắt đầu tự làm mẫu, anh vô cùng kiên nhẫn nói với cô: "Tây Tây, như này nè, để ở trong miệng."
Thời Khê khϊếp sợ nhìn Chu Ngộ Xuyên từ từ đưa thức ăn cho thú cưng vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Thời Khê: "!!!"
"Đậu xanh!" Chu Ngộ Xuyên vừa ăn thức ăn cho thú cưng, kinh ngạc thốt lên: "Đồ ăn cho thú cưng ngon vậy sao? Đã quá!"
Vừa nói vừa bốc thêm một viên nữa bỏ vào miệng...
Thời Khê: "..."
Tại sao cô cảm giác mình được nhận nuôi bởi một tên chậm phát triển trí tuệ vậy?
Thế mà lại cướp đồ ăn của thú cưng.
Đến cả trẻ con cũng không muốn cướp đồ ăn của ta đâu!
Thời Khê nhìn anh, một con người vui vẻ ăn thức ăn cho thú cưng, cô nhanh chóng đem đống hạt Chu Ngộ Xuyên đang để ở bên miệng cô ăn hết, hơn nữa còn vô cùng ngang ngược ngăn cản Chu Ngộ Xuyên tiếp tục động vào thức ăn cho thú cưng.
Thời Khê miệng nhai nuốt hạt xuống bụng... Ọe! Cái đồ máu không lên não! Ăn ngon cái mông! Không ngon chút nào!!!
Nhưng... thà không ngon còn hơn là không có cái mà ăn QwQ
Dựa theo tình hình hiện tại, nếu cô không ăn thì sẽ chết đói mất.
Thế là Thời Khê thỏa hiệp khuất phục, cô cố chịu đựng cảm giác ghê ghê khi ăn đồ ăn cho thú cưng, ăn xong còn di chuyển sang vòi uống nước bên cạnh để át đi mùi vị.
Thời Khê ăn uống tạm bợ xong mới phát hiện trong phòng ngủ không có ai, cửa phòng ngủ cũng không đóng hoàn toàn, cô lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn thấy Chu Ngộ Xuyên ngồi trên ghế sofa, vừa ăn mì gói vừa lướt web mua đồ.
Thời Khê đi qua, ngửa đầu lên nhìn màn hình máy tính, trong giỏ hàng đầy ổ mèo, l*иg mèo, tấm cào cho mèo và ti tỉ những thứ liên quan đến mèo, thật sự rất muốn nói với anh, đúng ra là, cáo có họ với chó.
Chu Ngộ Xuyên chọn đồ xong, không ngần ngại mà bỏ ra một đống tiền để mua đồ cho cô.
Thời Khê nhìn Chu Ngộ Xuyên gian khổ mộc mạc ăn một hộp mì tôm bốn tệ rưỡi, đột nhiên cảm thấy... tạm thời sống ở đây là lựa chọn tốt nhất.
Một loạt hành động này của anh đủ để cho thấy, anh rất thích nuôi cô, sẽ không có chuyện ngược đãi thú cưng.
Dựa trên nguyên tắc cân nhắc bản thân, Thời Khê quyết định ở lại trước.
Để anh nuôi nấng, sau đó tìm cơ hội xem xem mình đang ở đâu, làm sao để có thể về nhà.
Dù sao cái xã hội này đầy rẫy người nham hiểm, nếu sau khi chạy thoát khỏi anh lại gặp phải kẻ có dã tâm muốn bán rồi gϊếŧ thịt cô, thì đừng nghĩ đến chuyện về nhà, ngay cả mạng sống cũng khó giữ.
Mặc dù anh không thông minh và thậm chí rất ngu ngốc, nhưng ít ra tâm anh không xấu.
Khi Thời Khê đang ngồi chồm hổm ở một bên suy nghĩ về mọi việc, Chu Ngộ Xuyên nhìn thấy cô, dùng một tay nâng lên.
"Công chúa nhỏ Tây Tây của ba ăn no rồi à?" Anh chỉ vào màn hình laptop, vung vung tay, nói như thể vừa hào phóng mua cho Thời Khê một tòa lâu đài lộng lẫy xa xỉ: "Thấy không, đây là phần thưởng mà phụ hoàng dành cho con."
Thời Khê nghe một tiếng "Phụ thân" hai tiếng "Phụ hoàng" của anh, mặt vô cảm nhìn chằm chằm máy tính, trong lòng không có cảm động một chút nào.
Nếu có thể, Thời Khê thật sự muốn gửi cho anh một cái meme [À, mặt lạnh.jpg]
Nhưng mà ngay tại giây tiếp theo, cô đột ngột giãy dụa, duỗi móng vuốt nhỏ ra, giống như muốn chạm vào màn hình máy tính.
Chuyện xảy ra là Chu Ngộ Xuyên vừa ăn xong mì tôm, muốn đun một ít nước nóng để uống, tiện thể thu dọn rác rồi xuống lầu vất.
Cho nên thuận tay đặt Thời Khê trên bàn máy tính.
Sau khi Thời Khê chắc chắn rằng anh đã ngoài, liền thử dùng máy tính.
Đầu tiên cô di móng vuốt lên touchpad của laptop, mở website tìm kiếm ra, sau đó liền nóng lòng gõ chữ.
Chỉ là cơ thể của cô quá nhỏ, ấn phím thật sự rất khó khăn.
Không cẩn thận sẽ đυ.ng phải các phím khác dẫn đến sai chính tả, làm đi làm lại một lúc, vốn dĩ cô có thể gõ 60 chữ một phút, bây giờ một phút 6 chữ cũng gõ không ra.
Quá đáng đến mức suýt nữa thì Thời Khê vừa gõ chữ vừa khóc.
Cũng may cuối cùng cô cũng đánh được một dòng chữ mình muốn —— Tiệm trà số 23 đường Yên Đồng, thành phố Giang Nguyên.
Một trang mới hiện lên với nội dung: [Xin lỗi, không tìm thấy kết quả nào liên quan đến "Tiệm trà số 23 đường Yên Đồng, thành phố Giang Nguyên."]
Thời Khê sửng sốt, làm sao có thể không có? Đó là nhà cô mà! Bà nội cô vẫn ở đó! Tại sao lại không tìm thấy!!!
Không thể nào!
Cô kích động muốn tìm bản đồ, nhưng lúc này Chu Ngộ Xuyên đã trở lại, nghe thấy tiếng động, Thời Khê cố gắng bình tĩnh lại rồi nhanh chóng đóng trang tìm kiếm.
Sau khi Chu Ngộ Xuyên trở về liền bế cáo nhỏ đang ngồi gục đầu trước mắt tính lên, đặt cô vào lòng bàn tay.
Anh ngồi trên ghế sofa, bàn tay to lớn hơi lạnh không ngừng vuốt ve bộ lông của cô, bộ dáng giống người cha già nhân hậu, nói với cô: "Cục cưng Tây Tây của ba."
Thời Khê thờ ơ.
Cô vẫn đang lo lắng về câu hỏi chưa có lời giải đáp.
"Ôi chao," Chu Ngộ Xuyên đặt cô ngồi lên đùi của mình, "Để ba tìm xem nuôi cáo thì nên chú ý cái gì, phải làm sao mới có thể nuôi con lớn mập mạp trắng trẻo..."
Lời còn chưa dứt, động tác của Chu Ngộ Xuyên liền dừng lại.
Bởi vì lịch sử tìm kiếm mới nhất, hiện ngay trên đầu —— Tiệm trà số 23 đường Yên Đồng, thành phố Giang Nguyên.
Nhưng nơi này, không phải là tiệm trà mà anh đến uống ở thế giới song song sao?
Anh chắc chắn là mình chưa tìm kiếm cái nơi này bao giờ!
Vậy thì là ai?!
Căn nhà này chỉ có một mình anh ở á!
Vấn đề này quấy nhiễu Chu Ngộ Xuyên cho đến tận khi ngủ, ngay lúc anh đang mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ mới nhớ ra, vì là thế giới song song nên cũng không có gì ngạc nhiên khi nguyên chủ biết đến nơi này, khả năng cao nhất là trong 2 tháng hoán đổi thân phận, nguyên chủ sống trong cơ thể Chu Ngộ Xuyên đã tự tìm kiếm.
Vấn đề được giải quyết, Chu Ngộ Xuyên rất nhanh liền phát ra tiếng gáy nhỏ nhỏ.
Mà cáo nhỏ Thời Khê bị anh đặt nằm cạnh, lại bơ phờ nằm trên giường, không buồn ngủ một chút nào.
Một lúc sau, Thời Khê liền tính kế với cái điện thoại di động.
Cô vẫn chưa thỏa mãn, muốn kiểm tra lại một lần nữa.
Thế là, Thời Khê lặng lẽ ấn nút home, màn hình lập tức sáng lên.
Không có đặt mật khẩu!!!
Thời Khê mở bản đồ ra, tìm vị trí hiện tại, phát hiện đây cũng là một nơi mà cô chưa từng nghe qua bao giờ.
Cô không cố ý theo dõi chuyện riêng tư của anh, chỉ muốn dùng điện thoại của anh để tìm một số thông tin, kết quả là tìm thấy vài báo cáo về hoạt động xã hội của Đại học Mạch Lâm ở trong file.
Đại học Mạch Lâm???
Thời Khê nghĩ thầm, trong nước làm gì có cái trường đại học nào tên là Mạch Lâm!
Nhưng mà bây giờ cô lại đang đọc được một đống tin tức về cái trường đại học tên là Mạch Lâm này.
Trong lòng Thời Khê đột nhiên sinh ra một loại... trực giác táo bạo và ngớ ngẩn.
Có thể là cô đã... đến một thế giới khác.
Bằng không, tại sao địa chỉ nhà cô thì không tìm thấy, mà search một cái trường đại học vốn không tồn tại lại ra nhiều thông tin như thế?
Cảm xúc của Thời Khê thực sự đã sụp đổ, tất cả sự đau buồn, khổ sở, thậm chí là hoảng loạn và bối rối, cứ thế tuôn ra bốn phương tám hướng.
Trong căn phòng tối, cô cáo nhỏ suy sụp mà khóc, bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào không thể kiểm soát được.
Chu Ngộ Xuyên đang ngủ thì nghe thấy tiếng cô, nghĩ là cô vẫn chưa quen sống ở đây, hai mắt nhắm nghiền ôm cáo nhỏ vào trong lòng, dùng bàn tay to vuốt ve bộ lông mềm mại của cô rồi ngủ tiếp.
Thời Khê liền dựa vào bên cạnh anh, bị hơi thở của anh bao bọc.
Về sau khóc mệt quá nên cũng ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Tỉnh táo hơn một chút, đã là sáng ngày hôm sau.
Thời Khê duỗi lưng một cái, chân trước cũng đạp ra khỏi chăn.
Cô từ từ mở mắt ra, kết quả là đυ.ng phải cơ thể cứng ngắc vừa mới tỉnh ngủ và ánh mắt hoảng sợ đang nhìn cô của chàng trai.
Mà lúc này cục bông nhỏ màu trắng đang nằm vắt ngang trên tấm chăn, móng vuốt nhỏ vươn ra... vẫn chưa thu lại.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì một chân của anh đã nhấc lên, kèm theo đó là tiếng hét long trời lở đất: "A a a a a a!"
Tiếng hét thất thanh của Chu Ngộ Xuyên suýt chút nữa đã khiến cáo nhỏ Tiểu Khê phải rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Đột nhiên bị dọa sợ khiến cô không còn thời gian để suy nghĩ, theo bản năng chạy trốn thật nhanh, cô lập tức nhảy từ trên giường xuống, chui vào trong gầm tủ, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào người trên giường.
Cũng may là cô chạy nhanh, nếu không sẽ bị cái chân dài như cây sào chọc c*t kia đè lên, kẹp thành bánh cáo mất:)
Mà cái tên Chu Ngộ Xuyên đang gào lên kia, vô cùng phẫn nộ nói một câu: "A a a a! Cáo con phi lễ á!!!"
Cáo nhỏ vô tội: "???"
Ta phi lễ mi cái méo gì vậy!!