36
Ta nào biết có được hay không, ta không biết hắn.
Công chúa như quan sát thần sắc của ta, nói: "Đó là huynh trưởng của ta, đương kim Thái tử điện hạ.”
Ta vội thu hồi tầm mắt, sợ vượt quá giới hạn.
“Cơ thể Thái tử phi không tốt, nắm trên giường uống thuốc không ngừng, mọi người đều khuyên huynh trưởng tìm một vị trắc phi, chuẩn bị tương lai sẽ nâng lên làm chính thất, nhưng chọn chưa được, may mà gặp được ngươi, trên dưới Hầu phủ không ai không khen ngợi người, hôm nay ta nhìn thấy, cũng vui mừng.”
Lời này ta cũng không tin, ngày hôm trước nàng còn muốn phạt ta, chỉ qua một đêm đã có vui mừng, huống chi ta không thèm cái gì Thái tử trắc phi kia, nói: "Dân nữ không đảm đương nổi.”
“Cần gì khiêm tốn, ai gặp qua ngươi cũng đều khen ngươi tuyệt sắc, phẩm tính lại càng khó có được, nếu không ta cần gì tới gặp ngươi.”
Lời này làm cho ta có chút mơ màng, hỏi: "Hầu gia cũng từng nói như vậy sao?”
Nàng sửng sốt, sau đó cười khẽ: "Thái tử sớm muộn gì cũng phải đăng cơ, ngươi sớm muộn gì cũng là Hoàng hậu, dưới một người, trên vạn người, chẳng phải là chuyện may mắn lớn nhất trên đời sao."
Ta bất giác, chỉ muốn sớm trở về Hầu phủ.
“Chẳng lẽ, còn có lang quân như ý tốt hơn Thái tử?”
“Dân nữ thân phận hèn mọn, không dám trèo cao. Huống hồ dân nữ thật ra là thứ xuất (con vợ lẽ), cũng không phải là chính xuất (con vợ cả), thật sự không đảm đương nổi." Ta cũng không biết từ chối như thế nào, cứ nói như vậy đi.
“Đây là nơi nào, cô nương có nhân phẩm là tốt rồi, cần gì phải phân biệt dòng chính thứ.”
Ta......
Ta muốn nói cho nàng biết trong lòng mình có người, lại bị nàng cắt đứt, lại có vẻ không vui, càng có ý tạo áp lực, nói: "Nghĩ kỹ đi, còn có ai có thể so sánh với Thái tử, Sương phủ các ngươi cũng có thể thăng chức rất nhanh, là hoàng ân lớn mà bao nhiêu người đều mong mà không được. Ta chân tình thực ý như vậy, người đừng càn rỡ.”
Ta không dám biện bạch nữa, e sợ thủ cấp khó giữ.
Trên đường trở về ta cân nhắc, vì sao công chúa phải nói lời như vậy, đường đường là Thái tử sao lại tìm không được cô nương tốt, ngàn chọn vạn tuyển cũng không tới phiên ta, giống như cố ý muốn ta rời khỏi Hầu gia, hoặc là, có ý đồ gì đó không muốn người khác biết.
Đường Hiểu Uyển trấn an ta, công chúa như vậy nhưng không bao giờ vô cớ áp bức người khác.
Ta lại nghĩ đến tâm tư của mọi người, ai cũng hy vọng Đường Hiểu Uyển cùng Hầu gia kết thành chuyện tốt, hỗ trợ chia cắt ta cũng có khả năng.
Cửa chính Hầu phủ mở rộng, quản gia đứng trên bậc thang nhìn xung quanh, bên cạnh còn có gã sai vặt.
Nhìn thấy ta và Đường Hiểu Uyển xuống xe ngựa liền đi lên nghênh đón.
"Hai vị cô nương đã trở về, nếu không trở về, có lẽ phải đến phủ công chúa đòi người." Quản gia cười hì hì dẫn chúng ta vào phủ.
Ta và Đường Hiểu Uyển mỗi người trở về viện của mình.
Gã sai vặt theo sát phía sau ta.
“Thế nào, chỗ Hầu gia không cần hầu hạ, đi theo ta làm gì?”
“Cô nương, Hầu gia đang ở thư phòng.”
Ta bất giác ngạc nhiên, ta muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng hắn lại đi theo, thúc giục nói: "Cô nương, công chúa triệu kiến không phải chuyện nhỏ, hẳn là nên nói cụ thể với Hầu gia mới được."
“Đây là ý của Hầu gia sao?”
Vừa rồi phủ công chúa phát danh thϊếp, nói là hôm nay cô nương làm thơ cho Thái tử, xin Hầu gia đánh giá.
Thật là chấn động, ta lại không biết có chuyện như vậy, chẳng qua thấy trước cửa sổ một lần, như thế nào lại có cả thơ, ta lập tức đến thư phòng, chuyện đại sự nhất là phải đi xem là thơ như thế nào, đừng vũ nhục tài văn chương của ta.
[Bạn đang đọc Nàng như hoa như ngọc được edit và đăng tại Ngân Trí page]
37
Từ Trạch Nhất đứng bên cạnh giá sách, lật xem quyển sách trên tay, thấy ta đến cũng không nói lời nào.
Ta cố gắng đi đến đầu bên kia thư án, trên đó bày một tấm thϊếp đỏ tinh xảo có chép một bài thơ, sau khi xem xong ghét bỏ: "Ta không làm ra thơ như vậy, vừa quê vừa tục.”
“Vậy ngươi làm một bài khác, ta sẽ thay ngươi đưa tới Đông cung.”
“Ta chướng mắt Thái tử, vì sao phải làm thơ cho hắn.”
Từ Trách Nhất đi lên trước, cách ta một bàn, nói: "Khẩu khí thật lớn, Thái tử còn không xứng với ngươi, thân thể thái tử phi không tốt, thái y đều nói không qua được mùa đông năm nay, tuy ngươi là trắc phi, nhưng sớm muộn gì cũng là chính thê, chờ Thái tử đăng cơ, ngươi chính là Hoàng hậu, chuyện này không dễ tính sao.”
“Ta tính không được.”
“Ngươi giỏi nhất là tính toán, sao lại tính không được.”
Ta bất lực tồi, ta biết hắn không tin ta, chỉ cho rằng ta là hạng người toàn tâm toàn ý trèo rồng nịnh phượng, cũng do ta, nói những lời như vậy lại để cho hắn nghe thấy. Ta hỏi hắn một chuyện trước: "Hầu gia, vì sao công chúa phải nói dối?"
Hắn ngước mắt nhìn ta, kinh ngạc.
“Hầu gia muốn làm phò mã sao?”
Hắn vì lời này mà động, nhíu mày: "Đương nhiên không muốn.”
"Bảo đảm là công chúa coi trọng Hầu gia, e sợ ta cản trở ngài làm phò mã, mới ra vẻ có ý tốt tác hợp cho ta và Thái tử, nhưng nàng có chút ngốc ngốc."
Ta kỳ thật chưa nói rõ, hai chữ “cản trở” phải là lấy được lòng hắn mới đúng, nhưng ta cũng không dám nói như vậy.
"Ngươi lớn mật, dám chê trách công chúa." Hắn không nói bằng giọng trách cứ, mà là như gió nhẹ mưa phùn, lại hỏi: "Vì sao lại nói công chúa ngốc ngốc?"
"Nàng muốn Hầu gia làm phò mã, đương nhiên cho rằng Hầu gia là tốt nhất, ta đây càng không thể buông bỏ Hầu gia, so với Thái tử mạnh hơn không biết bao nhiêu lần..."
“Ngươi nói nhỏ một chút." Hắn bước nhanh ra cửa sổ quan sát, sau đó lại nhìn về phía ta: "Lời này sao có thể tùy tiện nói.”
“Nói thật, ta cảm thấy Hầu gia tốt, tốt nhất.”
Hắn không để ý tới ta, ngồi xuống ghế rộng, nói: "Ngươi không cần thẹn thùng, cũng không cần trái lương tâm, Thái tử thật sự là lang quân như ý phù hợp với lời ngươi nói trên xe ngựa.”
“Hầu gia chính là không tin ta.”
Hắn mím môi không nói.
Ta hạ quyết tâm muốn trị hắn, từ trong ống tay áo lấy ra con dao nhỏ kề vào ngón tay, nói: "Hầu gia xem ta có thật lòng hay không, hôm nay sẽ lấy m..áu thề rằng ta chỉ muốn làm Hầu phu nhân."
Trong nháy mắt, trên ngón tay trào ra m..áu, quả thật khiến Từ Trạch Nhất ngẩn người, hắn đứng dậy, trong lúc lơ đãng đẩy ngã ghế dựa, nói: "Nàng làm tổn thương bản thân mình làm gì?"
Ta bắt lấy ngón tay, mang theo chút tức giận, còn có một chút bi tráng, nhìn thẳng hắn: "Hầu gia đừng lo lắng cho ta, chút thương tích này không c..hết người đâu, chẳng qua là là minh chứng cho lòng ta mà thôi." Rồi sau đó bỏ mặc hắn chạy ra ngoài phòng.
Ta chạy một mạch không nghỉ ngơi, lại càng không dám nhìn về phía sau, như trường tiễn rời cung trở về phòng, thở muốn đứt hơi.
“Cô nương, người làm sao vậy?”
"Ta đã rút dao."
"Cho nên cô nương mới chạy về, là sợ bị người ta nhìn thấu sao?" Thanh Ca vừa hỏi vừa tách tay ta ra nhìn.
Ngón tay căn bản không bị thương, chỉ có thứ dính như m..áu, bỏ vào trong chậu nước liền tan, ta nhận lấy khăn bông lau, nói: "Muội mau lấy vải bông băng bó cho ta một chút..."
Đang lúc Thanh Ca quấn tay cho ta, Từ Trạch Nhất bước nhanh tới, trên tay cầm bình thuốc, nói: "Cho ta xem tay của nàng.”
“Không có gì đáng ngại.”
“Lại đây bôi thuốc.”
“Hầu gia, bị thương ngoài da, không cần." Ta rất hoảng hốt, vội vàng giấu tay đi.
“Chảy nhiều m..áu như vậy, có thể thấy được vết thương rất sâu.”
“Không sâu không sâu, cũng không đau.”
Hắn không bị thuyết phục, đi lên bắt lấy tay ta, nhưng ta không chịu, vẫn né tránh, khiến vải bông rơi trên mặt đất, ngón tay trụi lủi bại lộ ở trước mắt hắn, hoàn hảo không tổn hao gì.
Hắn nhìn mà không thể tin, sau đó buông ta ra, nghiến răng: "Sương Ninh Nguyệt, vì sao ngươi luôn quỷ kế đa đoan như vậy!"
Ta hối hận, vỗ trán thở dài.
38
Đêm dài, yên tĩnh. Trăng cong như móc câu, treo cửa sổ.
Ta ghé vào cửa sổ ngẩn người, không có một chút buồn ngủ.
Thanh Ca bưng canh hạt sen tới: "Cô nương có đói bụng không, ăn khuya một chút.”
Rốt cuộc là ta trở nên ngốc nghếch, hay là Hầu gia quá mức thông minh, sao lần nào cũng bị hắn vạch trần." Ta thật sự là nghĩ mãi mà không rõ.
“Cô nương phải dùng thủ đoạn để nhấn mạnh là toàn tâm toàn ý đối với Hầu gia.”
“Ta không nhịn được." Ta có chút thẹn thùng, liếc mắt nhìn nàng.
Thanh Ca cười khanh khách: "Nói rõ Hầu gia quan tâm cô nương cũng là chuyện tốt, huống chi cái này cũng không tính là gì, nào có to tát như vậy.”
“Ai biết được, hắn vốn không tin ta.”
"Theo lý thuyết, gả cho Thái tử tốt hơn gả vào Hầu phủ, bất luận là phú quý hay quyền thế, đều cao hơn một bậc, nếu sau này làm Hoàng hậu, đó chính là vinh quang tột đỉnh, ngay cả ở Sương phủ mọi người đều phải dập đầu với cô nương."
“Ta muốn sống thật lòng, mà không phải cái loại thể diện hư vinh đó.”
“Cô nương thật sự thay đổi rồi.”
Ta nhìn về phía Thanh Ca, nàng ấy cực kỳ nghiêm túc nói lời này.
“Thanh Ca, vì sao muội đối xử tốt với ta, là bởi vì lúc trước ta mua muội về." Ta ý bảo nàng ngồi xuống.
“Cô nương giúp muội tránh bị vây khốn nơi trăng hoa, đây là chuyện đầu tiên. Chuyện thứ hai, cô nương đối với muội thật lòng, tự nhiên muội cũng phải toàn tâm toàn ý đối với cô nương.”
“Chính là cái này, ta và muội là vì tình.”
Thanh Ca gật đầu, còn nói: "Nếu Thái tử cũng có tình với cô nương, cô nương sẽ chọn hắn sao?"
“Nào có nhiều tình như vậy, cho một người rồi sẽ không cho được người khác.”
“Nhưng...Nếu Hầu gia không còn là Hầu gia thì sao.”
“Không phải Hầu gia, nhưng vẫn là Từ Trạch Nhất. Đó là tự nhiên, người chỉ có một, hắn chung quy vẫn là hắn.
Ta rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, đứng dậy nằm lên giường, nói: "Mặc kệ hắn mặc y phục gì, chỉ cần vẫn là hắn là được.”
Thanh Ca cái hiểu cái không, tắt đèn.
Đêm nay ta ngủ an ổn, nghĩ đến sáng sớm hôm sau sẽ đi gặp Từ Trạch Nhất, nhận sai với hắn, cam đoan sau này sẽ không giở trò, cũng có thể sửa không được, ai bảo ta thuận tay chứ.
Ai ngờ hắn lại tới tìm ta trước.
Chỉ là không phải một mình hắn mà đến, phía sau còn có một người xa lạ đi theo, cách ăn mặc phú quý, mặt mày thanh tú như họa, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt giống như nước thu muốn tràn ra, dịu dàng khiến người ta không biết làm thế nào.
“Ninh Nguyệt." Hắn gọi ta.
“Ngươi thật vô lễ, sao dám gọi tên ta." Ta không khỏi run lên, đứng bên cạnh Từ Trạch Nhất, nhỏ giọng hỏi: "Hầu gia, hắn là ai?”
Từ Trạch Nhất nhìn về phía ta, chỉ có lạnh lùng, không nói lời nào, giống như đang tức giận.
"Hầu gia muốn như thế nào mới có thể nguôi giận, ta thật sự cắt một dao, được không?"
“Đêm qua nàng đã cắt trên người ta, còn cảm thấy chưa đủ sao." Hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Sau này, ta không lừa Hầu gia nữa, từ bỏ tất cả thủ đoạn tiểu tâm cơ.”
“Nhưng vừa rồi nàng lại cắt ta một đao, so với đêm qua còn lợi hại hơn.”
Ta kinh ngạc, không hiểu ý tứ lời này của hắn.
Nam tử xa lạ kia đi tới trước mặt ta, thong dong nói: "Ta họ Tống, tên là Triệu Dương, nàng nhớ không?
39
Cái tên này có chút quen tai, nhưng thật sự nhớ không nổi.
Thanh Ca tiến lên nắm lấy cánh tay ta, nhỏ giọng nói: "Vị hôn phu của cô nương cũng tên là Tống Triệu Dương.”
Ta ngẩn ra, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, linh hồn phi thăng, tiện đà nhìn nam tử kia đánh giá, hắn phong độ nhẹ nhàng, cũng là một nam nhân tuyệt vời.
Hắn còn nói: "Ta và nàng có hôn ước, thật sự đã quên sao?"
Ta toàn tâm toàn ý muốn làm Hầu phu nhân, nào còn nhớ rõ chuyện này, ta nhìn về phía Từ Trạch Nhất, sắc mặt của hắn lại càng không tốt.
"Còn chưa chơi đủ sao, tính tới khi nào?"
Tống Triệu Dương nói lời này giống như liếc mắt đưa tình, chọc cho ta không được tự nhiên, như muỗi đốt, khó nhịn vô cùng, quyết đoán ngăn hắn lại: "Ngươi là một kẻ ngốc, lại là một người què, làm sao có thể tìm tới nơi này.”
“Trong chuyện này có hiểu lầm, cũng khó trách nàng muốn đào hôn.”
Ta nhìn về phía Từ Trạch Nhất, nhất thời nghĩ không ra lời phản ứng.
Thanh Ca tiến lên thay ta cãi lại: "Tống công tử cùng cô nương còn chưa thành thân, sao lại tính là đào hôn, huống chi hôn sự này là lão gia quý phủ tình nguyện, cô nương nhà ta vốn không vui.”
“Đúng như vậy." Ta gật đầu khen ngợi.
“Ta và nàng là mai mối bằng lời nói, là lệnh của phụ mẫu, sớm đã định ra hôn ước, có hôn thư làm chứng, há có thể đổi ý.”
“Vậy cũng phải có tình cảm với nhau mới được.”
“Hôm nay nàng đã gặp ta, ta không ngốc, cũng không què, sớm muộn gì cũng sẽ có tình cảm.”
Ánh mắt của hắn mang theo sự thỏa hiệp ôn hòa, giống như đang lấy lòng. Nhưng ta không hưởng thụ, nói thẳng: "Ngươi giả vờ vừa ngốc vừa què, không phải là không muốn kết hôn sao.”
“Ninh Nguyệt, chúng ta về nhà đi, phụ thân nàng rất lo lắng." Hắn tránh nặng tìm nhẹ.
Ta hy vọng Từ Trạch Nhất tỏ thái độ, nhưng hắn không rên một tiếng, đành phải nói: "Ta không trở về, ta muốn làm Hầu phu nhân.”
“Nàng đừng làm Hầu gia khó xử, Hầu gia sao có thể chia rẽ nhân duyên tốt." Hắn cũng nhìn về phía Từ Trạch Nhất.
Từ Trạch Nhất giống như đang suy nghĩ, hồi lâu sau mới nói: "Ban đầu ngươi nói với ta, có một vị hôn thê, tìm mọi cách muốn nàng rời đi. Hôm nay, ngươi nghe ta nói nàng tốt, lại muốn đổi ý.”
Ta cảm thấy ngạc nhiên, hai người họ sao lại quen thuộc như thế, có thể thấy được thế giới nhỏ bé như thế nào.
“Ta có nỗi khổ của ta, ngươi không phải không biết.”
Từ Trạch Nhất im lặng.
Hắn càng có lý, nói: "Vợ của bằng hữu không thể tranh, ngươi hẳn là biết, huống chi gần đây ta mới biết Ninh Nguyệt ở quý phủ của ngươi, lập tức tới dẫn nàng, để mọi người không phải khó xử.”
“Không phải ngài ấy tìm ta, là ta tới tìm ngài ấy." Ta tức giận hắn áp đảo Từ Trạch Nhất, quả thật thấy hắn đen mặt, lại nghĩ trước hết đuổi hắn quan trọng hơn, bởi vậy cũng hạ khẩu khí: "Việc này có thể từ từ thương lượng hay không?" Vừa nói vừa nhìn Thanh Ca ra hiệu.
Từ Trạch Nhất rốt cục nhìn thẳng vào ta, muốn nói lại thôi, ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tống Triệu Dương nở nụ cười, ngồi bên cạnh hắn.
Ta đối mặt với hai người họ: "Ta khát nước, uống chút trà trước, mọi người suy nghĩ kỹ đi.
Vừa dứt lời, liền thấy Thanh Ca bưng ba chén trà tới, đặt trước mặt mỗi người một chén.
“Đây là trà lão phu nhân cho ta, bình thường đều tiếc không dám uống." Ta bưng lên trước nhấp một ngụm, sau đó nhìn bọn họ.
“Nàng mời ta uống chén trà đầu tiên, ta đương nhiên không dám không uống, sau này chuyện gì cũng nghe lời nàng." Tống Triệu Dương vừa nói vừa nâng tay áo uống.
Từ Trạch Nhất cũng uống nửa chén.
Thanh Ca đứng ở phía sau hai người bọn họ nháy mắt với ta.
Ta hỏi Từ Trạch Nhất trước: "Ngài đã sớm biết hắn có chút liên hệ với quý phủ của ta sao?”
"Ta mới biết được, hôm nay hắn tới, hôm nay mới nói vị hôn thê là nàng." Sắc mặt Từ Trách Nhất âm trầm, nhing người bên cạnh liếc mắt một cái, đầy vẻ không vui.
Ta lại hỏi Tống Triệu Dương: "Ngươi thật sự thừa hơi, lúc trước đã vô tình, bây giờ lại muốn tới, là có ý gì?"
Hắn có vẻ bối rối trước câu hỏi của ta.
Từ Trạch Nhất thay hắn trả lời: "Hiện tại hắn đã tự do, lấy lại được thứ đã mất, có thể cho nàng vương quyền phú quý.”
Ta nhíu mày, Từ Trạch Nhất ngã xuống bàn, Tống Triệu Dương cũng không còn tri giác.
Thanh Ca nở nụ cười, nói: "Cô nương, dược hiệu phát huy rất nhanh, tiếp theo nên làm cái gì?"
40
Ta đứng dậy đi vào trong phòng chuẩn bị giấy bút và chu sa, bỏ vào trong hộp thức ăn nhỏ, dặn dò Thanh Ca: "Muội mau gọi xa phu nhà chúng ta vào đưa Tống Triệu Dương lên xe ngựa, ta cũng đi theo, muội ở lại giải thích với Hầu gia.”
Chỉ một lát sau, đã thấy phu xe mang theo một gã sai vặt đi vào, hai người cùng nhau khiêng người ra ngoài.
Thanh Ca đè tay ta lại, nói: "Cô nương, như vậy không tốt, lỡ như hắn tỉnh thì sao.”
“Lượng thuốc muội bỏ ít nhất cũng khiến hắn ngủ một hai canh giờ. Hầu gia sẽ không ngủ nhiều như vậy. Hãy làm những gì muội có thể, ta tự biết lo cho mình."
“Muội sợ cô nương đau lòng.”
“Muội trông chừng Hầu gia cho cẩn thận, thay ta nói cho thật tốt, để sau khi ta về trở đỡ phải dỗ hắn." Ta dặn dò nàng ấy, lại xách hộp thức ăn nhỏ trong tay ra ngoài phòng.
Thanh Ca đuổi theo: "Muội vẫn nên đi cùng cô nương, muội không yên tâm.”
“Hắn ngủ như c..hết rồi, có gì không yên lòng, ném ra ngoài thành xong sẽ trở về." Ta nhìn trái nhìn phải, bước nhanh từ cửa nhỏ đi ra ngoài, một cơn gió mạnh thôi qua, ta bước lên xe ngựa, ý bảo đánh xe.
Ta không đẩy Tống Triệu Dương một cái, thấy hắn không có động tĩnh liền yên tâm, lấy đồ trong hộp thức ăn ra, viết thư hối hôn tại chỗ, dùng từ thành khẩn khẩn cầu, cũng không trách cứ ai, thể diện của mọi người là quan trọng nhất.
Ta đặt hộp sứ nhỏ Chu Sa đặt ở trên ván xe, nắm lấy ngón tay cái của Tống Triệu Dương ấn mạnh một cái, đè lên giấy, nhưng phát hiện căn bản không dùng được sức.
“Sương Ninh Nguyệt, ngay cả một cơ hội nàng cũng không chịu cho ta.”
Ta giật nảy mình, nhìn về phía Tống Triệu Dương, hắn đang chậm rãi ngồi dậy, vội vàng buông tay hắn ra, hỏi: "Rõ ràng ngươi uống chén trà kia.”
Ta đương nhiên không uống, chỉ ngậm trong miệng thôi, ném ta lên xe ngựa ta đã nhổ ra.”
“Ngươi thật giảo hoạt.”
“Từ sau khi nàng tới Hầu phủ, Trach Nhất lần nào viết thư cho ta cũng nói nàng thông minh tính kế như thế nào, ta tự nhiên phải cẩn thận.”
Ta cười khẩy: "Từ Trạch Nhất thành thật hơn ngươi nhiều.”
“Hắn không phải thành thật, hắn cam tâm tình nguyện bị nàng tính kế, cho dù nàng nói cái gì làm cái gì, hắn đều sẽ tin." Hắn nói tới đây cười rộ lên, thái độ chế giễu Từ Trạch Nhất ngu xuẩn.
“Ngài ấy so với ngươi tốt hơn gấp ngàn lần, ta thích ngài ấy, một ngày cũng không rời khỏi." Ta đĩnh đạc nói rõ.
Hắn dừng cười, kinh ngạc nhìn ta, nói: "Ta và nàng cũng là số mệnh đã định, hết lần này tới lần khác chọn bằng hữu tốt của ta, hắn lại động tình với nàng, hắn nếu không tâm sự cùng ta, ta cũng sẽ không biết là nàng ở trong phủ của hắn, lại càng không biết nàng tốt như vậy. Hắn cũng nói, sẽ không miễn cưỡng nàng, muốn nàng tự mình chọn.”
"Tất nhiên ta chọn ngài ấy."
Hắn lạnh lùng nhắc nhở ta: "Chẳng qua cũng chỉ là Hầu gia, chung quy không lớn hơn hoàng quyền.”
“Thì chọn ngài ấy, lại chọn ngài ấy, dù sao cũng không chọn ngươi.”
Hắn nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng: "Ninh Nguyệt, coi như là một giấc mộng, đã quên chuyện ở đây, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng.”
Ta không muốn nói chuyện với hắn, chỉ hướng về phía xa phu hét lên: "A Đại, trở về Hầu phủ.”
“Nếu hắn dám quay đầu, sẽ mất đầu, cho nên nàng đừng hại hắn." Tống Triệu Dương nói lời này hời hợt nhưng khiến ngực ta đau, ngay cả phu xe ngựa hắn cũng mua chuộc.
Hắn lại nói: "Nàng cũng có thể la hét, nói ta bắt cóc cô nương đàng hoàng, la hét để tất cả mọi người biết, ngược lại ta sẽ rất vui. Đúng lúc ta mang theo giấy đính hôn, để mọi người làm chứng.
Ta tức giận cũng không dám cứng rắn với hắn, cười khẩy: "Ta không thắng được kẻ đê tiện.”
Hắn không nói tiếp, chỉ cười hòa khí.
Ta phải nghĩ cách khác, ôm ngực kêu đau: "Ngươi khiến ta tức giận đến đau tim, thở không nổi, cũng nên thay ta tìm thuốc, nếu c..hết ở nửa đường là lỗi của ngươi.”
Hắn quả nhiên có động tĩnh, muốn tới đỡ ta thì bị xe ngựa xóc nảy cắt đứt.
"Trong xe ngựa là ai, dám đấu đá lung tung, là không muốn sống?" Bên ngoài có người trách cứ, cũng không biết là mắng ai.
“Công tử, phía trước là xe ngựa của công chúa, muốn chúng ta quay đầu lại.”
“Không được, chúng ta phải lập tức ra khỏi thành.”
Trong đầu ta suy nghĩ, có lẽ, ta có thể dựa vào công chúa để ở lại.