Chương 9: Đứa Trẻ Đầu Tiên Của Tô Mục (2)

Cô gái ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn cô, trong thời gian ngắn ngủn này, cô ta không thể nói mình khϊếp sợ hay là tức giận.

“Tôi biết các người mong tôi với anh ta quậy một trận rồi ly hôn, sau đó các người có cơ hội thả một cái* là có thể đường đường chính chính làm bà chủ Tô thay tôi rồi.”

(*thả-bỏ đá xuống giếng-thừa nước đυ.c thả câu.)

Đỗ Triều Nhan cười khổ nói tiếp: “Có lẽ vì mấy năm nay tôi làm bà chủ toàn năng quá, mới khiến các người ảo giác như vây. Cơ bản Tô Mục không ly hôn với tôi vì sản nghiệp anh ta đứng tên kia, tôi đã chiếm một nửa.”

“Anh ta là một người làm ăn, tôi có thể nói chắc chắn cho cô biết, anh ta không thử vì một gương mặt đẹp trẻ tuổi mà cam lòng bỏ một nửa tài sản của chính mình.”

“Tôi ở chung với anh ta sớm chiều mười năm, tôi giống như mỏ neo với anh ta, làm cho anh ta cảm giác an toàn nảy sinh ra từ tôi, không phải tôi không muốn rời bỏ anh ta mà cơ bản anh ta không thể rời tôi được.”

Nói tới đây, Đỗ Triều Nhan lại không nhịn được mà cười cho mình, vì cô quá rõ ràng chuyện này nên lúc trước mới đồng ý lời cầu hôn của Tô Mục, mới giúp anh ta từ hai bàn tay trắng dựng nên cơ nghiệp ngày hôm nay, lại cam tâm tình nguyện trở thành bà chủ toàn năng.

“Đợi Tô Mục trở về, anh ta chắc sẽ bắt cô bỏ đứa bé, sau đó trả một số tiền cho cô, tiễn cô đi.”

Đỗ Triều Nhan sửa sang lại suy nghĩ một lần nữa, ngước mắt nhìn người con gái đối diện.

“Tôi hy vọng những lời hôm nay tôi nói ra, không có chữ nào sẽ lọt vào lỗ tai Tô Mục, nếu không trừ khi cô đến tìm tôi thì xin cô không cần nói cho anh ta biết cô đã gửi ảnh chụp cho tôi, tôi sẽ đưa cho cô một số tiền để làm thù lao.”

“Vì sao?” Cô gái nghi ngờ nhìn cô chằm chằm: “Rõ ràng cô biết anh ta phản bội mình nhưng lại muốn tiếp tục sống với anh ta sao?”

Không phải tất cả mọi chuyện đều có thể xé rách da mặt, mấy chuyện giữa cô với Tô Mục quá nhiều chuyện không rõ ràng, như gia đình, tài sản, còn có ký ức cùng học một trường đại học.

Đỗ Triều Nhan nhẹ thở dài: “Đó là chuyện của tôi với anh ta, cô đừng có bắt tôi nói làm gì.”

Cô xoay người lấy bộ phiếu trong túi mình ra, điền vào mức giá rồi ký tên, sau đó xé xuống đưa cho cô gái.

“Sau này phải học cách đánh bóng đôi mắt mình lên, chén cơm thanh xuân này không bao lâu rồi cũng hết, đừng có đi đường vòng, đừng có lấy mấy năm đẹp nhất của cô lãng phí trắng trở lên một người không đáng.”

Đỗ Triều Nhan nhìn gương mặt trẻ tuổi của cô ta, ánh mắt càng thêm dịu dàng: “Lấy tiền với Tô Mục cho cô rồi làm chút gì đó, ít nhất thay đổi cuộc sống bây giờ, không cần gặp lại người xấu như chúng tôi.”

Không có chữ nào ác ý, không có nguyền rủa hay chửi bởi, thậm chí trước khi đi còn dặn dò những câu chỉ có người nhà mới nói.

“Thật xin lỗi.” Nước mắt của cô gái trẻ như vỡ đê rơi xuống liên tục: “Cô không sai, do tôi sai, là do tổng giám đốc Tô…”

Cô ta nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Bà chủ Tô… Không, cô Đỗ, tôi hy vọng tương lai cô có thể nhận được hạnh phúc thật sự của mình.”

——

“Triều Nhan? Triều Nhan, tỉnh dậy đi…”

Từng tiếng kêu gọi kéo Đỗ Triều Nhan bên trong ác mộng chưa bao giờ dừng.

Tầm mắt tỉnh táo lại để cô nhìn được biểu cảm của người kia, trong biết trong mơ màng, có thể cảm giác được đối phương đang lo lắng cho cô.

“Em gặp ác mộng sao?” Chu Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng lau nước mắt ở khóe mắt cho cô.

Trong trí nhớ của anh, Đỗ Triều Nhàn rất ít khi khóc đau đớn như vậy trừ khi ba năm trước, anh giúp Tô Mục tiễn tình nhân về biệt thự mà cảm thấy lo lắng cho cô nên anh đã ném cô ả tình nhân của gã giữa đường, rồi quay lại biệt thự.

Lần đó, Đỗ Triều Nhan đã khóc đến khàn cả giọng trong l*иg ngực anh.

Cô hỏi anh vì sao? Tại cô không tốt hay sao? Hay tại cô không xinh đẹp? Hay là vì trên giường cô không giỏi như những người phụ nữ bên ngoài? Vì sao Tô Mục lại đi nɠɵạı ŧìиɧ? Vì cái gì sau khi anh ta nɠɵạı ŧìиɧ xong còn có thể đúng lý hợp tình lừa gạt cô trở thành một đứa ngốc?”

Cho đến hôm nay, nhớ lại bộ dáng lúc đó của Đỗ Triều Nhan, lòng anh vẫn còn ẩn ẩn đau đớn.

“Cứ xem đó là ác mộng đi…” Cô nhắm mắt lại, dùng đầu cọ ở trong khuỷu tay của người đàn ông: “Em buồn ngủ quá…”

“Vậy em ngủ tiếp đi.” Chu Thánh cúi người hôn lên sợi tóc của cô, bàn tay to lớn kéo phía sau lưng cô, nhẹ nhàng vỗ theo quy luật: “Lần này phải mơ thấy giấc mơ đẹp.”

Đỗ Triều Nhan mơ màng ừ một tiếng, rồi nhanh chóng đi vào mộng đẹp trong lòng ngục anh.

“Anh sẽ bên cạnh em.” Trong màn đêm, nghe được tiếng hít thở đều đều bên cạnh, người đàn ông hứa hẹn đầy tình cảm sâu đậm: “Mãi mãi.”