Chương 46: Đúng Cách Sai Đối Tượng

Bởi vì chuyện làm ăn với nhà họ Tề tạm thời không thể tiến triển, thần kinh của Tô Mục không hiểu sao lại cảm nhận được có điều gì đó không ổn, hôm đó cô cố ý làm cho bà Tề không vui. Dù có cố gắng làm phẳng tờ giấy trắng nhàu nát như thế nào, nó cũng sẽ để lại nếp nhăn, trong lòng Đỗ Triều Nhan hận gã, điểm này, dù gã cố gắng làm ngơ cũng không thể vượt qua được.

Vậy thì, bắt đầu bằng việc chấp nhận lỗi lầm của bản thân trước, bắt đầu bằng việc xin bố mẹ tha thứ.

Không thể không nói, đây là lần hiếm hoi Tô Mục nghĩ đúng hướng chuộc lỗi, nhưng gã lại bước vào một bãi mìn khác của Đỗ Triều Nhan - người nhà.

Trên đường cao tốc nơi có dòng xe cộ qua lại, một chiếc xe thương vụ màu đen đang lái giữa hai vạch trắng.

Chu Thanh đang cầm vô lăng, ánh mắt vẫn luôn không tự giác chuyển đến hai người trong kính chiếu hậu đang chắp tay.

Khuôn mặt Đỗ Triều Nhan vẫn còn nét dịu dàng như trước, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, lại rất quen thuộc, chỉ cần liếc mắt một cái, là anh có thể thấy Đỗ Triều Nhan lúc này sắp không kìm được xúc động nữa rồi.

Không giống như anh, lúc này Tô Mục vẫn đang siết chặt mười ngón tay của Đỗ Triều Nhan, một mình nghĩ về tương lai của hai người.

"Nhất định phải đi gặp bố mẹ em sao?" Sau khi chiếc xe lao đi với tốc độ cao, những tòa nhà hiện đại lọt vào tầm mắt, cuối cùng Đỗ Triều Nhan không thể không nói: "Có lẽ họ không biết chuyện gì đã xảy ra, anh đi xin lỗi bọn họ như thế này, ngược lại có vẻ rất kì lạ."

Lựa chọn kết hôn với Tô Mục là do chính cô đưa ra, vì vậy cô đã tự mình gánh vác tất cả những khó khăn trong suốt những năm qua, cô chưa bao giờ định để bố mẹ phải đối mặt với cuộc hôn nhân kinh tởm của mình.

“Triều Nhan, anh thực sự muốn làm lại từ đầu với em.”

Người đàn ông coi sự phản kháng trong lời nói của cô như một trở ngại trên con đường sửa chữa mối quan hệ vợ chồng, gã muốn bước qua, cũng muốn buộc Đỗ Triều Nhan bước qua, bằng không làm sao có thể thực hiện được vọng tưởng muốn hòa giải?

"Giống như khi anh ngỏ lời cầu hôn với bố mẹ vậy, anh muốn hứa thêm một lần trước mặt họ, cho em, cũng cho những đứa con sau này của chúng ta."

Đỗ Triều Nhan nhìn vào đôi mắt chân thành của gã mà chỉ muốn bật cười. Những lời hứa năm xưa gã đã không thực hiện được, vậy bây giờ gã lấy gì để đảm bảo? Ở trong mắt gã, nhà họ Đỗ họ đều là kẻ ngu ngốc?

Đối mặt với sự im lặng của người phụ nữ, một tia bối rối thoáng qua trên mặt Tô Mục, gã cũng biết với tình hình hiện tại, lời nói của mình không còn có thể khiến đối phương tin tưởng.

"Đợi sau khi em mang thai, anh sẽ chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh cho con, trước khi con thành niên, em sẽ là người duy nhất giám sát nó."

Tô Mục nắm chặt tay cô, miệng hổ trắng bị đè lên quần âu phẳng phiu của gã, đây là cách mà Chu Thanh nghĩ tới. Tiền là thứ duy nhất hiện tại gã sở hữu và là thứ duy nhất có thể mang lại cho Đỗ Triều Nhan cảm giác an toàn, không có gì có thể biểu đạt thành ý của gã so với nhà không rời mình.

Nhưng cũng không biết tại sao, gã đã bày ra con bài tẩy của mình để phân thắng bại rồi, nhưng trong lòng vẫn không yên, dường như có một giọng nói yếu ớt đến mức không thể nghe thấy hét lên: Đỗ Triều Nhan sao có thể quan tâm đến chút tiền này!

Cuối cùng, chiếc xe đã lao vào con phố quen thuộc, vài tia sáng chói lọi xuyên qua hàng cây ven đường che khuất bầu trời hai bên đường chiếu vào cửa kính xe, phản chiếu con ngươi màu nâu nhạt của Đỗ Triều Nhan.

Trên vỉa hè, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đập vào mắt cô, trên tay gã xách mấy hộp quà bìa cứng gồm rượu, thuốc lá và đặc sản quê mình, bước chân của gã có chút nặng nề, dường như là đang căng thẳng, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm điều gì đó.

Cô gái đứng ở góc đường vẫy tay với chàng trai, bước đi của gã nhanh dần, khi gã đến bên cô gái, bộ ngực phập phồng khiến chiếc áo sơ mi trắng không vừa vặn càng thêm chật chội.

Dường như họ đang bàn chuyện quan trọng, cô gái cười duyên, làm rối tung mái tóc được chải chuốt cẩn thận của chàng trai, gã vội vàng ngăn lại, cười đùa chơi một lúc, dường như không còn căng thẳng như trước nữa.

Ông chú đang đọc báo trong bốt bảo vệ nhìn lên bọn họ, hớn hở gọi tên cô gái, cô gái tự nhiên nắm lấy tay chàng trai và giới thiệu, chỉ thấy ông chú giơ ngón tay cái, đã vội vàng đưa cả hai vào khu chung cư, vừa chào hỏi vừa lớn tiếng cổ vũ.

"Chà, cuối cùng anh Tô cũng có thời gian để cùng vợ về nhà bố mẹ đẻ rồi?"

Ông chú vốn dĩ vừa cười phất tay, đột nhiên xụ mặt đứng ở trước cửa sổ xe của bọn họ, hiển nhiên là Đỗ Triều Nhan sửng sốt một chút, vừa nhìn vào trong xe liền quay đầu nhìn Tô Mục bên cạnh.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, rõ ràng là cùng một nụ cười, nhưng người trước mặt đã không còn là người ban đầu nữa rồi.

Chàng trai tội nghiệp dám ngỏ lời cầu hôn chỉ với vài hộp quà đám hỏi do người cô chuẩn bị, có lẽ chỉ còn sống trong ký ức của cô.

Tô Mục chỉ ngại ngùng cười với đối phương, ông chú bảo vệ vỗ vào miệng hai cái, ánh mắt kinh tởm lướt qua gã rồi rơi trở lại khuôn mặt của Đỗ Triều Nhan, lông mày lập tức tràn đầy yêu thương và dịu dàng.

"Lần trước cháu đi, mẹ cháu vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đó, còn có bố cháu cũng thế, dạo này cũng đánh mất trình độ cờ vua của mình. Lần này đến thì ở lại thêm hai ngày đi, vẫn là nên dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, tiền kiếm không hết, cuộc sống của mọi người đều sẽ kết thúc."

Nói đến cuối cùng, ông chú còn không quên lạnh lùng liếc Tô Mục một cái, sau đó mới giơ tay lên nhấn công tắc cần nâng.

Đối mặt với Tô Mục đột nhiên đi tới trước cửa, bố Đỗ vừa ra mở cửa lập tức mặt đen lại, nếu không nhìn thấy con gái đứng bên cạnh, ông sẽ đã đóng cửa không chút do dự tại chỗ.

Mẹ Đỗ hiếm khi thấy đôi bố vợ con rể này làm nên chất bôi trơn, dẫn cả ba người ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy hộp quà quý giá mà Tô Mục đưa hai tay, để sang một bên.

“Ý cậu là gì?” Bố Đỗ lạnh lùng nhìn gã.

“Chỉ là một chút tâm ý thôi ạ,” Tô Mục ngồi ở góc sô pha, thân thể vô thức thẳng tắp, giống như học sinh tiểu học đối mặt với sự soi mói của giáo viên: "Lâu rồi không cùng Triều Nhan trở về thăm bố mẹ, là con không đúng."

Bố Đỗ chăm chú nhìn gã, thời gian từng giây từng phút trôi qua, không ai lên tiếng, bầu không khí xung quanh căng thẳng như muốn xé xác bất cứ lúc nào, một lúc sau, bố Đỗ đột nhiên vẫy tay với Đỗ Triều Nhan và mẹ Đỗ: "Bố muốn nói chuyện một mình với Tô Mục."

Gần như sau khi của cánh cửa phòng ngủ đều đóng lại, một cái tát lớn vang dội truyền đến từ phòng khách, mẹ Đỗ - người chưa bao giờ thấy chồng mình có hành động thô bạo nào, che miệng lại vì kinh ngạc, không dám tin mà nhìn người con gái cũng đang trừng to mắt.

"Nói thật, ban đầu khi cậu đến cầu xin tôi, khi bảo tôi gả Nhan Nhan cho cậu, trong lòng tôi đã không vui vẻ rồi. Một thanh niên một nghèo hai trắng cái gì cũng không có, lại dám tới cửa cầu hôn, nghĩ cũng biết không đáng tin cậy như thế nào."

Bố Đỗ tự giễu cười, ngồi trở lại ghế sô pha.

"Nhưng Nhan Nhan thích cậu, con bé nói rằng cậy là người đàn ông duy nhất khiến con bé muốn kết hôn, có lẽ con bé này cả đời cũng chỉ có ý muốn kết hôn này một lần."

Tô Mục nghiêng đầu, cơn đau rát trên má khiến những suy nghĩ có phần bàng hoàng của gã từng chút một trở về thực tại.

“Tô Mục, từ đầu đến cuối tôi chỉ muốn yêu cầu cậu một điều, hãy trung thành với cuộc hôn nhân này.”

Nói đến đây, ánh mắt Bố Đỗ trở nên chua xót, mím môi, trên mặt hiện rõ nếp nhăn càng lúc càng trở nên chằng chịt, càng lúc càng sâu, như thể bị dao khoét.

"Cậu cắm nhát dao vào tim con gái tôi, con bé có lẽ cả đời cũng không có cách rút ra, cậu hiểu không?"

Không giống như không khí căng thẳng bên ngoài căn phòng, hai mẹ con tránh ở trong phòng ngủ đã hồi phục lại cảm xúc không còn ngạc nhiên.

Mẹ Đỗ nắm tay Đỗ Triều Nhan ngồi bên giường, hai người im lặng ngồi đối diện nhau, lòng bàn tay chai sạn che gần như toàn bộ mu bàn tay cô, hết lần này đến lần khác an ủi cô, giống như nhịp điệu mẹ dỗ cô ngủ khi cô còn là một đứa trẻ.

Cũng không hiểu sao, đôi mắt Đỗ Triều Nhan dần đỏ lên, cô cúi đầu xuống, mái tóc dài che mất nửa má, không giấu được cảm xúc trên gương mặt, cô áp trán vào vai mẹ Đỗ.

“Bây giờ không phải nhịn nữa, ở nhà mình thì còn nhịn cái gì chứ?”

Mẹ Đỗ lau đi nước mắt trên mặt cô, ôm chặt Đỗ Triều Nhan đang khóc không ra nước mắt.

"Chuyện của quá khứ cũng được, chuyện của tương lai cũng được, mẹ đều không hỏi," Mẹ Đỗ lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô: "Con muốn sống cuộc sống như nào thì sống cuộc sống như thế, chỉ cần con thấy thoải mái, có mẹ và bố con ở đây, con không cần phải lo lắng gì cả."

Một gia đình yêu thương bạn thật lòng sẽ luôn là chỗ dựa đáng tin cậy nhất cho bạn. Lúc này trong vòng tay mẹ Đỗ không cần phải giả vờ mạnh mẽ, không phải đề phòng ai, chỉ cần trút giận như một đứa trẻ.

Những năm qua, cô chưa bao giờ đối mặt với cảm xúc của mình một cách chân thật như vậy, hóa ra cô luôn cảm thấy mình làm sai, tất cả hận thù từ trước đến nay đều bắt nguồn từ ân oán không thể xóa bỏ. Tại sao cô cũng từng hứa sẽ trung thành với nhau trọn đời, cô không thay đổi mà người cô yêu lại thay đổi? Sao Tô Mục có thể vừa nɠɵạı ŧìиɧ vừa nói yêu cô?

Nếu Tô Mục từ đầu đến cuối đều nói dối cô, nếu như mọi chuyện đều do gã lên kế hoạch, tất cả tình yêu và ký ức đều là giả, thì cô nhất định sẽ không chút do dự vén lên quá khứ của bọn họ, vứt bỏ hoàn toàn cuộc sống của cô.

Trò cười vừa hoang đường vừa thái quá này, là cuộc hôn nhân mà cô mong đợi ban đầu sao? Người phụ nữ bị tra tấn bởi hận thù thay đổi bộ mặt hoàn toàn, chẳng lẽ chính là Đỗ Triều Nhan trong tâm trí cô sao?

Cũng không biết có phải do cơ thể cô phản ứng tự nhiên khi cô đau lòng mà khóc không, hay là bởi vì lí do khác, Đỗ Triều Nhan đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, cô che miệng trong tiềm thức, sau một đợt rút lui không thể kiểm soát được, cô hoảng sợ lao vào phòng tắm trong phòng ngủ.

Mẹ Đỗ vội vàng đi theo, nhìn con gái đang vào ôm toilet nôn mửa, bất giác nhíu mày: "Nhan Nhan, chắc không phải là con..."