Chương 44: Quả Táo Cắn Dở Thì Sẽ Chỉ Thối Càng Nhanh

Vào ban đêm, những ánh đèn rực rỡ từ từ bật sáng, trang trí cho thành phố băng giá ban đầu được xây dựng bằng bê tông cốt thép giống như một dải ngân hà ở phía chân trời. Dòng xe cộ chạy dọc theo con đường chính vào đường nhánh, mỗi một ánh đèn pha, dường như đều đang chạy về phía thuộc về nó.

Bên ngoài đại sảnh khách sạn được trang trí theo phong cách Châu Âu, vô số xe hơi sang trọng nối tiếp nhau chạy tới, những người giữ cửa ở quầy lễ tân lần lượt thay đổi. Bọn họ khéo léo mở những cánh cửa với nhiều hình dạng khác nhau, chào đón những người đàn ông và phụ nữ trong những bộ lễ phục vào phòng tiệc, sau đó hướng dẫn người lái xe đi đến nơi họ nên đi.

Đây là tiệc cưới hoàng kim của ông Tề Vạn Sơn, một người giàu có trong thành phố, theo kiểu gia đình truyền thống và long trọng của nhà họ Tề, yến tiệc lẽ ra phải được tổ chức tại nhà, nhưng bà Tề lại không thích chiêu đãi, nên mới theo tính tình của bà ấy mà chuyển đến khách sạn.

Giám đốc khách sạn phụ trách tiệc từ sáng sớm đã phân cho cấp dưới, ai nấy đều tràn đầy tinh thần, vì sợ mình làm sai dù chỉ mổ chút. Chưa nói đến việc những vị khách giàu có, đắt tiền này bọn họ đắc tội không nổi, nhưng sự tôn trọng và tình yêu không thay đổi của ông Tề dành cho vợ suốt mấy chục năm, cũng khiến bọn họ phải dốc hết tâm trí để hầu hạ. Đây là một đám cưới vàng, nếu làm bà Tề thất vọng, không ai trong số bọn họ có thể có trái ngon để ăn.

Theo dòng xe cộ xếp hàng chạy đến cổng, Tô Mục xuống xe trước, hôm nay gã mặc một bộ âu phục sọc sẫm màu xanh nước biển, áo sơ mi trắng tinh không có trang trí, cùng chiếc cà vạt đen và kim cương mà Đỗ Triều Nhan tặng gã hai năm trước.

Nói cũng lạ, hình như gần đây gã đυ.ng vào buồng chứa, một đống đồ cũ năm xưa đều bị hắn lấy ra, trang trí chúng từng cái lên người.

Trước đây quần áo của gã đều là do Đỗ Triều Nhan chăm chút, nhưng bây giờ, gã luôn giả vờ vô ý nhắc đến một hai phụ kiện bên ngoài, sau đó mười phần trùng hợp mà tìm thấy trong tủ, kéo Đỗ Triều Nhan hồi tưởng lại quá khứ.

Cà vạt, kẹp áo, nút tay áo, đồng hồ…

Chỉ tiếc là, có lẽ gã không biết, rằng Đỗ Triều Nhan đã một thời gian dài rồi không tận tâm chọn quà cho gã. Chẳng hạn, chiếc cà vạt hiện tại là món quà khi cô mua bộ đồ đầu tiên trong đời cho Cố Tư Bạch, cô cảm thấy nó không hợp với tính tình của Cố Tư Bạch, nên chỉ tùy tiện gói lại rồi đưa cho Tô Mục.

Chỉ riêng mình bị mắc kẹt trong ký ức, Đỗ Triều Nhan sững sờ trong giây lát. Giữa bọn họ có kỉ niệm đẹp nào không? Chắc là có, nhưng bây giờ không còn rõ ràng nữa, nên bây giờ theo những đồ vật cũ mà nghĩ, điều này lại càng gợi lên sự chán ghét đối với người đàn ông này hơn.

"Triều Nhan." Người đàn ông đang gọi cô, Đỗ Triều Nhan lại ngước mắt lên nở nụ cười nhiễm lông mày, khoác cánh tay gã, rồi xuống xe.

Tô Mục từ chối động tác giúp cô nâng chiếc váy dài của người phục vụ, tự mình cúi xuống, cầm chiếc váy màu sâm panh ra khỏi xe, nhẹ nhàng nâng nó lên dưới chân cô.

Thật là một người chồng chu đáo. Cô nghĩ, mọi người nhìn thấy cảnh này chắc sẽ cảm thán, rốt cuộc có mấy doanh nhân thành đạt lại sẵn sàng cúi người hạ cái eo tự phụ trước người vợ kém cỏi của mình? Ông Tề của ngày hôm nay là một trong số đó, còn Tô Mục gã, chắc cũng được tính chứ nhỉ.

"Hôm nay em trò chuyện cùng bà Tề cho thật tốt, trước giờ ở nhà cũng không ra ngoài giao lưu, bà ấy nhắc đến em mấy lần, còn luôn mắng anh giấu em đi, không chịu cho em ra ngoài gặp gỡ mọi người."

Giọng điệu của Tô Mục mang theo ý cười, nghe có chút trêu chọc, nhưng không biết là đang cười chính mình hay là bà Tề.

"Yên tâm đi, bà Tề gặp anh thì sẽ không có thời gian nói chuyện với em nữa, chỉ sợ anh với bà ấy trò chuyện quá sôi nổi, để cho ông Tề bị lạnh nhạt rồi, sau này sẽ đổi thành ông ấy mắng em."

Đỗ Triều Nhan cũng cười theo, nhưng vẫn để ý đến sự thay đổi trên nét mặt của người đàn ông, khi nhắc đến ông Tề, khóe miệng gã cứng lại một lúc, sau đó gã vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng quá hăng say, vừa phải, chừng mực thôi."

Hôm nay gã đặc biệt đưa Đỗ Triều Nhan đến đây, ngoài lý do cô cần phải thể hiện lại mặt mũi trước mặt mọi người sau khi trở lại công ty, còn có một ý nghĩ, nhà họ Tô phát triển đến hôm nay cũng nên tìm cơ hội để đưa ra thị trường, gã muốn bắt kịp dự án mới của nhà họ Tề, mượn điều này để một bước lên trời.

Năm đó vì các dự án hợp tác của tập đoàn Tề thị, Đỗ Triều Nhan đã ở bên cạnh bà Tề bỏ ra không ít công phu, từ kinh nghiệm trưởng thành, mối quan hệ gia đình, sở thích, nghiên cứu và phân tích nhiều mặt, ở thành phố này, có lẽ không ai biết cách lấy lòng bà Tề tốt hơn cô.

Có sự giúp đỡ của bà Tề, ông Tề luôn dành cho gã cái nhìn cao. Trong số khách mời hôm nay, còn có một số người ngưỡng mộ trước đây của Đỗ Triều Nhan, ngay từ khi biết tin Đỗ Triều Nhan sẽ đến, họ đã cầm ly sâm panh nhìn chằm chằm vào cửa phòng tiệc.

Việc Tô Mục sa thải Annie đã phần nào có được tiếng vang trong ngành, thêm việc Đỗ Triều Nhan quay trở lại công ty, nhiều người đồn đoán Tô Mục đã lật úp. Họ đang chờ xem, liệu cặp đôi mẫu mực này có bởi vậy mà bằng mặt không bằng lòng hay không, xem họ có thể lần theo vết nứt trong trứng, kiếm được một số món hời hay không.

Đáng tiếc, mọi thứ đã không diễn ra như họ đã hy vọng.

Hai người khoác tay nhau bước vào đại sảnh, vừa nói vừa cười, trò chuyện vui vẻ với một vài người quen, Đỗ Triều Nhan còn biết tựa vào vai Tô Mục, trên môi nở nụ cười khanh khách, diễn xuất này, rõ ràng còn thân mật hơn cả lúc trước.

Những người ngưỡng mộ đang chờ đợi đã thất vọng rồi, nhưng những bà thì cực kì vui mừng.

Cho dù là dựng nghiệp cùng chồng từ khi còn trắng tay, dốc sức làm việc trên thương trường để tạo ra thế giới của riêng mình, vậy thì sao? Kết quả là, khi gặp chuyện chồng nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không phải giống như cô ép dạ cầu toàn, một điều nhịn chín điều lành.

Đỗ Triều Nhan, cũng chẳng thế nào.

Nghe tin Đỗ Triều Nhan đã đến, bà Tề kéo ông Tề đi khắp nơi để tìm người cho bà ấy, nhưng vừa chuyển mắt, đã nhìn thấy Tô Mục và Đỗ Triều Nhan đang bị giữ lại ở cửa.

"Người tới chúc mừng đám cưới vàng của tôi, trước tiên không phải là nên đến nâng cốc chúc mừng sao? Tại sao lại nói chuyện phiếm với người khác ở trước cửa?"

Theo giọng nói trêu ghẹo, ánh mắt Đỗ Triều Nhan cũng rơi vào trên mặt bà Tề, mái tóc xoăn màu xám bạc bắt chước kiểu Trung Hoa Dân Quốc cuộn trên trán, rất hợp với bộ sườn xám bản rộng thêu vàng tím.

"Tiểu Nhan à, xem ra, đã lâu vậy rồi không gặp, chỉ có bà là nhớ cháu, cháu không nhớ tới bà lão như bà chút nào." Bà Tề vẫn là tính tình thích trêu đùa như cũ.

"Bà nhất định đừng nói như vậy, hôm nay là đám cưới vàng của bà, bà nói bà luôn nhớ nhung đến cháu, ông Tề sẽ nghĩ sao đây?"

Đỗ Triều Nhan mỉm cười buông tay Tô Mục, bước tới nắm lấy cánh tay của bà Tề, hai người có chiều cao tương đương nhau, đứng gần nhau, tầm mắt vừa cũng cũng có thể cân bằng.

Bà Tề đảo mắt ra hiệu sang một bên, Đỗ Triều Nhan lập tức hiểu ra, đưa mắt nhìn về phía ông Tề nói: "Trước khi bữa tiệc bắt đầu, cháu cùng bà Tề đi ăn chút gì đó để lót dạ trước, không biết ông Tề có phiền ở với Tô Mục trước một lát không?"

Trước đây khi làm việc với nhà họ Tề, đã có rất nhiều tình huống như vậy, chỉ cần bà Tề thích, phần lớn ông Tề sẽ không nói gì.

“Cần ông ấy chấp thuận à?” Bà Tề nhướng mày, liếc nhìn lại người chồng mặt đầy bất lực của mình, sau đó nắm cổ tay Đỗ Triều Nhan đi về phía bàn tráng miệng: "Đi thôi, đã nhiều ngày như vậy không gặp rồi, bà có rất nhiều chuyện muốn nói."

Liên quan đến chút việc của Tô Mục, chỉ cần có người mở miệng trước, trong vòng vây cũng khó mà giấu giếm được.

Ngay từ lần đầu tiên Đỗ Triều Nhan nhìn thấy bà Tề, cô đã biết rằng bà ấy đang kéo mình đi nói chuyện một mình, rất có thể bà ấy muốn nói về chuyện này.

Có lẽ là vẫn còn lo lắng mình sẽ bị kí©h thí©ɧ, bà Tề từ từ uyển chuyển nói chuyện công việc, làm sao thích ứng trở lại công ty, từng bước từng bước, chậm rãi dẫn chủ đề đi tới mục đích.

“Bà muốn hỏi về chuyện Annie sao?” Đỗ Triều Nhan vén mũ trùm đầu lên, dưới nụ cười có chút ngượng ngùng của bà Tề, cô đáp: “Cháu biết, từ lâu cháu đã biết rồi.”

Nụ cười vốn dĩ chiếm được nơi khóe miệng của bà Tề đột nhiên buông xuống, đôi môi mỏng khẽ mím lại, hít sâu một hơi bằng mũi: "Vậy cháu trở lại công ty, là có kế hoạch gì rồi sao?"

"Việc quay lại công ty là do Tô Mục đề nghị, thực ra thì không sao cả, có lẽ như anh ấy nói, mọi thứ sẽ trở lại như trước, giữa chúng cháu sẽ dần tốt lên."

"Hồ đồ!" Bà Tề cảm thấy lo lắng, bà ấy ngăn tay cầm đĩa của cô lại, nghiêm túc nói: "Tiểu Nhan à, cháu là người thông minh, sao lại cứ phải phạm vào loại chuyện này?"

Bà Tề liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn họ liền hạ giọng nói tiếp: "Quả táo cắn dở thì sẽ chỉ thối càng nhanh, còn mong nó trở lại như cũ sao?"

Bà ấy nắm tay Đỗ Triều Nhan, mu bàn tay khắc dấu thời gian, khiến cô nhớ đến người bà đã qua đời. Trước khi lấy chồng, bà ngoại cũng là như thế này, bà ấy vỗ vào mu bàn tay cô dặn sau này lớn lên phải sống thật tốt.

"Cháu cần phải có kế hoạch, bà có thể cho cháu mượn luật sư của nhà họ Tề, việc này Tô Mục không chiếm được lý, nếu khởi kiện, thể nào cũng có thể lấy được hơn phân nửa tài sản của nó."

Bà Tề là thật lòng nghĩ cho cô, điều này khiến trái tim Đỗ Triều Nhan hơi rung động, nhưng cuối cùng cô cũng đẩy tay bà Tề ra, rũ mắt mỉm cười bất lực.

"Cháu không định ly hôn?" Bà Tề nhướng mày, bà ấy không thể tin được Đỗ Triều Nhan mà bà ấy biết trước đây lại chọn cách nuốt hận vào trong: "Tiểu Nhan à, điều cơ bản nhất trong hôn nhân là lòng chung thủy, một người đàn ông nếu đến chung thủy cũng không làm được, cháu còn có thể ôm kỳ vọng với nó sao?"

Đỗ Triều Nhan mím môi, nụ cười tà mị nơi khóe miệng sâu hơn một chút: "Bà Tề, có rất ít người giống như chồng bà, không phải tất cả mọi người đều may mắn gặp được."

Ngạc nhiên, xa lạ, không hài lòng, mắt bà Tề như một tấm màn, cảm xúc của bà ấy thay đổi theo từng cảnh. Bà ấy cảm thấy mình đột nhiên không quen biết người trước mặt, đây vẫn là bạn vong niên mà bà ấy có thể nói chuyện cùng sao?

Bà Tề lạnh mặt, thu lại bàn tay vốn muốn khoác cánh tay của mình.

"Chỉ có một số ít người đang làm điều đúng, không có nghĩa là phần lớn những người làm điều sai trái nên được khoan dung, cháu hãy tự suy nghĩ đi."