Chương 18: Người Đàn Ông Nào Cũng Có Lòng Đố Kỵ (1)

Cơn thịnh nộ trong dự tính cũng không đến, giống lúc đầu cô biết Tô Mục nɠɵạı ŧìиɧ, người đàn ông cũng chọn cách che giấu.

Chẳng qua là, dù có duy trì bề ngoài tốt thế nào thì vẫn không thể vượt qua rào cản tâm lý.

Vào tối ngày kỷ niệm kết hôn đó, Tô Mục không thể cứng nổi, nói là do công việc nên tâm trạng không tốt. Đương nhiên Đỗ Triều Nhan vốn không muốn lên giường với gã cũng chu đáo bày tỏ sự cảm thông của mình.

Những ngày sau đó, Tô Mục bắt đầu biết chăm lo cho gia đình, tối nào gã cũng cố gắng về nhà ăn cơm đúng giờ. Cuối tuần gã sẽ từ chối những bữa tiệc xã giao không cần thiết để ở nhà với Đỗ Triều Nhan cả ngày.

Người giúp việc trong nhà vui mừng thay Đỗ Triều Nhan, họ luôn nói thầm rằng tình cảm của Tô Mục và Đỗ Triều Nhan tốt hơn tất cả những ông chủ, bà chủ họ từng gặp.

Vừa yêu vợ vừa yêu gia đình, cái mác người đàn ông tốt gắn lên người Tô Mục càng chặt hơn.

Nhưng, cái này có thực sự có nghĩa là gã không để ý Đỗ Triều Nhan nɠɵạı ŧìиɧ sao? Đương nhiên là không thể, gã đang điên cuồng điều tra sàng lọc những người đàn ông ở bên cạnh Đỗ Triều Nhan ở sau lưng.

Người đầu tiên bị điều tra là Chu Thanh, người đã đưa cô về vào ngày hôm đó.

Nghe Chu Thanh nói, Tô Mục đã bảo người gọi đến công ty hợp tác ở thành phố Lâm để hỏi thăm chuyện đêm hôm đó anh đi bàn hợp đồng.

Gã nhận được câu trả lời rồi nhất định sẽ xóa bỏ hoài nghi. Bởi vì người phụ trách vụ án đó là bạn từ thời thơ ấu của Chu Thanh. Họ đã chuẩn bị lý do thoái thác từ sớm.

Điều khiến người khác bất ngờ nhất là sau khi Tô Mục tin rằng Chu Thanh trong sạch, đã giao nhiệm vụ theo dõi cô cho Chu Thanh.

Khi Đỗ Triều Nhan biết chuyện này, cô suýt nữa đã cười ngã xuống giường.

Đầu tiên là nói hết với tình nhân của vợ sau đó nhờ tình nhân của vợ điều tra những tình nhân khác. Cô thật sự lo lắng không biết Tô Mục có tức giận đến mức lên cơn đau tim phải nhập viện sau khi biết sự thật không.

Trên con đường mà Tô Mục nhất định sẽ đi sau khi tan làm, ở trong con hẻm chật hẹp đã lâu không có người lui tới, chiếc xe thương vụ màu đen bị bóng râm che khuất khiến người khác nhìn thoáng qua sẽ không thể nhận ra.

Bóng dáng ôm ấp phản chiếu lên trên kính cửa sổ ô tô, hơi thở mập mờ dây dưa thoát ra từ giữa răng môi, trong mắt hai người hiện lên những gợn sóng.

Đột nhiên, Đỗ Triều Nhan áp đến chỗ ghế lái xe, xoay người, dạng chân ngồi lên người đàn ông. Cô dùng ngón tay gạt vạt áo lên một cách quyến rũ, từ từ cởi chiếc áo len mỏng và rộng rãi ra.

Làn da trắng nõn tiếp xúc với không khí, bị lạnh đến nỗi nổi lên một lớp mụn nhỏ.

Người đàn ông vươn tay chỉnh điều hòa trong xe lên cao, giữa lông mày hiện vẻ không vui: “Mặc như này sẽ bị cảm lạnh.”

“Anh muốn em mặc thật sao?” Cô vòng tay qua cổ người đàn ông, sáp đến một cách mập mờ, hơi thở phả lên cổ anh: “Rõ ràng là anh rất thích nhìn em cởi đồ, nơi này đã cứng không chịu nổi rồi.”

Như cố tình giở trò xấu, cô dùng mông đè ép vật cứng ở trong quần, khẽ vặn vẹo eo.

Người đàn ông cụp mắt cố chịu đựng: “Bây giờ vẫn là ban ngày, em cởϊ qυầи áo ở đây nguy hiểm lắm.”

Không nói tới việc người đi đường có chú ý đến động tĩnh trên xe của họ không, ở chỗ như này mà để Đỗ Triều Nhan lộ lưng, anh đã cảm thấy không thể chấp nhận được.

“Mặc vào.” Người đàn ông cầm lấy chiếc áo len bị vứt sang một bên lên rồi nói: “Hoặc đổi lại em nằm xuống.”

Đỗ Triều Nam nhíu mày, nghe có vẻ là một đề xuất hay.

Cô cúi thấp người xuống, dùng ngón tay chọc vào bộ ngực cường tráng của người đàn ông, vẽ vòng tròn: “Vậy, đổi lại anh ở bên trên cởi nhé?”

Không gian trong xe có hạn, đối với một người đàn ông cao lớn mà nói, muốn dạng chân ngồi thẳng lưng trên người phụ nữ là điều không thể.

Thế nên, anh chỉ có thể chống nửa người ngồi xuống ghế, miễn cưỡng dùng một tay cởi cúc áo sơ mi.

Anh đã ám chỉ nhiều lần bằng ánh mắt nhưng Đỗ Triều Nhan không chịu giúp anh. Bởi vì trước giờ cô rất thích nhìn dáng vẻ vừa xấu hổ và ngượng ngùng khác thường của đàn ông.

“Nhắm mắt lại.” Người đàn ông không chịu được ánh mắt nghiền ngẫm như thế nên lấy tay che mắt cô.

“Trước đây cũng không thấy anh ngại ngùng nhỉ?” Đỗ Triều Nhan khoác lên cổ tay anh, cười khẽ trêu chọc: “Hay là nói, làm ở bên ngoài khiến anh cảm thấy rất hưng phấn?”

Tay cô chạm vào chỗ phồng trên quần mà không hề báo trước, người đàn ông nhíu mày, bỏ bàn tay đang chắn ánh mắt cô ra, chuyển ra giải cứu nguy cơ ở bên dưới.

Đáng tiếc, động tác của anh vẫn chậm một bước.

Đỗ Triều Nhan vừa mới kéo khóa quần, đưa tay vào dò tìm ở viền qυầи ɭóŧ, đỉnh đầu óng ánh đã không chịu nổi trói buộc ló ra bên ngoài.

A...Bộ phận mẫn cảm nhất của anh đang được người phụ nữ nắm chặt trong tay.

Có lẽ là vì hoàn cảnh xung quanh, trên gò má bình thường không nhìn thấy chút ánh đỏ thì giờ đã ửng hồng lên.

Đỗ Triều Nhan thưởng thức những đường gân xanh đang dần dần nổi lên trên trán anh, đầu ngón tay ấn vào giọt mồ hôi đang chảy ra rồi xoa nhẹ.

“Trên mặt lộ vẻ không vui nhưng phía dưới lại cứng như thế này.” Cô nhướng mày, tăng thêm sức lực trong tay rồi nói: “Thư ký Chu, chẳng lẽ anh thích chơi trò biếи ŧɦái lộ ở bên ngoài sao?”