Chương 11: Ăn Cơm Cùng Cô (2)

Chu Thanh nắm tay nắm cửa, theo bản năng mà dừng bước, anh không nghĩ gã lại ở chỗ này đợi anh.

"Xin lỗi, tôi đã sơ suất rồi."

Che giấu đi sự ngạc nhiên trong mắt, Chu Thanh tự nhiên bước tới bàn làm việc, có lẽ là do vừa mới từ chỗ của Đỗ Triều Nhan về, trong lòng lúc này luôn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Cà vạt của anh hôm nay..."

Đó là Đỗ Triều Nhan thắt lại cho anh, Chu Thanh cảnh giác, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Sao vậy?"

“Lệch rồi,” Tô Mục ra hiệu khi cầm cà vạt của mình, không khỏi trêu chọc: “Tôi thường thấy anh tỉ mỉ, sao hôm nay lại không thèm để ý rằng cà vạt của mình bị lệch?”

Gã nheo hai mắt lại, dựa vào lưng ghế: “Chắc không phải là, anh vừa trèo xuống giường của bà chủ đó chứ?”

Nhìn thấy sắc mặt của Chu Thanh trở nên không tốt, người đàn ông không nhịn được cười, vẫy tay liên tục: "Được rồi, được rồi, bây giờ, biết rằng anh là một người khổ hạnh tăng rồi."

Nụ cười trên mặt anh tắt ngấm, có chút nghiêm túc nhắc nhở: "Cho dù xuống tay cũng đừng tìm cô ấy, cô ấy là phụ nữ đã có gia đình, gây ra tai tiếng cho công ty sẽ không tốt."

Vì vô tình nói về chủ đề phụ nữ đã có gia đình, Chu Thanh muốn nói gì để phá vỡ sự im lặng, đành ngậm miệng lại.

Tô Mục thấy anh không nói gì nữa, đành phải chủ động nói lý do gã đến tìm anh: "Kỷ niệm ngày cưới của tôi và Triều Nhan sắp đến rồi."

Ngày 15 tháng 2, ngày đó lập tức hiện lên trong đầu Chu Thanh.

“Anh không biết sao?” Người đàn ông nhướng mày phô trương, không kìm chế được sự ngọt ngào trong giọng điệu: “Hôm nay là ngày 15 tháng 2, tôi vốn dĩ muốn lấy giấy chứng nhận với cô ấy vào ngày lễ tình nhân, nhưng cô ấy nghĩ rằng như vậy sẽ ít đi một ngày lễ, nên thay đổi thành ngày 15. "

Đó quả thực là yêu cầu của Đỗ Triều Nhan, trong đầu Chu Thanh đã hình dung ra vẻ ngoài quyến rũ một thời của cô.

"Tôi muốn anh mua giúp một món quà, trước đây anh là thư ký của Triều Nhan, cho nên ít nhiều anh cũng biết cô ấy thích gì?"

Việc chọn quà này, Tô Mục vốn rất giỏi, những món quà lúc trước gã tặng Đỗ Triều Nhan đều rất thích.

Nhưng hai năm gần đây, có lẽ vì Triều Nhan đã về ra mắt gia đình nên những thứ gã dành cho cô bắt đầu không được như ý, giống như cô chưa từng đeo chiếc vòng mà gã tặng vào ngày kỉ niệm năm ngoái.

"Tôi thấy bây giờ cô ấy không đeo trang sức nhiều," Người đàn ông đặt tay lên bàn: "Vì vậy, năm nay tôi muốn tặng cô ấy một chiếc xe hơi."

Tô Mục lấy ảnh của những mẫu xe đã chọn trong album trong điện thoại di động, đưa cho Chu Thanh xem từng cái một, cũng không quên cười trêu chọc: "Cũng không biết tại sao, cô ấy luôn không nhìn đến mấy chiếc xe của tôi, mỗi lần ra ngoài đều phải phiền anh đi đón cô ấy."

Chu Thanh nhìn gã, trong nội tâm cười nhạo, bởi vì cô ấy biết rằng gã đã quan hệ với những phụ nữ khác trong những chiếc xe đó.

“Nói mới nhớ, cô ấy lần nào cũng nhờ người khác lái xe, chắc không phải là vì cô ấy không thích lái xe chứ?” Người đàn ông giật mình: “Chết rồi, nếu cô ấy không thích lái xe, vậy tôi nên tặng cái gì đây?"

“Có lẽ, anh chỉ cần đơn giản là cùng cô ấy ăn bữa cơm tối, cô ấy đã rất vui vẻ rồi.”

Tô Mục hơi sửng sốt, dường như không ngờ Chu Thanh lại cho mình lời khuyên như vậy.

“Không phải lúc trước anh nói bà chủ Tô đi học nấu ăn sao?” Để tránh bị nghi ngờ, anh cố ý viện cớ hợp lý: “Rõ ràng là không hợp, nhưng vẫn nhất quyết muốn nấu ăn, chắc là do cô ấy thật sự muốn anh ăn món ăn cô ấy nấu. "

Bên ngoài cửa sổ kính sát đất, hoàng hôn nghiêng về phía tây phản chiếu một đám mây màu tím cam.

Gió biển cuốn tấm màn bên cửa sổ lên, giấu hai thân thể đang dây dưa với nhau vào bên trong.

Người đàn ông gạt tấm màn trắng chắn tầm nhìn sang một bên, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào xương sống mịn màng.

Ánh mắt cậu đi từ dưới lên trên, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tràn đầy xuân tình của cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, cậu dán vào lưng người phụ nữ, côn ŧᏂịŧ dựng đứng bên dưới không ngừng thúc vào trong tiếng nước đυ.c ngầu.

Du͙© vọиɠ ám ảnh tâm trí cậu.

Tiếng thở hổn hển của người phụ nữ ở bên tai cậu, đôi môi mềm mại lướt qua má cậu, trong tiềm thức, cậu hôn lên đó, giọng nói quyến rũ ẩn trong miệng, dọc theo đôi môi đi thẳng vào đỉnh trái tim cậu.

"Ưʍ..." Người phụ nữ quay đầu, hành động không biết xấu hổ của cậu.

Tích lũy kɧoáı ©ảʍ đã gần đến đỉnh điểm, bụng dưới co rút liên hồi, lỗ huyệt sâu kín bị đâm đến chua xót, mật dịch bắn bừa bãi, trên côn ŧᏂịŧ xâm phạm bọn họ chảy ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ.

"Tiểu Bạch..." Cô khẽ gọi.

Người đàn ông câu eo cô, bên dưới càng đập mạnh hơn vào hai bờ mông mềm mại.