Phần lớn nhân viên trong tiệm đều đã về quê ăn Tết, chỉ còn lại vài người địa phương lười nhác được giữ lại. Đầu bếp là An Mộ Ngọc, khi nàng biết Lục Dư Thanh đến, nàng càng hy vọng sẽ bộc lộ được tài năng của mình, dù sao vinh dự cùng cơ hội hiện tại của nàng đều là Lục Dư Thanh mang đến. Từ khi nghe xong kiến nghị của Lục Dư Thanh, ngoại trừ lúc phát sóng trực tiếp nàng triển lộ công phu, thì nàng rất ít động tay, món ăn mới cũng không có thời gian học tập nghiên cứu...... khi nhìn thấy phòng bếp, mày An Mộ Ngọc gắt gao nhăn lại, nhưng rất nhanh đã giãn ra, nàng đã không cần phải đi con đường dính đầy dầu mỡ này, hiện tại nàng đang đi một đường có thể nhanh chóng tiếp cận giấc mộng của mình hơn.
Trình Hạc Niên dạo một vòng quanh phòng, cuối cùng ngồi đối diện Lục Dư Thanh. Nàng dựa vào lưng ghế gỗ đỏ, đôi tay khoanh trước mặt, trên mặt ngoài lười biếng còn có chút khinh mạn: "Cách bài trí nơi này tương tự đối diện." Có lẽ vì suy nghĩ chủ quan vào trước, nàng có hảo cảm với tiệm đối diện hơn, do đó khi thấy An tiểu thư nhân lúc phát sóng trực tiếp bôi đen tiệm đối diện, trong lòng đột nhiên có cảm giác vi diệu.
"Ngõ nhỏ này là đại đồng tiểu dị." Lục Dư Thanh ngước mắt, nhàn nhạt đáp. Kỳ thật nàng biết rõ bày trí chỗ này có vài phần tương tự đối diện, hương vị cũng không bằng Xuân Nhật Yến, nhưng An Mộ Ngọc giải thích, khi hai tiệm đối diện trên phố quạnh quẽ, các nàng thường xuyên cùng nhau thảo luận món ăn mới, rất nhiều thứ là các nàng cùng nhau nghiên cứu.
Hai người đều không có sức ăn Thao Thiết, không ăn được nhiều món, nhưng An Mộ Ngọc lại rất ân cần, hận không thể đem tất cả mỹ vị của tiệm bày lên bàn. Cuối cùng nàng ngồi cạnh Lục Dư Thanh, nhấp môi cười khẽ nói: "Vừa rồi không kịp hỏi, Dư Thanh, vị cùng chị đến là đại danh đỉnh đỉnh Trình Hạc Niên sao?"
Từ "đại danh" này là thế nào trong lòng mọi người đều rõ. Là không kịp hỏi hay là cố tình xem nhẹ? Trình Hạc Niên cười khẽ, chờ Lục Dư Thanh gắp đũa đầu tiên, nàng mới lấy muỗng múc canh, chậm rãi uống, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Là tôi." Trong giọng không giấu kiêu căng cùng ngạo mạn.
Lục Dư Thanh khẽ nhăn mày, nàng nghe được hai chữ ngắn gọn của Trình Hạc Niên mang theo địch ý. Nhưng khi nàng nhìn Trình Hạc Niên, chỉ thấy nàng bình tĩnh, không còn nét u sầu trên xe, cũng không còn vẻ chói mắt lúc trước, mà tĩnh lặng như mặt hồ nước lạnh. Nàng thong thả ung dung gắp thức ăn, tư thái ưu nhã cực kỳ giống tiểu thư nhà giàu. Rốt cuộc Trình Hạc Niên còn bao nhiêu mặt chưa từng triển lộ đây?
"Thật sự là cô?" Âm cuối được An Mộ Ngọc nâng cao, trong mắt đầy sự kinh hỉ, như người gặp được nữ thần của mình, tràn ngập ngưỡng mộ cùng khát khao.
"Chẳng lẽ còn giả sao?" Trình Hạc Niên câu môi cười.
Con ngươi An Mộ Ngọc sáng ngời, chắp tay trước ngực, nàng cố tình đè thấp giọng nói: "Tôi rất thích cô."
Thẳng thắn thổ lộ như vậy hẳn rất thuần túy, nhưng Trình Hạc Niên lại không cảm giác được điều này. Nàng buông thức ăn xuống, híp mắt đánh giá An Mộ Ngọc, chỉ cảm giác người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này tựa như vực sâu không thấy đáy, luôn dùng cảm xúc để che đi suy nghĩ chân thật của mình. "Thích điểm nào của tôi?" Trình Hạc Niên rất hứng thú hỏi.
An Mộ Ngọc ra vẻ ngượng ngùng, ôn nhu nói: "Thích bài hát của cô."
Trình Hạc Niên gật đầu, ngón tay gõ lên mặt bàn. Từng tiếng vang lên rất có tiết tấu, tựa như dưới tay nàng là nhạc cụ. "Cô nghe bài nào?" Thấy An Mộ Ngọc ngây người, nàng híp mắt, lười biếng cười nói, "Cô làm fans vậy là không đủ tiêu chuẩn rồi, vẫn nên trở về tiếp tục tu luyện."
An Mộ Ngọc đương nhiên không phải fans của Trình Hạc Niên, nàng xoay đầu ánh mắt cầu cứu Lục Dư Thanh, tay trái dưới bàn nắm thành quyền. Cảm giác xấu hổ như có như không quanh ba người, ngữ khí Trình Hạc Niên không che dấu, làm sao nàng có thể không nghe ra hàm nghĩa chân thật trong đó? Bên trong mang theo thái độ khinh thường cùng khinh mạn, không biết mình lúc nào thì đắc tội nàng, cư nhiên bị nàng phán tử hình. Nhưng Trình Hạc Niên làm sao có tư cách như vậy? Nàng là gì? Chẳng qua là một người không có công việc đàng hoàng, cả ngày cà lơ phất phơ thôi. Tin đồn khắp Weibo không phải là bằng chứng hữu hiệu sao, đắc tội với Thịnh Đường, nàng còn muốn tiếp tục trong giới này sao?
"Mộ Ngọc, lần trước em nói có tin tốt muốn nói với chị là gì?" Giọng Lục Dư Thanh như muỗng sứ gõ nát băng mỏng trong chén, một tiếng leng keng thanh thúy, sang sảng, nàng cũng vừa lúc đánh tan đình trệ cùng âm thầm đánh giá bầu không khí này.
"Đúng vậy." An Mộ Ngọc gật đầu, lần này nụ cười của nàng cực kỳ chân thành tha thiết, thậm chí mang theo chút tự hào. Số lượng fans của phòng phát sóng cùng Weibo không ngừng tăng cao mà những tiết mục mỹ thực thăm hỏi cũng giúp nàng lộ mặt trước rất nhiều người, đã có công ty quản lý đến tìm nàng, ngữ khí của nàng rất nhẹ nhàng, xua tan khói mù Trình Hạc Niên mang đến, "Em đã ký hợp đồng với Thịnh Đường."
Này cũng không ngoài ý muốn, tay nắm muỗng dừng một chút, Lục Dư Thanh ngước mắt cười nói: "Khá tốt, Thịnh Đường đối với nghệ sĩ của mình không tệ. Nhưng em không tính tiếp tục kinh doanh tiệm này sao?"
"Đương nhiên sẽ không." An Mộ Ngọc lắc đầu cười nói, "Đây là tâm huyết của em, nhưng sẽ dần không đặt nhiều chú ý, phòng phát sóng mỹ thực vẫn sẽ tiếp tục nhưng số lần sẽ giảm đi. Còn tiệm này, em tin các bạn nhỏ của em, đầu bếp của em ở đây đều rất giỏi, có thể mang đến cảm giác mỹ thực rất tốt."
Lục Dư Thanh đáp: "Như vậy cũng không tệ, tiếp theo hãy dựa vào "chiêu bài" này của em làm cho con phố hẻo lánh trở nên sầm uất."
An Mộ Ngọc cười nói: "Trước kia Thường lão sư là cấp dưới của người đại diện nào?"
Lục Dư Thanh nói: "Kiều Tây, sao vậy?"
An Mộ Ngọc lắc đầu, rũ mắt thu lại cảm xúc, đáp: "Không có gì, em chỉ có chút tò mò."
Lục Dư Thanh gật đầu, cười khẽ nói: "Sợ là em không có duyên với Kiều Tây, sau khi Thường Du giải ước, Kiều Tây cũng theo em ấy trốn đi, hai bên đã sớm phát thanh minh. Chị biết em xem Thường Du là nữ thần, nếu muốn tiếp cận em ấy, em nỗ lực chút, tranh thủ tương lai được phòng làm việc của Thường Du nhìn trúng."
"Sợ là cầu không được? Này không phải sẽ phá hư hạnh phúc của hai vị kia sao?" Trình Hạc Niên bỗng xen miệng vào, thấy Lục Dư Thanh trừng mình, nàng nhún vai đứng dậy. "Lục lão sư, cảm tạ ngài mời tôi, chầu cơm này xong rồi, tôi cũng nên về." Nếu cùng bạn ôn chuyện, thì không cần mang nàng theo, dù sao nói ra cũng không làm người ta thích, còn không bằng nhắm mắt làm ngơ.
Hai người trước nay không quen biết nhau nhưng không biết vì sao lại không hợp. Lục Dư Thanh có chút bất đắc dĩ, nói: "Chờ tôi một chút." Quay đầu áy náy nói với An Mộ Ngọc, "Bọn chị về trước, có chuyện thì liên lạc."
"Được." An Mộ Ngọc ôn nhu cười, nàng hơi gật đầu, bắt đầu thu dọn bàn ghế. Chờ hai người ra khỏi cửa, nàng lấy điện thoại trong túi, nhìn màn hình chợt lóe, khóe mội gợi lên tươi cười đắc ý.
Tới đường cái quạnh quẽ, đột nhiên tắc nghẽn, tiếng còi hơi nổi lên, cũng không biết là gia hỏa nào không tuân thủ giao thông lái xe dừng ngay hẻm nhỏ. Trình Hạc Niên cùng Lục Dư Thanh còn chưa đi vài bước, đã nghe tiếng rắc rắc, ngay sau đó là camera đưa đến, lúc này là kỳ nghỉ, nơi nào có tin tức thì chạy đến nơi đó, nhóm người "vô cùng chuyên nghiệp" này chỉ sợ là phóng viên giải trí.
Trình Hạc Niên đang đứng đầu ngọn gió, hơn nữa còn một thiên hậu giới âm nhạc Lục Dư Thanh, không biết họ có thể viết bao nhiêu nội dung làm người ta miên man bất định. Dưới uy hϊếp của Thịnh Đường, số người đến gần Trình Hạc Niên rất ít, mà lúc này Lục Dư Thanh lại xuất hiện bên cạnh nàng, này có nghĩa là gì?
---------- Trình tiểu thư, cô thật sự chặt đứt liên hệ với người trong nhà như lời đồn sao?
---------- Xin hỏi vì sao cô vô duyên vô cớ đánh Giang tiên sinh?
---------- Lục tiểu thư, cô có quan hệ gì với Trình tiểu thư? Xuất hiện ở chỗ này là ngẫu nhiên gặp được hay có hẹn trước?
Từng vấn đề được đưa ra, phóng viên của mỗi nhà đều có trọng điểm của riêng mình. Thân là người trong vòng vây, Trình Hạc Niên dần có xu thế không kiên nhẫn, nàng cau mày, bước đến trước mắt phóng viên, tay đoạt lấy bút ghi âm. Giơ tay cao làm động tác đánh người, người bị động tác của nàng khϊếp sợ lùi bước, dù sao vị trước mắt này cũng dám cầm bình rượu đánh thái tử Thịnh Đường nhập viện. Nhân khẽ hở, nàng kéo Lục Dư Thanh ra khỏi vòng vây, mà bút ghi âm rơi theo đường parabol.
Nếu lúc này chạy vào tiệm của An Mộ Ngọc, đóng chặt cửa là có thể ngăn truyền thông vây quanh, nhưng hiển nhiên Trình Hạc Niên không muốn làm vậy, nàng chạy vào hẻm, rẻ vài vòng, rẻ đến mức nàng không nhớ được đường lúc đầu. Cuối cùng nghe được thanh âm kia, tay kéo Lục Dư Thanh vào cửa sân sau của một nhà. Đóng cửa gỗ ngăn cách tất cả cản trở bên ngoài.
Tim vì chạy vội vàng mà nhảy liên hồi, Trình Hạc Niên cong eo xoa ngực, chờ đến khi bình phục, nàng ngước mắt nhìn sân trước mặt. Hàng quán ven đường nhỏ hẹp nhưng trong hẻm sâu này lại có một khoảng sân rộng như vậy. Sân vuông vức mang theo nét cổ đại, như chốn đào nguyên xa hoa trụy lạc.
Đối diện là ánh mắt ôn nhu như gió xuân thổi đi cái lạnh ngày đông, trong lòng Trình Hạc Niên bỗng vô cùng bình tĩnh. Nàng mỉm cười nói với nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên ghế mây: "Xin lỗi, quấy rầy, chúng ta sẽ rời đi."
Nữ nhân chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, tiếp tục đọc sách.