Quyển 1 - Chương 1

Ngự Ngâm nhìn vào chiếc gương đồng, nhìn vào khuôn mặt đoan trang không phải của mình. Nàng nhướng mày, cười như không cười.

[Nhiệm vụ của ngươi là có được trái tim của Tề Diệc Nhiên.] Linh Khí lên tiếng, đưa thông tin về nguyên chủ và các nhân vật đầu mối vào đầu nàng.

“Nàng được trái tim hắn, ý là móc ra sao?”

[Là đi công lược hắn, khiến hắn một lòng một dạ đối với ngươi.]

“Chỉ như vậy? Bắt được một tên nam nhân là có thể hoàn thành thí luyện?” Ngự Ngâm không cảm thấy này có gì mà khó, nàng còn tưởng rằng sẽ là một khảo nghiệm nghiêm túc nào đấy.

Linh Khí không nói gì nữa, cho Ngự Ngâm thời gian nhắm mắt lại để tiêu hóa hết lượng thông tin.

Nguyên chủ là nghĩa nữ của chấp chưởng Đông Xưởng Hà Kính Nguyên, Hà Cẩn. Mà Tề Diệc Nhiên cũng là ngự tiền thị vệ đáng tin cậy nhất của hoàng đế. Hai người vốn dĩ chẳng có quan hệ gì với nhau, nhưng nguyên chủ vẫn đem lòng yêu đối phương mặc cho số phận trêu ngươi, dẫn đến mọi chuyện xảy ra sau đó.

Lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở Hà phủ ngoại. Khi đó, Tề Diệc Nhiên cải trang thành thư sinh, lặng lẽ tra xét trong Hà phủ ngoại, lại không ngờ gặp được Hà Cẩn đang trèo tường. Hà Cẩn bị thu hút bởi vẻ ngoài ngay thẳng và khí chất đoan chính của hắn, nhìn y phục trên người hắn lại tưởng là con cái gia đình bình thường, vậy mà lại diễn ra cái trò cường đoạt mỹ nam giữa ban ngày ban mặt.

Tề Diệc Nhiên vô cùng căm ghét Hà Kính Nguyên, đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt với Hà Cẩn ngỗ ngược và bướng bỉnh, chỉ là hắn nghĩ nếu có thể bắt đầu từ Hà Cẩn, hắn có thể hoàn thành cuộc điều tra nhanh hơn và chi tiết hơn, vậy nên hắn giả vờ chấp nhận nguyên chủ, lại lợi dụng cơ hội nàng thường xuyên ra vào Hà phủ, mượn cơ hội này thu thập chứng cứ phạm tội của Hà Kính Nguyên.

Tề Diệc Nhiên chịu đựng sự sỉ nhục trong ba năm, cuối cùng đã thu được bằng chứng quan trọng có thể vặn ngã Hà Kính Nguyên ngay trong một lần. Sau khi trình tư liệu lên hoàng đế, hắn không còn gặp Hà Cẩn nữa. Ngay cả khi Hà Cẩn ở ngoài căn nhà riêng đau khổ cầu xin dưới mưa, mặt hắn cũng không đổi sắc, không chút nào xúc động.

Về sau nguyên chủ cuối cùng cũng nhìn thấy được người nam nhân mà mình hằng đêm mong nhớ, Tề Diệc Nhiên, thân mặc áo gấm đen, mặt lạnh như tiền dẫn người vào Hà phủ lục tung, tịch thu toàn bộ sổ sách, thư từ và đồ vật có giá trị. Từ một khắc hắn bước vào kia, ánh mắt nguyên chủ đều chỉ đặt trên người hắn, nhưng cho đến lúc hắn rời đi cũng không bố thí cho nàng một ánh mắt, chỉ lạnh giọng hạ lệnh cho người khác bắt con gái của tội thần Hà Cẩn mang về thiên lao, chờ hoàng đế xét xử.