Chương 10: Đại Hội Đoạt Bảo (3)

Năm tiểu lôi đài cách đại lôi đài trung tâm một khoảng cách nhỏ. Hình dạng của các tiểu lôi đài cũng không phải là hình tròn như đại lôi đài chính giữa, mà là hình bầu dục có đỉnh nhọn, từ phía trên nhìn xuống sẽ thấy toàn thể lôi đài tạo mỹ cảm tựa như một đóa hoa sen đang nở rộ.

Khi chúng hoàn toàn dâng lên hết thảy, khung cảnh thập phần đồ sộ.

"Không thể tưởng tượng được, Tứ Phương hội cư nhiên còn dùng đến Liên Hoa Đài!" Mạnh Tân Di tính tình vốn trầm ổn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nhịn được mà kích động lên, hưng phấn nắm chặt lấy cành cây.

"Liên Hoa Đài?"

"Có lời đồn rằng Liên Hoa Đài là kiến trúc được đích thân vị thiên tài vĩ đại nhất trong giới cơ quan sư thiết kế, lần cuối Liên Hoa Đài xuất thế đã là ba mươi năm về trước."

Quả thực tràn đầy dáng vẻ của khoa học kỹ thuật cao, phức tạp vô cùng. Thẩm Diêu Tinh chống cằm, trong tay cầm gặm soạt soạt nửa quả táo, ánh mắt đánh giá quần chúng giữa sân cũng đang hưng phấn không kém. Bộ dạng có thể miêu tả như người đã tám trăm năm chưa được ăn thịt heo, bỗng nhiên lúc này ngươi lại thấy heo chạy qua trước mặt chính mình. Cảm giác này quả thật là kích động hưng phấn, hận không thể đi lên ôm hôn chúng hai cái.

Người tham gia thi đấu được phân chia ngẫu nhiên thành các nhóm xuống dưới các tiểu lôi đài, chia làm hai đợt thi đấu, mỗi đợt đại khái gồm mười mấy người. Tuy nói là tiểu lôi đài, nhưng thực chất mười mấy cá nhân đứng lên vẫn hoàn toàn rộng rãi.

Người dự thi phần lớn là nữ tử, nhưng vẫn có một ít nam tử cũng tham gia. Có điều chuyện này cũng không quá quan trọng, lên đến lôi đài, không ai quản ngươi là nam vẫn là nữ, chiến đấu cũng sẽ không vì ngươi là nam tử mà nhẹ tay hơn.

Trên lôi đài cảnh tượng máu tươi chảy phun, dưới lôi đài sẽ lại càng thêm phấn khích sôi sục. Có một số người không nhìn được cũng không muốn rời đi. Máu đỏ, tiếng đau đớn thảm thiết, gào rống hỗn loạn quậy vào nhau, tựa như nhân gian luyện ngục đang ngay trước mắt.

Thẩm Diêu Tinh ớn lạnh, nàng không ngờ đến đại hội nguyên lai là luận võ như thế này. Chỗ nào là luận võ, đây rõ ràng là một trận trò chơi gϊếŧ chóc lẫn nhau. Trong đó, xuống tay tàn nhẫn nhất chính là một nữ nhân ăn vận một bộ xiêm y có vải màu đỏ xen đen, lưng mang một cái rìu thật lớn. Trên mặt, cả người nàng ta đều đã nhiễm đẫm máu tươi, khuôn mặt lớn lên thô ráp, cánh tay to khỏe, thậm chí không cần đến vũ khí, chỉ bằng quyền cước đã đem người đánh hộc máu. Nàng cũng không đuổi gϊếŧ tận tuyệt, chỉ đem người đánh đến nửa tàn liền đá xuống lôi đài, người bị đánh dù không chết, nhưng những ngày tháng sau này chỉ sợ là phải nằm trên giường bệnh mà sống.

Bên một lôi đài khác, cùng nàng tương phản đó là một nam tử vận hắc y, làn da hắn cực trắng, tay cầm một thanh kiếm sắc bén, ra tay sạch sẽ lưu loát, không một động tác dư thừa, thân pháp quỷ dị, một chiêu lấy mạng, tựa như u linh, thậm chí còn không cho đối thủ một cơ hội xin tha.

Lôi đài có tốc độ phân thắng bại nhanh nhất chính là lôi đài của hắn.

Hắc y nam tử mặt vô biểu tình đứng thẳng tắp giữa lôi đài, lưỡi dao trên thanh kiếm sớm đã dính đầy máu, dưới chân hắn là xác thi lê lết. Toàn bộ lôi đài đều bị nhiễm một màu máu đỏ ối gắt mũi.

Editor: Chết hết thật đó các bạn, không phải bất tỉnh đâu.

Các quan khách có tố chất tâm lý kém đã sớm phun ói, kể cả những kẻ vốn gan dạ nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt cũng trắng xanh. Nhất là những người đứng gần lôi đài, chỉ sợ cả đời này cũng không thể nào quên được trận đấu như ác mộng kinh hoàng này.

"Đệ tam lôi đài, thắng bại đã phân, mời người chiến thắng bước đến đài tấn chức." Giọng nói của nữ nhân trung niên có chút run rẩy, cắn răng mà nói ra mấy chữ.

Ở ngoài sân thi đấu, Mạnh Tân Di nhíu mày, nhìn hắc y nam tử đứng ở lôi đài, trầm giọng nói: "Đêm đó người đả thương ta chính là hắn." Nói xong, nàng đột nhiên cười khổ: "Xem ra ngày ấy hắn đã rất thủ hạ lưu tình."

Nếu không, chỉ sợ chính mình đã sớm biến thành một khối thi thể.

Hiện tại sắc mặt của Thẩm Diêu Tinh đang vô cùng kém, từ xa xa nàng đã có thể ngửi được cổ khí vị máu tươi kia. Từ sau khi nàng xuyên vào thế giới này, không phải là chưa từng gặp qua người chết, thậm chí chết thảm hơn như vậy cũng đã thấy qua. Chỉ là điều làm nàng khϊếp sợ đó là tại sao người này sau khi đã gϊếŧ nhiều người như vậy nhưng mặt vẫn không hề đổi sắc, giống như đang thái cải trắng vậy.

Thẩm Diêu Tinh tựa vào thân cây, lấy tay che mắt, cố gắng điều chỉnh lại hô hấp rồi mới dám buông tay.

"Ngươi......Có muốn về khách điếm trước hay không?" Mạnh Tân Di lo lắng nhìn nàng.

Thẩm Diêu Tinh lắc đầu, tay run run mà đem quả táo đến miệng cắn một ngụm, mùi máu nhàn nhạt như thủy triều xộc vào chóp mũi, nàng cảm giác miệng mình nhai không phải là quả táo, mà là......

"ỌE..." Thẩm Diêu Tinh cuối cùng vẫn là nhịn không được mà phun ra, cung may lôi đài máu nhanh chóng được người hầu lau rửa sạch sẽ, nàng nhảy lên ngọn cây, hít mấy ngụm không khí mới mẻ, cơn buồn nôn kia mới đỡ một chút.

Thở ra một hơi, nàng đứng ở chạc cây, liếc xuống lôi đài, tiếp tục ăn quả táo trong tay.

Editor: WTF, vãi đạn chứ, ăn táo gì ăn hoài vậy :>>>>>

Đột nhiên ánh mắt quét đến dưới lôi đài, chợt nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Thiếu niên vận trường bào màu vàng cam, dáng người mảnh khảnh, chỉ thấy tay hắn cầm một chiếc roi dài, cũng coi như ra dáng ra hình.

*Cho bạn nào không nhớ thì có sự kiện chàng trai xém bị hai nữ nhân hãʍ Ꮒϊếp trong góc, được Thẩm Diêu Tinh cứu ở chap 4 đó các bạn!

Ơ, đây không phải là tiểu nam hài đêm đó bị người lột quần áo sao, không thể tưởng tượng được hắn vậy mà cũng tham gia trận thi đấu điên cuồng này.

May mắn đó là lôi đài phía hắn cũng không có người nào ra tay quá mức tàn nhẫn, thế nhưng phần lớn đều là nam tử. Có thể là do thoạt nhìn hắn quá mức nhỏ yếu, nhân gia căn bản không để hắn vào mắt, không ai chủ động công kích hắn, ngược lại một roi kia của hắn lại đánh trúng không ít người.

So với mặt khác lôi đài, đây quả thực là thanh lưu* nha. Thẩm Diêu Tinh hứng thú bừng bừng mà ngóng mắt nhìn, những nam tử trên đài giống như tâm linh tương thông, bỗng cùng nhau tấn công vào mấy nữ nhân, cuối cùng thật sự đánh được những nữ nhân đó xuống lôi đài.

*có thể hiểu là nhẹ nhàng.

"Ha hả" Thẩm Diêu Tinh cười ra tiếng, trước kia nàng thường nghe mấy nữ nhân hợp sức, bây giờ là nam tử hợp sức, chỉ thấy thiếu niên áo vàng trong đám nam tử trừu roi thành thạo, thân mình linh hoạt, trải qua mấy phen so chiêu, trên lôi đài cũng chỉ còn lại ba người. Hai nam tử giống như đang múa kiếm mà đánh nhau, căn bản không ai để ý đến hắn, thiếu niên ngây ngốc đứng phía sau hai người, có chút lúng túng không biết làm sao.

Thấy hai người nọ đánh đến rìa lôi đài, lập tức hắn vội vàng đánh ra một roi vào lưng nam tử, nam tử đó kêu một tiếng thất thanh, ném một cái nhìn căm tức, hiển nhiên không ngờ đến sẽ có người đánh lén mình. Hắn liền vội né tránh, nhấc chân muốn đá thiếu niên áo vàng xuống dưới, lại bị người đang đánh với mình bắt lấy cổ chân, hai nam tử cứ như vậy mà cùng ngã xuống lôi đài.

Một thoáng mơ màng hồ đồ, trên lôi đại vậy mà thật sự chỉ còn lại một mình thiếu niên.

Hắn vẻ mặt mộng bức* đứng trên lôi đài, đôi mắt trợn to, tựa hồ cũng không quá tin rằng chính mình vừa chiến thắng.

*Ngây ngốc, mơ màng không kịp phản ứng.

Đừng nói hắn mộng bức, quần chúng nhìn hết thảy cũng là một khuôn mặt ngơ ngác.

"Chuyện này......Nhóc con này thắng?"

"Chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao lại thế này? Thế quái nào lại có một thằng nhóc bên trong!?"

"Có khi nào hắn giở trò bẩn thỉu dùng ám khí!? Một tên nhai rãnh răng còn chưa mọc cứng, lấy đâu ra tư cách đứng ở trên lôi đài!?"