Chương 2: Lộc Bì Đồ

"Lộc Bì Đồ." Mạnh Tân Di nhắc nhở.

"Đúng đúng, đó là cái gì?" So với ban nãy Thẩm Diêu Tinh có chút thất thần, đôi mắt đang không ngừng đánh giá thức ăn trên bàn.

Hảo, so với kinh thành còn ăn ngon hơn.

Mạnh Tân Di cũng không thèm để ý, nuốt xuống

một ngụm trà, tiếp tục giảng giải cho nàng: "Trước đây, từng có một vị lão tiền bối đứng đầu giang hồ, vượt trên cả Tứ Phương hội và Trường Sinh Các, tính đến nay chỉ có duy nhất bà ta mới có khả năng điều động toàn bộ lực lượng nhân sĩ trên khắp cả thiên hạ này, có tin đồn cho rằng, trước khi chết bà ta đã đem toàn bộ chiến lợi phẩm cả đời đoạt được giấu ở một nơi, mà bản đồ dẫn đến nơi này lại được vẽ lên tấm Lộc Bì Đồ này, chia làm năm mảnh."

"Lúc đầu năm mảnh Lộc Bì Đồ tất cả đều nằm trên tay một người, nhưng sau đó y gặp hãm hại, năm mảnh Lộc Bì Đồ bị thế gian tranh đoạt, cho đến hiện tại. Trong đó hai mảnh bị Trường Sinh Các lấy được, một mảnh nữa thuộc về Tứ Phương hội, mặt khác hai bản còn lại không rõ tung tích."

"Mỗi người đều vì mấy tấm bản đồ mà không từ thủ đoạn, gϊếŧ người cướp của liên miên đến quen mắt, phải đến khi có Trường Sinh Các cùng Tứ Phương hội ra tay trấn áp mới làm trận phong ba này ngừng nghỉ một chút."

Người tuy rằng là có dị tâm*, rồi lại không có lá gan đi cướp đoạt, chỉ có thể kiềm chế những ý nghĩ dơ bẩn độc ác đang ngo nghoe rục rịch trong lòng, chờ đợi thời cơ. Lần này Tứ Phương hội hào phóng đem đồ nhường ra như vậy, chỉ sợ mục đích không hề đơn giản.

*trong trường hợp này là thèm khát Lộc Bì Đồ á.

Thẩm Diêu Tinh cắn một ngụm bánh, chưa nuốt xuống đã nói: "Nói như vậy, thứ này không phải cũng giống như yêu tinh hại người hay sao?"

Mạnh Tân Di không đáp lại.

"Ăn nhiều một chút." Thấy người đối diện chỉ lo uống trà mà không dùng bữa, Thẩm Diêu Tinh gắp một miếng ức gà đặt vào chén của nàng.

Mạnh Tân Di liếc nhìn miếng thịt trong chén, hơi nhướng mày nhìn về phía nàng: "Ngươi ăn no?"

"Sao có thể chứ, ta còn chưa bắt đầu ăn đâu."

Dứt lời, nàng liền cầm lấy một cái đùi gà khác gặm xuống, bụng nghĩ thật đáng tiếc không có tương ớt cay, nếu có thì ăn sẽ ngon hơn rất nhiều.

"Đúng rồi." Thẩm Diêu Tinh xoa xoa miệng, dầu mỡ dính trên tay làm cho nàng có chút ghét bỏ, dùng sức lau lau, tò mò hỏi: "Nếu như Lộc Bì Đồ được nhiều người thèm muốn như vậy, hẳn là kho báu giấu ở nơi đó không hề tầm thường?"

"Tất nhiên"

"Đó rốt cuộc là thứ gì?"

Là thứ gì? Mạnh Tân Di chần chừ một lát, chậm rãi buông chiếc đũa xuống: "Cụ thể là cái gì, ta cũng không biết được, có thể nói, không ai biết được, bởi vì chưa từng có người nào tìm được địa phương kia, hiểu rõ càn khôn bên trong có lẽ chỉ có vị lão tiền bối kia cùng người đã từng nắm đầy đủ năm mảnh bản đồ."

Hả?

Thẩm Diêu Tinh khó khăn nuốt xuống đồ ăn đang tràn ngập trong mồm, có chút không tin tưởng: "Cái gì cũng không biết, các ngươi còn tranh đoạt đến ngươi chết ta sống?!"

Chẳng lẽ những người này đều đã điên cuồng, vậy mà lại có thể vì một thứ đồ vật mà bản thân không biết rõ đánh gϊếŧ đỏ mắt, việc này đối với một Thẩm Diêu Tinh chỉ biết ăn ngủ tự do tự tại mà nói, quả thật là khái niệm không thể hiểu rõ.

Mỗi ngày đều ăn thêm mấy chén cơm không tốt sao?

"Người, đều sẽ bị dục niệm quấy phá." Mạnh Tân Di buồn bã nói, dứt lời, nàng im lặng, khẽ đánh giá nữ tử đối diện đầy mặt đều là biểu cảm "không thể tưởng tượng", đôi mắt trong suốt sáng lạn, tựa như một thiên kim tiểu thư được gia tộc che chở mà lớn lên, không rành thế sự.

Thẩm Diêu Tinh bị nàng nhìn chăm chú đến không được tự nhiên, tay cầm thành quyền đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng:

"Ngươi nhìn bản cô nương làm cái gì?"

Vốn tưởng rằng nói như vậy sẽ làm nàng ta dời mắt, nào ngờ nàng đã xem nhẹ trình độ mặt dày của nữ nhân này, chỉ thấy Mạnh Tân Di cong môi càng sâu, nửa hài hước mà nói:

"Đương nhiên là bởi vì ngươi đẹp, thật đáng tiếc ta và ngươi đều là nữ tử, nếu ngươi là nam nhân, ta nhất định sẽ cưới ngươi qua cửa, cùng nhau sung sướиɠ giang hồ."

"......"

Thẩm Diêu Tinh nắm nắm cánh tay đã nổi đầy gân xanh, đem móng vuốt* chậm rãi vói qua kéo lấy vạt áo của nữ nhân, túm người lại gần, trên mặt hiện ra một nụ cười dữ tợn.

*bàn tay.

Khuôn mặt hòa ái làm người run sợ

"Sau này nếu ngươi còn dám vui đùa như vậy, ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì gọi là sung sướиɠ chân chính." Thẩm Diêu Tinh nghiến răng nghiến lợi từng chữ từng chữ, Mạnh Tân Di biết được nàng thật sự tức giận, lập tức không dám hó hé, liên tục xin khoan dung.

Thẩm Diêu Tinh khẽ hừ một tiếng, mới buông nàng ra.

Mạnh Tân Di thở dài, giơ tay vuốt phẳng lại vạt áo: "Quả thật kho báu chứa đựng bên trong ta không biết là vật gì, nhưng bởi vì đó là do lão tiền bối để lại, tương truyền, bên trong hoặc là bất tận tiền tài, hoặc là thần binh lợi khí kinh sợ võ lâm, càng ghê gớm hơn nữa là dược liệu giúp con người ta trường sinh bất tử."

Ai da, lời đồn đáng sợ ở chỗ từ một truyền ra mười, từ mười lại truyền trăm, hơn nữa dưới sự cố tình khoếch đại của một số cá nhân, cuối cùng chiếc tăm xỉa răng đều có thể biến thành Định Hải Thần Châm, ngẫm lại liền hiểu, nếu loại thuốc kia thật sự tồn tại, vị lão tiền bối kia vì sao lại chết.

"Chỉ là..."

Thẩm Diêu Tinh còn đang cảm khái, Mạnh Diêu Tinh bất chợt khựng lại.

"Chỉ là cái gì?"

Mạnh Tân Di rũ mắt, tiêu cự dừng trước mặt nước trà, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bàn, mặt nước trà phẳng lặng dấy lên một tia gợn sóng: "Thật ra trong số đó có một lời đồn được xem là mang tính chính xác cao nhất, nói rằng thứ giấu ở nơi đó...Chính là Giang Hồ Lệnh có thể thống lĩnh toàn bộ võ lâm."

Giang Hồ Lệnh?*

*một chiếc lệnh bài, mình xin ghi là Giang Hồ Lệnh

Đương lúc Thẩm Diêu Tinh còn đang thắc mắc, chỉ thấy Mạnh Tân Di bỗng nhiên đứng lên, thoáng vài bước liền đi đến cửa số, ánh mắt dừng ngay cửa khách điếm ở lầu một.

Thẩm Diêu Tinh xoay người đi theo nàng, rất là khó hiểu.

Chuyện này là như thế nào?

"Ngươi..." Thẩm Diêu Tinh há mồm thở dốc, lời nói vừa đến miệng đột nhiên im bặt, nàng đã phát hiện, khách điếm lúc đầu ồn ào ầm ĩ như họp chợ, nay lại an tĩnh dị thường, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh rao bán từ xa xa đường phố.

Ý thức được khả năng cao sắp có chuyện gì đó xuất hiện, Thẩm Diêu Tinh vội lau sạch tay, dáng vẻ như sợ bỏ lỡ náo nhiệt, ghé vào cửa sổ nhìn về hướng lầu một.

Hihi anh nam 9 xuất hiện.