- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại
- Chương 17
Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại
Chương 17
Chiều chủ nhật, chị hẹn cô ra bãi cỏ ngoài bờ đê, hai chị em ngồi bệt trên bãi cỏ. Vậy là chị buông tay thật rồi, cảm giác thật thoải mái và dễ chịu. Chị sẽ bắt đầu lại từ một trái tim trống rỗng. Nhưng chị vẫn áy náy chuyện của Mai Sương và Thái Sơn. Từ ngày cô tuyệt tình nói ra những lời ấy, hai người cũng không còn liên lạc với nhau nữa, chị cũng không khuyên bảo được cô. Mai Sương thấy chọ đã ổn, cũng mới nói ra dự định của bản thân:
- Ba mẹ em muốn em đi Hàn du học, mọi thứ đã chuẩn bị xong, tuần sau em bay rồi.
Mộc Miên không nghĩ mọi chuyện lại gấp gáp như vậy, cô lại thông báo vào phút chót. Không phải cô muốn giấu gì chị, nhưng mà lúc đó chị đang đau khổ, nên cô cũng chưa có cơ hội để nói, dù sao bây giờ cũng chưa quá muộn, Hai người còn có thời gian để chia tay nhau. Mộc Miên thở dài:
- Em nhất định phải đi à?
Mai Sương gật đầu. Mọi chuyện thủ tục hành lý đều đã xong, đi du học cũng là ước mơ của cô. Hơn thế nữa cô càng học càng không hứng thú với ngành kế toán, ba mẹ cô sẽ giúp cô lo thủ tục thôi học ở trường. Cô đã quyết định đi, chị cũng không ý kiến gì cả, mỗi người đều có lựa chọn riêng cho nghề nghiệp và ngã rẽ của bản thân, mọi người nên tôn trọng và ủng hộ:
- Chị ở lại phải giữ gìn sức khỏe, cũng quan tâm tới Vilath một chút, chuyện usb làm em rất áy náy.
Chị cũng vậy, hôm đó trời rất nắng. Vậy mà hai chị em lại bày trò đúng hôm ấy. Nhưng giờ cũng không nói thật được. Hai chị em sẽ giữ bí mật này mãi mãi, chỉ cần sau này chị hãy đối xử tốt với em ấy.
Điện thoại cô đổ chuông, cô nghe máy nhưng không nói gì ngoài từ ok. Cô ngoảnh sang chị:
- Vilath đến đây rồi chị ạ!
Chị nhíu mày, hai chị em hẹn nhau đi chơi thì gọi cậu đến làm cái gì, nhất định là do cô gọi, không biết lại muốn làm cái gì nữa. Mai Sương nháy mắt nhìn chị:
- Em ấy bảo muốn hẹn hò với chị, em giúp đỡ trước khi rời đi thôi!
Cô đứng dậy chạy đi, chị cũng đứng dậy nhìn cô vẫy tay chào tươi rói, Vilath xuất hiện ngay sau đó, lại gần chị:
- Chị đến một nơi đẹp như vậy lại không rủ em nhé!
Chị cười trừ nhìn cậu, chị làm sao mà biết cậu ấy cũng thích đi.
Vilath thu lại gương mặt đùa vui, nghiêm túc nhìn chị và nói:
- Chị Mộc Miên.. em nghe chị Mai Sương kể hết rồi. Nếu như.. chị đã quên được anh ấy, cũng sẵn sàng làm lại, vậy chị chọn em được không?
Đối với chị Vilath là một người tốt, nhưng hoàn toàn tin tưởng như trước kia thì hiện tại rất khó khăn với chị. Giữa hai người có nhiều thứ rào cản, chị cũng chỉ có chút tình cảm với cậu ấy thôi, chưa sâu đậm để quyết tâm như thế:
- Nhưng chị với em mang quốc tịch khác nhau, chị còn lớn hơn em hai tuổi.
Vilath cầm lấy tay chị:
- Chẳng ai cấm được tình yêu bằng lý do đó, pháp luật không cấm. Quan trọng là.. chị dám cùng em không?
Chị ngước nhìn ánh mắt chân thành của cậu, sao lại không dám chứ, cùng lắm là đau thêm một lần rồi quên. Chị đã trưởng thành hơn rồi, cũng mạnh dạn thử những điều mà người khác không dám thử. Chị mỉm cười rất tươi:
- Vậy chúng ta thử đi!
Cậu ôm chầm lấy chị, hạnh phúc nói:
- Chị à, anh yêu em!
Chuyện sau này dẫu có khó khăn hay đổ vỡ, cứ để sau này rồi tính đi.
Cách đó một khoảng không xa, Mai Sương mãn nguyện mỉm cười..
* * *
Buổi học cuối cùng của học kỳ kết thúc, chị thoải mái ra về, một bàn tay khéo mạnh tay chị. Chị đau nhăn mặt, nhìn người đối diện mặt đầy tức giận. Chị nhận ra là Thái Sơn, nhiều lần trước đây Mai Sương cũng đã cho chị xem ảnh anh ta, chị cũng đoán được lý do hôm nay người này lại chạy đến đây để tìm chị. Anh nhìn chị có chút khó chịu:
- Mai Sương đâu, cả tuần nay cô ấy không hề xuất hiện, tôi đã tìm khắp nơi nhưng không gặp, số điện thoại cũng không gọi được.
Nghe giọng điệu không tốt của anh, chị cũng không yếu thế mà nhìn đối mặt với anh:
- Anh bình tĩnh đi. Anh muốn giở thói côn đồ với tôi để hỏi thông tin sao?
Anh im lặng buông tay, chị xoa xoa cánh tay đã đỏ lên. Chị tốt bụng cho anh thông tin về cô:
- Anh không tìm được nó đâu, nó đi du học rồi.
Anh ngớ người, không thể tin được cô đã đi du học, anh chưa từng nghe chuyện này. Anh cứ nghĩ cô bị ốm nên mới nghỉ học, mới khóa Facebook.
- Cô nói cái gì? Du học ư?
- Đã đi tuần trước rồi.
- Cô ấy đi đâu?
Anh hỏi có chút dồn dập, hiện tại anh chỉ muốn biết càng nhiều thông tin về cô thôi, anh đã không thể liên lạc được nữa rồi.
- Đi Hàn, nhưng tôi chỉ biết đến đó thôi, anh có hỏi tôi cũng không biết, chúng tôi đã mất liên lạc rồi.
- Tôi sẽ hỏi gia đình cô ấy.
Anh xoay người định đi, chị nói lớn:
- Anh đứng lại. Anh không biết suy nghĩ sao? Cô ấy sắp đi xa nên mới dứt tình với anh, bây giờ anh đến nhà làm loạn, anh được cô ấy cho phép chưa. Mai Sương im lặng ra đi chẳng lẽ anh không biết vì sao.. anh định làm loạn cái gì nữa!
Anh dừng lại, quay đầu đi về phía chị, chỉ vào mặt chị tức giận mà nói
- Tất cả là do cô, tại sao cô ấy lại thân thiết với người máu lạnh như cô chứ.
Chị không biết tại sao anh ta lại nổi điên với mình, chị cũng không có nói cô từ bỏ anh ta, cũng không xúi giục cô đi du học. Là do anh ta không đủ khả năng làm cô tin tưởng, trách móc gì được người khác chứ.
- Tôi máu lạnh cái gì chứ? Anh nổi điên cái gì?
Thái Sơn nắm chặt hai tay:
- Cô đau khổ là chuyện của cô, nhưng cô làm cô ấy không muốn yêu, không dám yêu.
Chị nhếch mép cười. Anh ta cuối cùng vẫn là ngu ngốc, cô chính là không muốn anh ở đây chờ đợi, chứ không phải vì một ai đó mà không yêu anh. Vậy mà anh cũng không hiểu được. Chị đâu phải ba mẹ Mai Sương mà cấm đoán gì cô ấy yêu đương với ai chứ.
- Anh muốn cô ấy ở bên, tôi muốn cô ấy hạnh phúc. Mục đích của chúng ta có giống nhau hay không thôi?
Anh nhìn người con gái trước mặt, cảm thấy cô lạnh như nước đá, khó đọc được suy nghĩ, lại càng không thể tùy tiện động vào..
- Tốt hơn anh nên tập trung vào tương lai của mình đi đã, đợi Mai Sương nghĩ kĩ, nhất định sẽ liên lạc với anh.
Cơn nóng giận trong lòng anh với đi một ít. Dù sao cũng là chị em tốt của cô, anh cũng không nên quá căng thẳng. Nếu cô đã lựa chọn dứt khoát đi du học, anh sẽ tôn trọng để cô phấn đấu cho tương lai của bản thân. Anh cũng sắp ra trường rồi, cũng sẽ tạo dựng tương lai vững chắc để chờ cô về:
- Tôi sẽ chờ cô ấy. Trong lúc đó tôi sẽ làm như cô nói, tạo tương lai của mình, đợi cô ấy trở về.
Anh nói được như vậy cũng khiến Mộc Miên vui vẻ hơn với anh:
- Được, tôi thử tin anh một lần và duy nhất một lần!
Hai người nhìn nhau, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời vàng rực.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại
- Chương 17