Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nắng Mai Sót Lại Nhành Cỏ Dại

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối, chị quyết định đến chỗ hẹn, tới nơi thì ba người đã ở đó. Nhìn anh họ của Hà Giang, cô biết mặt vì là đàn anh khóa trên nhưng không nhớ tên:

- Xin lỗi em tới trễ.

Anh nở nụ cười hiền:

- Không sao, bọn anh cũng mới tới thôi.

Anh cao, đẹp trai, nhìn có nét Tây cuốn hút. Hà Giang giật áo anh để giới thiệu về chị:

- Anh họ, đây là Mộc Miên học giỏi nhất lớp em mà em kể cho anh nghe rồi đó!

Chị cau mày nhìn bạn, không dám nhận học giỏi như vậy đâu. Anh cười cười nhìn chị, anh cũng nghe bạn bè nói khóa dưới có Mộc Miên học rất giỏi. Mộc Miên xem đó là lời khen khách sáo thôi nên cũng không phản đối nữa. Anh ấy là Thế Tài, Khóa 54 và là anh họ của Hà Giang. TruyenHD

Anh mỉm cười:

- Đây là quán cafe quen của bọn em à?

Mai Hà im lặng mãi mới lên tiếng:

- Chỉ là của Miên thôi anh ạ?

- Vậy Mai Hà thích quán cafe nào.

- Em thích Aroi trên đường Nguyễn Du cơ..

Anh cũng thích quán đó, hơi hướng cổ điển chút nên bình thường anh cũng hay ghé qua, nhưng lại chưa có gặp Mai Hà ở đó khi nào. Anh có chút ngó lơ Mộc Miên mà chăm chú hỏi Mai Hà về sở thích của cô ấy, hai người lại có vẻ rất hợp nhau.

Chị lướt đôi mắt quan sát anh một chút, chị phát hiện ra ánh mắt anh chú ý nhất không phải ở mình. Môi chị cong lên một đường ma mị.. Chị nhìn sang Hà Giang. Con bạn vô tâm đó vẫn chưa nắm rõ được tình hình hiện tại, ngồi ăn miếng bánh ngọt đến sạch sẽ. Hà Giang bỗng nhiên đứng dậy sang kéo luôn Mai Hà, lấy lý do nghe nói tầng hai cũng rất đẹp, chưa từng đến đây nên cùng với Mai Hà lên xem một chút, anh với Mộc Miên bị bỏ lại, hai người đó còn hứa sẽ xuống ngay sẽ xuống ngay.

Hai con bạn kéo nhau đi thẳng. Rõ ràng là muốn tạo không gian hai người, chị tin hai người đó một đi khó trở lại ngay lắm. Anh và cô ngồi nói chuyện hỏi han nhau gần ba mưới phút sau hai con bạn vẫn chưa quay lại, cô chỉ còn biết cười khổ trong lòng. Chắc lại đam me chụp ảnh ở trên tầng trên rồi, chị nhận ra đôi khi ánh mắt anh Thế tài đều lén nhìn về phía cầu thang lên tầng, đúng là hoàn cảnh không chiều lòng người mà, chị cũng không muốn ngồi đây quá lâu đâu.

Một nhóm khoảng chục người đi từ tầng hai xuống để ra về, nhìn qua là biết người nước ngoài. Chị nhìn về phía đó, là du học sinh Lào. Quán này gần trường nên lưu học sinh thường ghé qua. Chị đột ngột sững người nhận ra trong nhóm đó có Vilath, chị định quay đi nhưng cậu đã nhìn thấy chị, thấy cả người con trai đang cười nói với chị. Chị thấy như ánh mắt của cậu đang bắt quả tang chị nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Vilath đi nhanh ra khỏi quán, nét mặt tức giận. Chị liền đứng dậy, nhìn anh Thế Tài, nói lời xin lỗi rồi xin phép ra ngoài một chút. Anh chưa kịp phản ứng thì chị đã đi ra khỏi quán.

- Vilath..

Cả nhóm người quay lại, Vilath nói bằng tiếng Lào câu gì đó, cả nhóm rời đi trước, cậu tiến lại gần chị:

- Chị có gì muốn nói à. Hay chị muốn giải thích?

Không phải chị giải thích. Mà chị không muốn em ấy hiểu lầm thôi. Chị không thích bị người khác nhìn mình bằng ánh mắt như chị đã làm gì có lỗi như vậy.

Vilath nhìn chị bất mãn, biết rõ tình cảm của chị nhưng vẫn đi cafe với một anh khác mà không cảm thấy có lỗi với cậu à? Mộc Miên cũng nghiêm túc nhìn cậu:

- Chị với em là chị em tốt, nên chị không muốn em có thái độ đó với chị, đây là chuyện riêng, chị đi với người con trai khác là quyền của chị. Em nên chào hỏi chị trước khi rời đi.

Vilath không vui mà nói lại chị:

- Vậy chị đuổi theo em làm gì.. Chị đi vào trong với bạn trai chị đi!

- VILATH! Nghe chị nói này, đó không phải là bạn trai chị.

Không phải bạn trai nhưng lại đi riêng với nhau như thế. Với tính cách của chị, nếu không phải là bạn trai thì chắc cũng là đối tượng mà chị sắp hẹn hò, như vậy thì cũng đâu khác nhau gì chứ, cậu thực sự khó chịu trong người, lại không có cách nào giải tỏa ra hết, chị lại không muốn giải thích nhiều với chị:

- Đối tượng tình cảm của chị à? Và chị đồng ý mối quan hệ đó?

Chị im lặng xem như là thừa nhận. Chị không có người yêu, đồng ý mai mối không được sao? Vilath buồn rầu nhìn chị. Trước đây khi cậu thích chị Mai Sương, dù chị ấy đã từ chối nhưng vẫn hỏi cậu khi mẹ chị ấy muốn mai mối chị ấy với một người, chị ấy có nên cho số điện thoại hay không. Cậu đã nói không cho, nhưng sau đó chị ấy cho, chị ấy cũng nói với cậu và hỏi cậu nghĩ sao. Cậu không trả lời, vì nghĩ chị ấy muốn cậu ghen, muốn cậu thích chị ấy nhưng lại không muốn đáp trả tình cảm của cậu. Nhưng lúc đó là chị ấy từ chối cậu, chỉ vì cậu là người Lào và cậu ít tuổi hơn. Dù chị ấy thích cậu cũng sẽ không bắt đầu với cậu. Giờ thì cũng giống như vậy thôi, với chị Mộc Miên thì cậu cũng không có gì đặc biệt cả. Chỉ khác là những chuyện này chị ấy cũng sẽ không nói với cậu để làm gì cả vì.. Vilath nhìn chị:

- Chị không thích em đúng không? Em từng nghĩ chị Sương có thích em nên mới nói cho em chuyện được mai mối trước kia. Còn chị không nói, vì chị cũng không cần em thích chị, không cần em ghen để chị biết em thích chị thật lòng.

Cậu dừng một chút rồi lại nói tiếp:

- Em hi vọng chị khác chị Mai Sương, sẽ dám yêu một người không phải người Việt, dám yêu một người ít tuổi hơn. Nhưng em sai rồi. Mặc kệ chị dám hay không dám! Mặc kệ em thích chị thật hay không thật! Chị cuối cùng là không thích em..

Chẳng đợi câu trả lời, Vilath quay lưng cúi đầu bước đi, bóng cậu cao đổ dài xuống đường đầy vẻ u buồn..

* * *

Hà Giang đặt cặp xuống bàn, ngồi xuống cạnh chị:

- Mày nói thật với tao đi, hôm đó mày vội ra ngoài làm gì để anh Thế Tài phải gọi điện kêu tao xuống.

Đúng là làm cô tức chết, đã cất công tạo cơ hội tốt như vậy lại chạy đi đâu mất, hại cô đang ở tầng hai vui vẻ chụp ảnh thì bị gọi xuống. Mà xuống đến nơi thì cũng chẳng thấy người đâu nữa. Một lúc lâu sau mới quay lại, cũng chẳng thiết tha nói chuyện gì nữa. Vì Mộc Miên mà cuộc gặp mặt cũng kết thúc sơm hơn dự định. Cô dày công mai mối cho chị, chị cũng không nên vứt anh cô ở đó một mình như vậy chứ.. Anh cô không thích thì đừng có nói.

Mộc Miên nghe con bạn lải nhải đến ù cả màng nhĩ, chị đành phải lên tiếng cắt ngang:

- Cái đó mày không phải lo đâu, tao đảm bảo người mà anh mày chú ý không phải là tao.

Mặt Hà Giang nghệch ra. Người như Mộc Miên trong ngoài đều đẹp, còn không chú ý mới không phải là đàn ông đó. Mộc Miên buồn cười nói:

- Mày biết tao nhìn người rất chuẩn mà. Vụ mai mối này mày nhầm đối tượng rồi.

Trong khi Hà Giang nhăn mặt khó hiểu thì Mai Hà xuất hiện:

- Hai đứa mày đến sớm buôn gì vậy?

Mộc Miên không nói rõ cho con bạn chuyện hai người vừa nói, chớp mắt bình thản mà nói dối:

- Không có gì có shop mới mở váy áo đều đẹp, tao với Hà Giang đang muốn lên lịch đi xem thử.

Mai Hà không chút nghi ngờ, còn đầy hứng thú mà muốn được đi cùng nữa. Hà Giang nhìn Mộc Miên khó hiểu, chị nhìn con bạn, nở nụ cười tâm địa làm con bạn nổi da gà.
« Chương TrướcChương Tiếp »