Đường Hàn Thu sau khi xem xong video, thật lâu sau cũng chưa hồi phục tinh thần, ngón tay không nghe sai bảo nhấn nút phát lại, mị lực không có người có thể kháng cự kia lại một lần nữa từ màn hình phát ra.
Một đóa hoa trắng mảnh mai, một gian phòng luyện tập rộng mở, máy phát tuỳ ý phát những ca khúc phong cách khác nhau, ba người bên trong lẫn lộn đứng cạnh nhau thế nhưng lại đắp nặn ra một khung cảnh rực rỡ chói mắt, khí thế hùng hậu như vương giả.
Bộ dáng cô ấy mảnh mai, thân hình theo âm nhạc mà chuyển động, ở mỗi ca khúc khác nhau tuỳ tâm sở dục phóng thích mị lực vô hạn của mình, nhất cử nhất động tự tin giống như nắm giữ toàn bộ sân khấu.
Quản lý biểu cảm tốt mười phần, mị hoặc hay lạnh nhạt hay đầy sức sống, âm nhạc như thế nào thì cô ấy chính là như thế nấy.
Khúc sau còn có phân đoạn biểu diễn giọng hát, mỗi một ca khúc đều dung hoà cảm xúc khác nhau khiến người nghe chìm đắm trong đó, dễ dàng bị cô ấy mang vào trong thế giới của ca khúc.
Cô ấy đứng trong phòng luyện tập, lại như đứng ở trung tâm sân khấu trước hàng vạn người, cả người tản ra hào quang sáng chói.
Cô ấy giống như sinh ra vì sân khấu, là nữ chính chói mắt nhất.
Đường Hàn Thu không biết đây có tính là tác dụng ánh sáng của nữ chính không, nhưng không thể không thừa nhận, cô đã chịu kích động lớn. Du Như Băng đem năng lực khống chế hiện trường thành thục lão luyện, giống như một idol thực thụ từng thân kinh bách chiến* kinh nghiệm phong phú.
*thân kinh bách chiến: từng tự trải qua trăm trận đánh Nếu không phải cô vừa ký hợp đồng với cô ấy xong, Đường Hàn Thu còn nghĩ cô ấy là tay già đời nữa là.
Đường Hàn Thu không do dự chút nào, mở Wechat ra nhắn cho Hàn Vi một tiếng.
[ Để cô ấy tham gia đi ]
Cô ấy đều thích hợp với sân khấu hơn so với bất kì người nào.
Hàn Vi nhìn màn hình sáng, sửng sốt một chút, không nghĩ tới Đường Hàn Thu trả lời nhanh như vậy, sau đó bình tĩnh lại nhắn qua một chữ: [ Vâng ]
Hàn Vi: [ Ngài có muốn hẹn bác sĩ trước không? ]
Đường Hàn Thu nhắn lại nhanh như cũ: [ Không cần, tôi không sao. ]
Lại nhắn thêm một câu: [ Bảo em ấy có thời gian rảnh gọi cho tôi. ]
Hàn Vi: [ Vâng ]
Du Như Băng ở một bên nghỉ ngơi, uống nước, sau đó lấy kẹo ra nhai.
Cô có chút phiền muộn.
Cho dù cô đã từng là idol phái thực lực, cũng che dấu không được phiền muộn lúc này.
Cô ở thế giới hiện thực đã debut một lần, chịu mệt chịu khổ như vậy không phải là ít, cũng vì tiếp thu huấn luyện làm cho mình trở nên ưu tú sáng chói hơn, cuối cùng ở trên sân khấu được mọi người reo hò một đường.
Sau đó thì dừng lại, sự nghiệp của cô có chuyển biến bất ngờ, không đến thời gian hai năm. . Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUмt гцуen.ME ++
Bởi vì công ty không lớn nên năng lực nghiệp vụ cũng rất kém cỏi, đem con bài của cô phá hỏng, cô cũng vì vậy mà chậm rãi mờ nhạt dưới tầm nhìn đại chúng, cuối cùng lại như bọt nước chìm trong biển người, sau đó hợp đồng hết hạn cô liền dứt khoát rời khỏi giới giải trí, sống một cuộc đời bình phàm.
Sinh hoạt bình phàm đã qua nhiều năm, cô cũng không nhảy không hát nữa, hôm nay vì sự nghiệp mà làm lại nghề cũ, cô cũng không biết mình có còn là Du Như Băng năm đó có thể đem sân khấu nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay hay không. Cô chỉ có thể tận lực phát huy hết khả năng, cuối cùng phán xử vẫn là giao cho khán giả đi.
Cô rất lo lắng mình không hợp mắt Đường Hàn Thu.
Vạn nhất kẻ có tiền của thế giới này là người theo đuổi đẳng cấp hoàn hảo một cách biếи ŧɦái thì làm sao! Rốt cuộc bọn họ có muốn khen cũng không khen theo cách bình thường được!
Du Như Băng tâm phiền ý loạn chỉ có thể dựa vào kẹo để duy trì sinh mệnh.
Hàn Vi nhìn về phía cô: "Vất vả rồi."
"Đường tổng đồng ý để em tham gia tuyển chọn idol."
Đôi mắt trong suốt của Du Như Băng lập tức sáng lên, chợt lóe giống như có nai con ở trong đôi mắt.
Hàn Vi đẩy mắt kính: "Đường tổng bảo em có rảnh thì gọi điện cho cô ấy."
Đôi mắt Du Như Băng sáng ngời: "Tôi bây giờ... rảnh sao?"
Hàn Vi nhìn thoáng qua đồng hồ màu đen, xem thời gian một chút rồi nói: "Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa sẽ gặp mặt thực tập sinh khác sau."
Du Như Băng hai mắt cong cong, tươi cười đẹp đẽ xán lạn, trong nháy mắt này khuôn mặt kiều diễm của cô tăng thêm vài phần sắc thái sáng loáng, đẹp đến làm người nhịn không được nhìn thêm vài lần: "Được, cảm ơn Hàn tổng."
Cô đứng dậy rời khỏi văn phòng trợ lý tổng tài, lặng lẽ đi qua những thư ký tính anh đang làm việc, tìm được một cửa sổ sát đất yên tĩnh gọi điện thoại cho Đường Hàn Thu.
Điện thoại nhanh chóng có người bắt máy, âm thanh nữ nhân thành thục trầm ổn xuyên qua loa điện thoại ngược lại nhiều thêm một phần mị lực động lòng người: "Hửm?"
Du Như Băng trong lòng thầm than: Quá tuyệt vời! Lớn lên xinh đẹp lại có tiền! Giọng nói còn dễ nghe như vậy! Trái chanh tinh như tôi thật ghen ghét!
Du Như Băng điều chỉnh tâm tình một chút, cười nói: "Cảm ơn Đường tổng cho tôi cơ hội này."
Đường Hàn Thu bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, trầm thấp, giống như lông chim thổi nhẹ bên tai người: "Đó là do chính em tự tranh thủ, em nên cảm ơn bản thân em."
Du Như Băng nghe âm thanh sạch sẽ mê người của cô, ánh mắt trong suốt xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn về phía bên ngoài.
Ánh nắng ấm áp, phủ lên toàn bộ Lan thị. Với cấu trúc bán vòng, từng tầng lầu của Hoa Diệu được nắng chiếu vào, một góc lớn của tòa nhà hiện lên trước mắt Du Như Băng.
Cô ở trước mặt quái vật khổng lồ này có vẻ vô cùng nhỏ bé. Nhưng cô đã lựa chọn dựa vào con quái vật khổng lồ này, vì nó chèo thuyền vượt sóng, vì sự nghiệp của Đường Hàn Thu mà đốt lửa.
"Đường tổng." Cô thu lại ý cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, "Chị nhất định phải kinh doanh Hoa Diệu thật tốt."
Hoa Diệu dựa vào tập đoàn Đường thị, bất quá chỉ là cái công ty nhỏ để cô phá thôi. Nhưng vẫn sợ xuất hiện sự việc ngoài ý muốn, ví dụ như nhân viên chủ quản Hoa Diệu thiểu năng trí tuệ, không biết kinh doanh, con bài tốt đều có thể sụp đổ, lại ví dụ như Đường Hàn Thu chỉ muốn chơi đùa, vô tâm quản lý Hoa Diệu, để nó tự sinh tự diệt.
Du Như Băng không muốn trải qua cách thức hoạt động tệ hại của công ty nhỏ kia nữa, như vậy thể xác và tinh thần của cô đều rất mệt.
Cô không biết Đường Hàn Thu đảm nhiệm chức tổng tài Hoa Diệu là nghiêm túc hay chỉ là chơi đùa mà thôi, nhưng cô hiện tại thân là nghệ sĩ ký hợp đồng với Hoa Diệu, thì phải có hy vọng đối sếp của mình. Nếu có nhu cầu, cô sẽ liều chết thỉnh Hoàng đế bệ hạ Đường Hàn Thu xử lý triều chính.
Đường Hàn Thu im lặng một lát, từ giọng điệu của Du Như Băng, mơ hồ có thể nghe ra một ít chuyện xưa, nhưng cũng không khó cảm nhận được cô ấy đang rất chân thành—— cô ấy là thật lòng hy vọng cô có thể kinh doanh Hoa Diệu thật tốt.
Sau đó liền nghe thấy Du Như Băng thở dài trầm trọng, buồn bã nói: "Bằng không tôi cũng chỉ có thể đổi nghề vào đơn vị doanh nghiệp danh tiếng khác của quốc gia ta làm thôi."
Đường Hàn Thu khẽ cau mày, có thể đi vào doanh nghiệp danh tiếng có gì không tốt? Nhưng nghĩ lại, hiện tại Du Như Băng tư duy logic không thể so với người thường được, vì thế thốt lên hỏi: "Đơn vị gì?"
Du Như Băng: "Dưới cầu vượt". Lại nói thêm một câu: "Kỹ thuật dán màn hình của tôi được lắm."
Đúng vậy, kỹ thuật dán màn hình của cô còn dùng được. Tuy rằng cô làm việc trong văn phòng chứ không phải nghề này, nhưng bởi vì điện thoại cô quá có tiền đồ thường xuyên va đập, cứ sửa đi sửa lại, thúc đẩy cô phải luyện dán màn hình đại pháp.
Bất quá từ lúc cô dán màn hình thuần thục về sau, di động của cô không bị rớt nữa—— thật là làm người khác không muốn hiểu.
Đường Hàn Thu: "......"
Quả nhiên không thể xem nhẹ tư duy của cô ấy........
Đường Hàn Thu nghĩ nghĩ lại cảm thấy buồn cười, trong âm thanh không tự giác mang theo ý cười: "Em nếu cố gắng, tôi sẽ không để em một nghệ sĩ có giá trị thương mại đổi nghề vào doanh nghiệp danh tiếng dán màn hình đi?"
Nghệ sĩ tranh đua là việc công ty thích xem nhất, Hoa Diệu tuy có tiền nhưng cũng không thể đi dưỡng phế nhân, rồi chờ cái bánh nướng lớn từ trên trời rơi xuống.
Du Như Băng vui vẻ tươi cười. Thực tốt, Đường tổng chúng ta vẫn thực tỉnh táo.
Cô bỗng nhiên nhớ tới mộng tưởng năm đó của mình, lại hỏi: "Tôi về sau có cơ hội đóng phim sao?"
Cô vẫn luôn muốn đóng phim nhưng cái công ty nhỏ kia vẫn không chịu cho cô tài nguyên điện ảnh, cuối cùng còn dứt khoát cho cô dừng lại, năm đó muốn cô có bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu tức giận—— công ty phá của không biết quý trọng nghệ sĩ tốt, vậy còn là công ty cái quỷ gì!
Đường Hàn Thu nhướng mày: "Xem bản lĩnh của em~"
Cô sẽ không nâng em ấy trong tay một cách ngu ngốc, kết hợp với tình huống thực tế của Du Như Băng đời này, nếu là nghệ sĩ có bản lĩnh, tài nguyên chỉ nhiều không ít.
"Được! Tôi sẽ cố gắng!" Du Như Băng ý chí dâng trào nói: "Đường tổng, chị cũng cố lên! Đem Hoa Diệu phát dương quan đại!"
Đường Hàn Thu nhịn không được mà cười, đột nhiên cô cảm thấy Du Như Băng đối với sự nghiệp của cô còn sốt ruột hơn cô nữa.
Chẳng lẽ sợ Hoa Diệu sụp đổ phải xuống cầu vượt dán màn hình sao?
"Được" Đường Hàn Thu nói: "Sẽ không để em đi dán màn hình~"
Du Như Băng cúp điện thoại, lại vui vẻ thêm WeChat của Đường Hàn Thu, sau đó cõi lòng đầy mong chờ chuẩn bị đi gặp mặt nhóm thực tập sinh.
Đường Hàn Thu ngơ ngác ở trong nhà cầm di động của mình, nhìn khung ghi chú trống rỗng không chớp mắt.
Cô không biết có nên ghi vào ghi chú ba chữ "Du Như Băng" này không, thời điểm muốn thêm vào trong đầu lại không kìm được mà nhớ tới bốn chữ "Du-Không- Như Băng".
Cô lâm vào trầm mặc đến một phút đồng hồ, sau đó ngón tay gõ xuống một chữ "Du", phía sau bỏ thêm một dấu chấm hỏi.
...
Đường Hàn Thu dặn dò riêng Hàn Vi, trong khoảng thời gian cô không ở công ty, mọi việc liên quan tới Du Như Băng phải lấy hết tất cả năng lực tự tay xử lý, hơn nữa phải đem thực lực của Du Như Băng khai phá hết, không bỏ sót bất cứ cái gì sửa sang gửi lại cho cô.
Giống như giám sát lại giống như quan sát.
Hàn Vi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, cô cũng thấy được ở trên người Du Như Băng tiềm lực rất lớn, nếu bồi dưỡng tốt, nói không chừng chính là nghệ sĩ khai hoả một phát thành danh của Hoa Diệu. Cho nên Đường Hàn Thu cẩn thận cũng không phải không có lý.
Đang lúc Hàn Vi muốn tự tay đem mảnh đất Du Như Băng này đi gặp mặt thực tập sinh khác, thư ký Lâm Lâm vội vàng chạy lại nói: "Hàn tổng, Cầu thiếu gia tới Hoa Diệu"
Hàn Vi theo bản năng nhìn Du Như Băng một cái, vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt hoang mang của Du Như Băng.
Cầu Vân Lập tới làm gì?!
Lâm Lâm: "Hắn nói muốn gặp Du tiểu thư"
Du Như Băng: "?" Tra nam ngu ngốc tại sao biết mình ở chỗ này?!
Đột nhiên, trong đầu cô ầm một tiếng, trong một cái chớp mắt cả người hoảng hốt, âm thanh máy móc hệ thống một lần nữa ở trong đầu cô vang lên: 【 Khởi động phương pháp sửa chữa thứ hai. 】
【 Phương pháp sửa chữa thứ hai: Từ hệ thống trợ giúp, ký chủ cần nhận nhiệm vụ tương ứng. 】
【 Nhiệm vụ trước mắt: Cùng nam chủ gặp mặt, nói với hắn: "Tôi vào Hoa Diệu là bị ép." 】
Du Như Băng: Đập vào mắt là tiểu bạch liên???
Đột nhiên khởi động phương pháp sửa chữa thứ hai làm Du Như Băng hoảng hốt thấy ở trước mắt là từng đoá bạch liên hoa nở rộ, cảm giác phản nghịch quen thuộc nháy mắt đều bị cảm xúc phản cảm kéo xuống, phiền muộn đều viết hết lên trên đầu cô.
Cô lấy ra viên kẹo, lột đi giấy gói màu sáng, ném vào miệng, vẻ mặt lạnh nhạt mà ăn.
Hệ thống đối với tâm tình đang bốc khói của cô xem như mây bay, máy móc lặp lại: 【 Nhiệm vụ trước mắt: Cùng nam chủ gặp mặt, nói với hắn: "Tôi vào Hoa Diệu là bị ép." 】
Du Như Băng một bên mượn vị ngọt làm chính mình bình tĩnh lại, một bên ở trong lòng nói: Xác định muốn ba ba của ngươi thực hiện đúng không?!
Hệ thống không để ý không thuận theo: 【 Nhiệm vụ trước mắt: Cùng nam chủ gặp mặt, nói với hắn: "Tôi vào Hoa Diệu là bị ép." 】
Du Như Băng: Được, đây chính là ngươi nói, ba ba thương ngươi một chút bây giờ liền đi!
Hệ thống nháy mắt an tĩnh, không nói nhiều thêm nửa chữ, sợ bị cô tìm được chỗ yếu, đối đầu chọc mình tức chết.
Hàm răng cứng rắn được nhà nước công nhận đột nhiên đem kẹo trong miệng cắn nứt, trong miệng phát ra một tiếng răng rắc, vị ngọt nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng.
Hai mắt cô như bốc cháy tràn ngập ý chí chiến đấu, vừa đi vừa vén tay áo lên: "Ba ba hiện tại ra gặp hắn!"
Ba ba hiện tại phải lấy khẩu pháo Italy ra cho tên nam chủ này nếm thử!
Hàn Vi và Lâm Lâm nhìn bộ dáng cô hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang lẫm liệt, cảm thấy cứ như trong tay cô đang cầm 40 cây đao tàng hình, cả người thoạt nhìn không giống muốn đi gặp người mà là muốn đi gϊếŧ người!
"Từ từ đã!" Hàn Vi không cần nghĩ ngợi bắt lấy cổ tay cô, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô: "Du tiểu thư, gϊếŧ người là phạm pháp."
Du Như Băng: "???"
Tôi cũng chưa nói muốn lấy mạng chó của hắn đâu?