Đường Hàn Thu hạ mi nhìn màn hình, Đường Mặc Uyên không trả lời, xem ra anh đang bận, nhưng cũng không ngăn được cô toàn tâm toàn ý gửi tin nhắn cho Đường Mặc Uyên.
[ Đường Hàn Thu ]: Nhưng hai chúng em là yêu đương giả, em điện thoại cho anh trước, ba mẹ bên kia có thể anh phải giúp em rồi.
Mà khi cô đang lựa lời, trình bày lý do cụ thể trên màn hình, một dấu chấm hỏi đột nhiên xuất hiện trên màn hình, Đường Mặc Uyên trả lời.
[ Anh ]:?
[ Anh ]: Giống anh trai hửm?
Vì một ít lý do nào đó mà lúc ấy Đường Mặc Uyên và Giang Ánh Dao cũng nói giả vờ yêu đương trước rồi kết hôn, nhưng tình huống của Đường Hàn Thu và họ hoàn toàn không giống nhau.
Vì năm đó mặc dù họ nói yêu đương giả, nhưng Đường Mặc Uyên lúc ấy đã thích Giang Ánh Dao, vì thế là mang theo tâm tình yêu thích nói yêu đương giả với Giang Ánh Dao.
Còn cô và Du Như Băng, hai người không hề có tình cảm với nhau, hoàn toàn là bị Cầu Vân Lập và Đường Thịnh Hòa ép buộc phải "ở bên nhau".
[ Đường Hàn Thu ]: Không phải, không giống
Sau đó cẩn thận sắp xếp lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho anh từng chút một, nguyên nhân từ đầu đến cuối, đều được cô giải thích một lần không sót chi tiết nào.
Sau khi nhận được tất cả thông tin, Đường Mặc Uyên trả lời:
[ Anh ]: Thịnh Hòa thực sự nên bị quản giáo một chút
[ Anh ]: Nếu ba mẹ mặc kệ, vậy để anh trai đến dạy dỗ đi, em yên tâm, anh sẽ không để em bị uất ức
Đường Hàn Thu chậm rãi mỉm cười khi nhìn thấy câu nói này, cơn tức giận lúc nãy bị Đường Thịnh Hòa kí©h thí©ɧ đã tiêu tan rất nhiều.
[ Đường Hàn Thu ]: Em là chị gái, cũng có thể dạy dỗ hắn. Anh làm việc vất vả, nghỉ ngơi cho tốt nha
[ Đường Hàn Thu ]: Cảm ơn anh
Có sự hậu thuẫn vững chắc của Đường Mặc Uyên chống đỡ, vậy cô làm gì cũng không sợ.
...
Du Như Băng được đưa về Hoa Diệu, không có Đường Hàn Thu ở đó, 008 không biết đang bận cái gì lại không để ý đến cô ấy, cô ấy trở nên buồn chán ngay lập tức, bật lên chế độ tiết kiệm điện của cá mặn, lại nằm liệt trong phòng làm việc của Hàn Vi.
"Mùa đông gϊếŧ tôi" được viết khắp mặt, trông hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ một nữ thần tượng chút nào.
Hàn Vi Nhìn dáng vẻ cá mặn này của cô ấy, không nhịn được đẩy mắt kính, bắt đầu quan sát cô ấy.
Cô ấy rốt cuộc có sức hấp dẫn gì, có thể khiến Ôn Ngữ Lam thích cô ấy như vậy, đến mức cầm cả chục bức ảnh có chữ ký cũng cảm thấy không đủ?
Fans hâm mộ của các cô nhìn thấy diện mạo thật sự của thần tượng nhà mình, liệu bọn họ có còn thích các cô nữa không?
Hàn Vi tỏ ra rất tò mò.
Du Như Băng lười biếng vặn vẹo đầu, lại bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của Hàn tổng, liền hỏi: " Hàn tổng làm sao vậy, sao lại nhìn tôi thế này?"
Hàn Vi thành thật nói: "Tò mò."
Du Như Băng hơi cong người, cuối cùng ngồi thẳng dậy: "Tò mò chuyện gì?"
Hàn Vi nói: "Nếu cô để người hâm mộ nhìn thấy mình như thế này, sẽ thế nào.""
Du Như Băng vừa nghe, lại bày ra dáng vẻ nhân sinh không còn gì thú vị trượt xuống, thành thạo nằm liệt ra: "Tôi sẽ trở thành biểu tượng cảm xúc."
Hiện tại đối với các cư dân mạng sa điêu, mọi thứ đều có thể là biểu tượng cảm xúc. Không có biểu tượng cảm xúc nào mà họ không thể tạo ra, chỉ có những biểu tượng cảm xúc mà mọi người không thể nghĩ ra được thôi.
Hàn Vi: "......"
Quả nhiên là người trong cái vòng này, thật sự hiểu biết.
Thấy cô ấy thật sự không có việc gì làm, Hàn Vi không nhịn được hỏi: "Cô không luyện tập sao?"
Cô ấy rất nhanh sẽ bắt đầu bước vào một cuộc song ca bài hát ban đầu, đó cũng sẽ là ngày thành lập nhóm, mọi thứ đều vô cùng cấp bách. Đường tổng hôm nay có chuyện tìm cô ấy cũng thôi đi, nhưng hiện tại cô ấy rõ ràng rảnh rỗi như vậy, nhưng lại không có ý thức luyện tập một chút nào.
Đây là quá tự tin, hay vẫn là quá lười biếng?
Du Như Băng chậm rãi nói: "Hàn tổng, hôm nay tôi nghỉ mà......"
Mặc dù cô ấy biết mình cần luyện tập và chuẩn bị nhiều hơn, nhưng nếu bắt cô ấy bận rộn trong kỳ nghỉ, đây là chuyện không thể xảy ra được.
Có loại như kỳ nghỉ này có một loại ma lực kỳ lạ, chỉ cần nó đến, nó có thể gϊếŧ chết động lực vươn lên của con người không sót lại chút nào, khiến con người ta chỉ muốn ở trong trạng thái thoải mái dễ chịu mà ngẩn ngơ, cái gì cũng không muốn làm.
Nhưng trên thực tế, cô ấy đã in sâu vào tâm trí những bài hát sẽ biểu diễn lần này, từng động tác từng chi tiết cô ấy đều ghi nhớ trong lòng.
Rốt cuộc cô ấy là lão đại hạ cấp về lại thôn tân thủ, ít nhất cũng phải có chút dáng vẻ của lão đại hạ cấp chứ.
Du Như Băng yếu ớt vỗ ngực mình: "Tin tưởng tôi, không sai được."
Hàn Vi nhìn thấy như vậy cũng không nói nhiều nữa, để cho cô ấy tiếp tục mặn đi, dù sao thực lực của cô ấy đã quá rõ ràng rồi, xác thật rất có sức thuyết phục.
...
Đường Hàn Thu xách theo Đường Thịnh Hòa quay về biệt thự nhà họ Đường, Đường Hạc Thiên vừa đi ra liền nhìn thấy hai dấu tay nóng rát trên mặt Đường Thịnh Hòa, đỏ bừng, hay cho không dễ thấy.
Vẻ mặt của Đường Hạc Thiên lập tức thay đổi, tức giận nói: "Ai đã làm chuyện này!"
Một đứa con trai ngoan của ông, được cưng chiều từ bé, sao lại bị người ta đánh thành như vậy!
Ai lại có gan đánh con trai nhà họ Đường thành như thế!
Chỉ nghe được Đường Hàn Thu đứng bên cạnh Đường Thịnh Hòa nhẹ nhàng nói: "Con đánh."
Vừa nghe nói là bút tích của con gái yêu, lửa giận trong lòng Đường Hạc Thiên lập tức đã bị dập tắt một nửa, hoang mang quay lại nhìn cô: "Con đánh em trai làm gì?"
Đường Hàn Thu lạnh nhạt nói: "Cậu ta thiếu đòn."
Hơn nữa còn là thiếu đòn hơn hai mươi năm.
Đường Thịnh Hòa vừa nhìn thấy Đường Hạc Thiên người luôn luôn yêu thương mình, tất cả nỗi uất ức tràn lên như vỡ đê, không thể kìm được tiếng khóc: "Ba -- con ưm --"
Đường Hàn Thu che miệng hắn ta không thương tiếc, liếc hắn ta một cái: "Yên lặng đi, ồn ào quá."
Cô lại nhìn về phía Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh sau khi nghe được giọng nói mới đi ra, khẽ nói: "Ba, mẹ, con gái có chuyện muốn nói với hai người."
"Chuyện rất quan trọng."
Liễu Vấn Khanh thấy vẻ mặt của cô không đúng, lập tức hiểu ra ý cô, bước tới nắm lấy tay cô, nói với Đông Bá trước: "Ông trước tiên đi đưa thuốc cho cậu ba đi." Sau đó nhìn về phía cô, "Bảo bảo vào phòng sách với chúng ta nào."
Đường Hàn Thu gật đầu, cười trả lời: "Dạ."
Đường Thịnh Hòa bị cấm túc, không thể đi theo, chỉ có thể lo lắng nhìn ba người bọn họ rời đi.
Sau khi vào phòng sách, Đường Hàn Thu cũng không nói nhảm, trực tiếp nói mấy chuyện như Đường Thịnh Hòa xúi giục cô làm chuyện xấu, sau đó yêu cầu Cầu Vân Lập theo đuổi cô vì ham muốn ích kỷ của bản thân một cách rõ ràng rành mạch.
Trong mắt những bậc cha chú, những việc này có lẽ chỉ là trò đùa giỡn của thế hệ trẻ, căn bản không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Nhưng nếu nói chuyện hắn ta quá để ý đến huyết thống, thù địch với anh trai chị gái của mình thì sao?
Đương nhiên Đường Hàn Thu cũng sẽ không giấu diếm chuyện này, cô đã giải thích tất cả với hai lão, đồng thời mong bọn họ phải dạy dỗ hắn ta nghiêm khắc hơn, nếu họ không muốn dạy dỗ, vậy phải để cô đích thân đến dạy dỗ rồi.
"Con sẽ không nhân từ với cậu ta." Đường Hàn Thu nói, "Giống như lúc cậu ta làm chuyện xấu với con cũng chưa từng nghĩ đến nể tình."
Nếu để cô dạy dỗ, dựa theo một ngày ba bữa cơm thì Đường Thịnh Hòa phải ăn ít nhất ba trận đòn một ngày.
Hai ông bà im lặng chốc lát, Liễu Vấn Khanh lên tiếng trước, sờ sờ đầu cô: "Uất ức cho bảo bảo rồi."
"Ba mẹ biết."
Nếu Liễu Vấn Khanh đã mở miệng nói xử lý, vậy Đường Hàn Thu sẽ càng an tâm hơn. Rất nhiều lúc, Liễu Vấn Khanh xử lý các vấn đề, có thể thủ đoạn còn cứng rắn hơn nhiều so với Đường Hạc Thiên.
Sau khi bày tỏ xong suy nghĩ của mình, mới nhớ ra Du Như Băng vẫn đang đợi cô, vì vậy lại vội vàng chào tạm biệt, rồi quay về Hoa Diệu.
Trước khi đi cô còn đặc biệt tặng cho Đường Thịnh Hòa một cái nhìn chằm chằm chết người.
...
008 cảm thấy đôi mắt mình sắp mù mất rồi.
Anh đã tìm kiếm trong ba tiếng đồng hồ, nhìn kỹ thông tin hình ảnh của tất cả đàn ông trên thế giới này, nhưng sống chết lại không thể tìm thấy dấu hiệu của nam chủ tiềm năng, đôi mắt như muốn bốc cháy đến nơi.
Không thể tìm thấy, không một dấu hiệu nào, như thể anh đã nhìn nhầm vậy.
Nhưng khi anh lấy hình ảnh của Cầu Vân Lập ra nhìn vào đó, chắc chắn đã nhìn thấy vầng hào quang nam chủ trên đỉnh đầu hắn đang mờ dần.
Rõ ràng chỉ khi có một nam chủ được đánh dấu tiềm năng, ký hiệu của nam chủ cũ mới có thể mờ đi mà......
Đây cuối cùng là tình huống gì vậy?
Chẳng lẽ là tình huống tính virus của Đường Hàn Thu quá mạnh, đánh bậy đánh bạ đã làm cho toàn bộ hệ thống bị phá hỏng, khiến dữ liệu bị xáo trộn à?
Nhưng mà, giá trị tỏa sáng của Đường Hàn Thu mới có bốn mươi chín, vẫn không đủ để giáng một đòn nghiêm trọng vào hệ thống mới đúng.
008 hơi ngỡ ngàng khi đối mặt với sự bất thường này, vì vậy anh chỉ có thể ghi lại dữ liệu về sự bất thường đúng sự thật. Về việc có nên báo cáo hay không......
Anh vẫn chưa quyết định được.
Một khi nó được báo cáo, máy chủ hệ thống nhất định sẽ tăng cường sức mạnh sửa lỗi thế giới này, khi đến thời điểm đưa các hệ thống khác nhau vào đó, Du Như Băng e rằng sẽ không thể chống đỡ được.
Hành vi cưỡng chế như vậy.
Có vẻ như......
008 nghĩ: Cũng không đúng.
Anh đột nhiên nhớ tới Du Như Băng, vì vậy sau khi ghi lại tất cả dữ liệu xong, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với Du Như Băng.
008: 【 Trông cô rất vô vị nhỉ. 】
Nằm liệt với vẻ ngoài ỉu xìu nhân sinh không còn gì vui sướиɠ.
Du Như Băng làm cá mặn trong văn phòng của Hàn Vi gần ba tiếng đồng hồ, tư thế nằm liệt gì cũng thử một lần, thậm chí khi quá buồn chán còn nghiên cứu ngày thường phó giám đốc làm việc thế nào.
Nghiên cứu được một lúc lại tiếp tục nằm liệt, cho đến lúc 008 cuối cùng cũng trả lời.
Du Như Băng đáp trong lòng: Không, tôi chán sắp chết rồi. Xin hỏi anh đã nghiên cứu xong chưa? Khi nào là lần sửa lỗi tiếp theo của tôi?
Khi nào cô ấy có thể tiếp tục hôn nhau với hoa phú quý nhân gian đây!
008 trả lời: 【 Chờ sau khi cô tham gia chương trình xong đi, tôi có thể điều chỉnh lại, đến thời gian tôi sẽ thông báo cho cô. 】
Du Như Băng sửng sốt một chút: Aiz nha chú em, anh còn có quyền hạn lớn như vậy à?
Còn có thể điều chỉnh thời gian sửa lỗi, nghe có vẻ quyền hạn còn lớn hơn tên ngốc 009 kia!
008 nói: 【 Ừm, cũng tạm. 】
Trong nội bộ hệ thống, xác thật là một số người điều khiển có quyền hạn tương đối lớn, có khả năng điều chỉnh các chức năng nhất định, còn có quyền hạn truy cập vào rất nhiều nơi, v.v.
008 anh là một trong số đó.
Du Như Băng ở trong lòng vỗ tay cho anh ta, cũng là vì anh ta có ý thức của riêng mình mà vỗ tay.
Tự hỏi có được quyền hạn lại còn có thể suy nghĩ độc lập là chuyện hạnh phúc cỡ nào.
Nhưng 008 không nhớ được mình muốn hỏi cô ấy những vấn đề gì, có lẽ là do tìm một nam chủ tiềm năng quá tốn đầu óc, khiến anh ta bây giờ mơ mơ màng màng. Nhưng thực sự không nhớ ra được, nên chỉ có thể từ bỏ, chờ lần sau lại hỏi.
Đường Hàn Thu phong trần mệt mỏi quay trở về, có một chuyện là đến phòng làm việc của Hàn Vi, mang theo bạn gái cá mặn giả trở về phòng làm việc của mình.
Đường Hàn Thu vừa cởϊ áσ khoác, vừa nói: "Chúng ta cần phải ký một thỏa thuận."
Sau đó bước tới điện thoại trong văn phòng, kết nối với văn phòng của Hàn Vi, dặn dò: "Trợ lý Hàn, bây giờ cô lập tức làm một bản thỏa thuận tình nhân bí mật, sau đó mang nó đến văn phòng của tôi, vất vả."
Cá mặn ngồi ở ghế sô pha trên đầu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi.
Không phải...... Yêu đương giả thôi sao?
Đường Hàn Thu liếc cô ấy một cái, nói: "Để đối phó với ba mẹ tôi."
Dấu chấm hỏi trên đầu cá mặn lập tức biến thành dấu chấm than!
Tới!
Cô ấy đã đánh hơi được hương vị của chi phiếu trăm triệu rồi!
Vẻ mặt cô ấy đầy hưng phấn nói: "Em với chị sắp tới khúc tình yêu ngược luyến cẩu huyết hào môn phải không!"
Đường Hàn Thu: "???"
Chuyện cô ấy nói là thứ gì đứng đắn đấy à???
- --------------
Editor: Vì tết nhà tôi bận nên tôi off hơi lâu, nhưng mà yên tâm qua tết tôi bù sau🥰
Mng đọc truyện vui vẻ ha!