Vầng hào quang nam chủ của Cầu Vân Lập yếu ớt như một bóng đèn tiếp xúc kém, ánh sáng yếu ớt đó có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, tan biến trên thế giới này.
Một "nam chủ" tràn đầy những khả năng nguy hiểm.
Nam chủ của mỗi thế giới đều được nữ thần đại nhân lựa chọn kỹ càng, những người đó có tính cách không giống nhau, có thể không hoàn hảo, có thể có nhiều loại khuyết điểm khác nhau, nhưng điều không có ngoại lệ là dung mạo của họ đều khôi ngô tuấn tú, thân phận địa vị luôn vượt trội hơn người khác một bậc.
Nói cách khác, sau khi phản công sẽ vượt trội hơn những người khác một bậc.
À, còn một điểm nữa là rất cố chấp với nữ chủ, người yêu trong trái tim nhất định phải là nữ chủ ở trung tâm của thế giới.
Nữ thần đại nhân không cần họ mười phân vẹn mười, cũng không cần họ phải dịu dàng quyến rũ thế nào, cô ta chỉ muốn họ hội đủ 3 điều kiện trên, cộng thêm một cái tính cách khác biệt là được.
Cô ta có nhiều thế giới như vậy, nếu tính cách nam chủ đều giống nhau, vậy thì sẽ rất nhàm chán -- đồ chơi đều có diện mạo giống nhau, thật sự là rất không thú vị.
Còn nam chủ cũ bị bỏ rơi, thì tình huống sinh ra nam chủ mới không phải là không có. Chỉ cần nữ thần đại nhân muốn thay đổi còn đưa thêm một chỉ thị, máy chủ hệ thống sẽ lập tức bắt đầu ghép đôi cho ký chủ, sau khi ký chủ vào vị trí, những người vận hành hệ thống có liên quan sẽ lập tức bắt tay hợp tác với ký chủ để tiến công nam chủ mới.
Sẽ có một vầng hào quang mờ nhạt và cực kỳ kín đáo xuất hiện trên đỉnh đầu nam chủ mới được chọn, được coi là dấu hiệu ứng cử viên của nam chủ, chỉ đợi sau khi nữ chủ ở trung tâm thế giới hoàn toàn thu phục được anh ta, vầng hào quang của nam chủ cũ sẽ lập tức hoàn toàn chuyển qua cho anh ta.
Vì vậy tình huống của Cầu Vân Lập là tiền đề cho việc mất thân phận của nam chủ, nhưng 008 không hoàn toàn hiểu được, tại sao điều này lại xảy ra.
Dựa theo số liệu hiển thị, ký chủ, nữ chính ở trung tâm thế giới hiện tại là Du Như Băng căn bản chưa từng tiến công một người đàn ông nào khác, máy chủ hệ thống cũng chưa từng ra chỉ thị thay đổi nam chủ của thế giới này.
Nếu Du Như Băng chưa từng tiến công những người đàn ông khác, nữ thần đại nhân cũng không đưa chỉ thị, vậy tại sao vầng hào quang của Cầu Vân Lập lại yếu đi như vậy?
Chẳng lẽ ở thế giới này có một loại BUG mới, tự nó sinh ra một nam chủ tiềm năng mới à?
Để kiểm chứng ý tưởng của mình, 008 lập tức kích hoạt chức năng tìm kiếm, tìm kiếm dấu vết nam chủ trên thế giới này. Nhưng sau khi sử dụng chức năng tìm kiếm năm lần cũng không thể tìm thấy bất kỳ nam chủ tiềm năng nào, vì vậy anh ta đành phải tra cứu thông tin của tất cả các nam giới trên thế giới, kiểm tra từng người một lần.
Anh ta nhất định phải đào ra nam chủ tiềm năng này!
Sau khi cứ kiểm tra như vậy, đã quên mất chuyện sửa lỗi chữa cốt truyện trong tay và việc quan sát tình hình của Du Như Băng.
Bên này Du Như Băng nghe thấy một âm thanh 【 tấm chặn đóng lại. 】 sau đó cuối cùng lại không nghe thấy gì, 008 không chủ động nói chuyện, cô ấy cũng sẽ không tìm đến để nói.
Cô ấy bận, bận làm bạn gái của Đường Hàn Thu -- bây giờ không chuyện gì quan trọng bằng việc trở thành bạn gái Thu Thu của cô ấy!
Cầu Vân Lập bước đi rất nhanh, Đường Hàn Thu và Du Như Băng hoàn toàn không có ý định giữ hắn lại, mục đích hôm nay đã đạt được, giữ hắn ở đây cũng không có ý nghĩa gì, nhiều nhất cũng chỉ cho hắn ăn thêm một túi thức ăn cho chó thôi.
Còn việc tìm lý do gì để lần sau gặp hắn, vậy thì để lại lần sau xem xét đi.
Các cô đã nắm quyền chủ động trong lần sửa lỗi cốt truyện đầu tiên, vụ thu hoạch này cũng vô cùng tốt.
Cầu Vân Lập vừa đi, người đàn ông duy nhất còn ở trong phòng là tên em trai Đường Thịnh Hòa này.
Đường Hàn Thu đối phó hắn ta dễ dàng hơn nhiều so với đối phó với Cầu Vân Lập.
Trước đây cô không dùng những thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó hắn ta, chỉ vì cô không muốn, không phải vì cô không dám.
Bác* của cô là Đường Thúy Nhi có ân với Đường thị bọn họ, cô có thể hiểu được mong muốn báo đáp lòng tốt của ba mẹ cô, cũng có thể thông cảm cho mong muốn bảo vệ dòng máu duy nhất của chị cả của ba cô.
*Cái này tùy vùng miền nhé, tôi miền Bắc nên chị của ba sẽ được gọi là bác.Sau khi lớn lên hiểu chuyện, biết rõ ngọn nguồn, cô cũng không còn trách ba mình tại sao lại thiên vị em trai như vậy nữa, trái lại là cô có thể bỏ qua.
Nhưng người em trai Đường Thịnh Hoà này luôn giả vờ rất giỏi, bề ngoài thì tốt bụng, đối với người nhà thì biết nũng nịu khoe mẽ, còn đối với thế giới bên ngoài thì ngang ngược càn quấy lại vô pháp vô thiên. Vì vậy khi đó cô cũng không thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của hắn, cha mẹ cô cũng vậy.
Đường Thịnh Hòa xúi giục cô làm chuyện xấu, đều là thủ đoạn nhỏ nhặt, nó lại vừa đúng xảy ra ở kiếp trước lúc cô không có khả năng suy nghĩ độc lập, ngu ngốc hết thuốc chữa, nên rất dễ bị lừa, hơn nữa chính cô cũng không nhận ra bản thân mình bị người em trai này sử dụng như một cây súng, cũng chưa từng mách với ba mẹ lần nào, ba mẹ cô đương nhiên không biết những thủ đoạn nhỏ mà Đường Thịnh Hòa giở trò sau lưng rồi.
Mà bọn họ làm sao có thể nghĩ đến, đứa trẻ lớn lên với nhiều sự yêu thương chăm sóc hơn, lại mang chấp niệm trong lòng về dòng máu chân chính của Đường thị méo mó đến đáng sợ như vậy.
Đường Hàn Thu nghiêm túc nói với Đường Thịnh Hòa: "Nếu cậu đã ở đây rồi, thì có những chuyện tôi nên nói rõ với cậu một chút."
Dáng vẻ nghiêm túc của cô, chạm vào dây thần kinh nhạy cảm trong lòng Đường Thịnh Hòa, sắc mặt hắn ta lập tức tối sầm, trừng mắt nhìn Du Như Băng người ngoài nhà họ Đường, rất không vui từ chối: "Không được, có người ngoài ở đây."
Hắn không hy vọng có người ngoài biết mấy chuyện này.
Hắn hận không thể để không ai trên đời này biết được!
Đường Hàn Thu nói: "Cậu quá nhạy cảm."
Người nhà họ Đường căn bản không ai quan tâm hắn đến cùng có phải là con ruột nhà họ Đường hay không, chỉ có hắn để ý, tự giam chính bản thân mình trong cái giếng huyết thống, suốt ngày xoay người trong đó, thần kinh càng ngày càng trở nên mỏng manh, một khi ai đó nhắc đến sẽ trở nên nóng nảy buồn rầu lại còn bất an.
Không có nghĩa lý gì cả.
Đường Thịnh Hoà tránh ánh mắt nóng rực của cô, kiên quyết nói: "Tôi không có."
Để có thể nói chuyện với hắn tốt hơn, Đường Hàn Thu đã sắp xếp một phòng riêng khác cho Du Như Băng, bảo cô ấy đợi mình ở đó.
Du Như Băng không từ chối, nhẹ nhàng nói đồng ý.
Đây là chuyện của nhà họ Đường, đối với một người ngoài như cô ấy thật sự không tốt chút nào.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người nhà họ Đường, Đường Hàn Thu lại mở miệng, lấy thân phận của bề trên chất vấn: "Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây với Cầu Vân Lập, đừng nói với tôi là chỉ đang ăn sáng, tôi không tin cái giải thích này đâu."
Đường Thịnh Đồng bất mãn, phản bác: "Vậy thì tại sao chị và cô ấy lại xuất hiện ở đây? Ăn sáng à? Tôi cũng không tin nổi."
"Nhìn không ra à?" Đường Hàn Thu bình tĩnh nói, "Chúng tôi đang hẹn hò."
Dù sao thì cả hai đã tuyên bố đang ở bên nhau trước mặt bọn họ rồi, nói là hẹn hò hắn cũng không cách nào nghi ngờ được.
Cô nhướng mày: "Sao, cậu và Cầu Vân Lập cũng đang hẹn hò hửm?"
Đường Thịnh Đồng đột nhiên mất cảnh giác sặc một chút -- làm sao có thể!
Ánh mắt Đường Hàn Thu lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, có chút giống với Đường Mặc Uyên trước khi tức giận, đều làm người ta rất sợ hãi: "Nói thật cho tôi."
Đường Thịnh Hoà vẫn luôn sợ Đường Mặc Uyên, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Đường Mặc Uyên không thể giải thích được trên người cô, hắn ta lập tức lúng túng rất nhiều, khô khan trả lời: "Tôi chỉ ở đây để giúp anh Vân Lập phân tích lý do tại sao chị lại gọi cho anh ấy thôi......"
Đường Hàn Thu chuyển động đầu, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người hắn, ảm đạm nói: "Sau đó xúi giục hắn ta theo đuổi tôi?"
Trong tiềm thức Đường Thịnh Hòa muốn phủ nhận, nhưng lại bị ánh mắt của cô làm cho hoảng sợ: "Đường Thịnh Hoà, bỏ những thủ đoạn nhỏ đó của cậu đi, cậu làm những gì tôi đều biết rõ ràng."
"Cho dù là tôi, hay Cầu Vân Lập, cậu cũng đừng nghĩ lại muốn xúi giục chúng tôi ở bên nhau nữa."
"Như Băng bây giờ là người của tôi, cậu không có được chính là không có được, đừng hoang tưởng nữa, suốt ngày mù quáng càn quấy."
Đường Thịnh Đồng phản bác: "Không thể nào, chỉ cần tôi nói với ba một tiếng, chị cũng chỉ có thể nhường cô ấy cho tôi!"
Hắn vẫn coi như chuyện này như việc giữa chị em đánh nhau dành đồ chơi, hoàn toàn không biết ăn năn là gì.
Đường Hàn Thu đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt hắn, không kiêng nể giơ tay tát hắn một cái, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, lạnh hơn cả những bông tuyết bên ngoài: "Tôi đã cảnh cáo cậu lần trước rồi, không tôn trọng cô ấy thì hậu quả do cậu tự chịu trách nhiệm."
Đường Thịnh Đồng nghiêng mặt, trên mặt đầy vẻ khó tin: "Chị đánh tôi......"
"Ba mẹ cũng chưa --"
"Bốp --" Lại là một cái tát không thương tiếc.
Đường Hàn Thu vô cảm rút tay về: "Ba mẹ không đánh cậu đó là chuyện của ba mẹ, tôi đánh cậu, thì đó là chuyện của tôi."
"Bỏ cái vẻ mặt tự cao tự đại của cậu xuống đi, cậu ở chỗ này của tôi, cũng không phải người không thể đánh."
Đường Thịnh Hòa lúc nào lại chịu uất ức như vậy, lập tức nước mắt lưng tròng, che mặt mình lại, lửa giận trong lòng nổi lên, một lúc sau mới oán hận nói: "Đường Hàn Thu, tôi thật sự hận cái dáng vẻ này của chị!"
Dáng vẻ đó, có bóng dáng của Đường Mặc Uyên, cũng có bóng dáng của Đường Hạc Thiên.
Cố tình lại là dáng vẻ hắn ghét nhất cũng là dáng vẻ hắn muốn có nhất.
Tại sao có ba đứa con, chỉ có hai bọn họ là có bóng dáng của cha mẹ, có cả khí thế uy nghiêm của cha mẹ chứ!
Đường Hàn Thu đương nhiên biết hắn không thích nhìn cô và Đường Mặc Uyên giống với Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh, nhưng cô cho rằng đó là lỗi của hắn.
Hắn vốn dĩ có thể giống như họ, nhưng chính hắn đã từ bỏ.
Tại sao họ lại giống Đường Hạc Thiên và Liễu Vấn Khanh, ngoại trừ lý do cơ bản nhất, còn một lý do nữa -- là họ đã được giáo dục kinh doanh từ khi họ còn nhỏ.
Đặc biệt là Đường Mặc Uyên, việc bồi dưỡng những người thừa kế thường khắt khe hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Năm đó lúc nhìn Đường Mặc Uyên, cô cảm thấy anh ấy vất vả, cảm thấy anh trai cô rất mệt mỏi, cô cho rằng không ai trên thế giới này mệt mỏi hơn anh trai mình cả.
Tiếp nhận lời nói và việc làm đều mẫu mực của Đường Hạc Thiên, hành động tự nhiên sẽ có bóng dáng của họ, đây là chuyện đương nhiên.
Đường Thịnh Hòa không được tiếp nhận giáo dục kinh doanh từ Đường Hạc Thiên sao? Không, hắn có, hơn nữa hắn cũng đã được nâng lên theo tiêu chuẩn của người thừa kế để bồi dưỡng.
Nhưng hắn cảm thấy cực khổ, hắn không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn không muốn, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, sau những lần hỏi thăm lặp đi lặp lại của Liễu Vấn Khanh, chắc chắn bản thân sẽ không học những thứ này -- ngay cả khi tiêu chuẩn được hạ thấp, hắn cũng không học.
Liễu Vấn Khanh cũng từng nghĩ tới chuyện ép buộc hắn, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả, hắn vẫn không thể chịu đựng được. Đường Hạc Thiên lại đặc biệt cưng chiều dòng máu duy nhất của chị gái, nên không còn muốn nghĩ đến việc bắt hắn học kinh doanh.
Chính hắn cũng phế đến yên dạ yên lòng, bởi vì hắn biết, cho dù kiếp này hắn không còn làm việc gì nữa, thì Đường thị cũng có thể tiếp tục nuôi dưỡng hắn thoải mái.
Nhưng tất cả phần yên dạ yên lòng này đều sẽ luôn tan biến trước mặt anh trai chị gái, sự ghen ghét bất cam theo đó nảy sinh -- tại sao họ giống cha mẹ như vậy, mà hắn một chút cũng không giống!
Hoàn toàn là một cá thể mâu thuẫn kỳ lạ.
Chính mình từ bỏ cơ hội, lại đi quở trách anh trai chị gái quá cố gắng, rất giống ba mẹ.
Thật là ngu xuẩn chết người.
Đường Hàn Thu nhìn hắn, nói: "Cậu nghĩ tôi không ghét cậu sao?"
Từ nhỏ đã được thiên vị rất nhiều, học cái gì cảm thấy quá khó khăn cũng có thể ngừng học, thoải mái cả ngày, vui vẻ ung dung tự tại, không có chút muộn phiền nào. So với hắn, tuổi thơ của Đường Mặc Uyên thật sự ảm đạm vô cùng.
Anh của cô cũng không có tâm lý vặn vẹo, lấy tư cách gì để cái thứ phế vật không học vấn không nghề nghiệp này vặn vẹo?
Cả người cưng chiều con gái như Đường Hạc Thiên cũng có thể để cho con gái ông ấy nhượng bộ, hắn đến cùng là có cái gì tốt để vặn vẹo?
Nhà họ Đường bọn họ cũng không phải mắc nợ hắn!
Đường Thịnh Hòa nhìn thấy trong mắt cô sự căm ghét không che giấu được, đó là điều mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Người chị gái mà hắn ghét, hóa ra cũng chán ghét hắn...... lại còn đáng sợ hơn Đường Mặc Uyên gấp trăm lần!
Bởi vì cô thực sự sẽ đánh hắn, đánh đến hai má đau đớn, trong miệng cũng trôi nổi một mùi máu tanh khó chịu.
Đường Thịnh Hòa ngây ngẩn chớp mắt một cái, ngơ ngác nói: "Chị......"
"Tôi phải nói với ba mẹ chị đánh tôi!"
"Vậy vừa lúc," Đường Hàn Thu thong thả đi về chỗ ngồi, cầm lên chiếc áo khoác âu phục màu đen, nhìn về phía hắn, "Tôi cũng phải đi gặp ba mẹ."
Hôm nay thế nào cô cũng phải nói cho ba mẹ biết tất cả những chuyện tốt đẹp mà hắn đã làm, để họ trông chừng cho tốt cho đứa con thứ ba không hiểu chuyện này.
Đường Thịnh Hoà lập tức hiểu ra lý do tại sao cô lại muốn đi gặp ba mẹ, lập tức liền lúng túng, nếu để Đường Hạc Thiên bọn họ biết được hắn làm điều xấu với chị gái mình...... Hắn không dám nghĩ tới.
Hắn vội vàng đổi lời: "Không không không, không đi không đi."
"Không đi?" Đường Hàn Thu khoác lên áo khoác, lạnh nhạt nói, "Ở chỗ của tôi, cũng không phải do cậu quyết định"
...
Đường Hàn Thu bắt Đường Thịnh Hoà phải về biệt thự của nhà họ Đường để xử lý chuyện nhà, đem theo Du Như Băng cũng không tốt lắm, hơn nữa còn có chuyện yêu cầu cô ấy ở đây, nên không để cô ấy quay về nơi tập huấn, gọi cuộc điện thoại bảo Hàn Vi cho người đến đến đón cô ấy trở về Hoa Diệu.
Du Như Băng thực hiện chính sách "Thu Thu nói đều đúng, tôi nghe theo Thu Thu" một cách triệt để, đương nhiên lúc này cô ấy cũng đồng ý, ngoan ngoãn đi theo người của Hoa Diệu trở về Hoa Diệu.
Đường Hàn Thu áp giải Đường Thịnh Hòa vào trong xe Đông Bá mở ra, hai người đều không nói lời nào, không khí trong lúc nhất thời đông cứng vô cùng.
Đường Thịnh Hoà quay đầu sang một bên, lén lau nước mắt.
Đường Hàn Thu lòng gan dạ sắt, không có hứng thú để ý hắn rơi mấy giọt nước mắt, cúi đầu mở điện thoại, tìm Đường Mặc Uyên, nhắn hai tin nhắn qua.
[ Đường Hàn Thu ]: Anh, em có bạn gái rồi
[ Đường Hàn Thu ]: Tên cô ấy là Du Như Băng