Đường Hàn Thu gần như không cần suy nghĩ: "Vẫn là chúc phúc em."
Du Như Băng cùng cô nhìn lên trần nhà, ma xui quỷ khiến hỏi thêm một câu: "Sau đó cắt đứt quan hệ bạn bè với em?"
"Tại sao?" Đường Hàn Thu hỏi ngược lại.
Du Như Băng không dám nhìn cô, giả vờ bình tĩnh nói: "...... Nếu chị không thích đồng tính luyến ái, loại chuyện này không phải cũng sẽ có khả năng xảy ra sao?"
"Sẽ không xảy ra." Đường Hàn Thu chắc chắc nói: "Cái nhìn của tôi đối với tình cảm không hẹp hòi như vậy."
"Loại cảm xúc này vốn dĩ không bị ràng buộc, không ai có thể quy định nó cần phải như thế nào, nó có thể tồn tại giữa những người khác giới, cũng có thể tồn tại giữa những người cùng giới tính, nó hoàn toàn tự do."
"Em thích nam cũng được, nữ cũng tốt, đều không quan trọng, quan trọng là em thích, chỉ cần em thích là đủ rồi."
Đường Hàn Thu đã sống ở nước ngoài nhiều năm, môi trường xung quanh khác với trong nước, trình độ tư tưởng trong một số lĩnh vực cũng khác với trong nước, chẳng hạn như tình cảm.
Khi ở nước ngoài, bạn bè xung quanh cô không chỉ là người dị tính, mà còn có cả người đồng tính luyến, song tính luyến.
Họ cũng không cố ý giấu giếm bạn đời của mình với những người xung quanh, ngược lại, họ sẽ hào phóng giới thiệu bạn bè đồng tính cho cô quen biết, mọi người trò chuyện với nhau vui vẻ, hòa thuận ấm áp, cũng không có chuyện lộn xộn ngăn cách gì vì vấn đề xu hướng tính dục.
Trong mắt cô, mọi người đều là con người, đều bình đẳng, tuyệt đối sẽ không bao giờ có sự phân biệt đối xử vì sự khác biệt trong bất kỳ khía cạnh nào —— bản thân đây là một hành vi ấu trĩ, trẻ em mẫu giáo cũng sẽ không như vậy.
Những năm ở nước ngoài cũng là những năm cô hoài niệm nhất, bởi vì không có Cầu Vân Lập ở đó, cũng không có hệ thống nào bắt cô đi theo cốt truyện, nên cô buộc phải làm con rối nhưng không cần phải giống ruồi bọ phiền phức vây quanh Cầu Vân Lập, đó là một trong số ít thời gian rảnh rỗi trong cuộc đời kiếp trước của cô.
Sau khi Du Như Băng nghe xong những lời này của cô, lần đầu rung động cùng với nỗi buồn nháy mắt tan thành mây khói, đột nhiên một câu hỏi mới xuất hiện —— cô có thể chấp nhận một người cùng giới thích mình hay không?
Du Như Băng cũng không giấu diếm, lập tức hỏi: "Vậy thì trong những năm chị ở nước ngoài, đã từng có người cùng giới tỏ tình với chị chưa? Chị có thể chấp nhận được người cùng giới thích chị hay không?"
Hình tượng của Đường Hàn Thu là người đẹp nhất trên thế giới, không có khả năng không có ai rung động với cô đi?
Quả nhiên, Đường Hàn Thu nói có, lại còn có khá nhiều, nhưng đều bị cô từ chối hết, hay là nói vì làm con rối nên cô từ chối.
Nhưng cô không trách quyết định của con rối trong vấn đề này, bởi vì nếu chính cô là người kiểm soát cơ thể của mình, cô cũng sẽ từ chối.
Con rối từ chối lời tỏ tình của người khác là vì nó "thích" Cầu Vân Lập, nhưng cô từ chối là vì cô không thích đối phương.
Cô tôn trọng mỗi một người yêu thích cô, cho dù đó là đàn ông hay phụ nữ. Mà đối với họ tôn trọng nhất chính là ăn ngay nói thật, để họ kịp thời ngăn chặn tổn thất, không cần thích một người không có tình cảm với mình.
Đường Hàn Thu giải thích: "Tôi sẽ không vì giới tính của người theo đuổi mà ghét họ, hay là cảm thấy không thể chấp nhận được. Điều này không cần thiết không phải sao? Đây cũng chỉ là một phần thích đến từ người khác mà thôi, cũng không có gì đặc biệt cả."
Du Như Băng trong chốc lát an tâm, tâm trạng thả lỏng quay đầu lại, nhìn góc nghiêng khuôn mặt để người ta phải khen ngợi của cô.
Suy nghĩ và quan điểm của cô là cởi mở rộng lượng, lòng dạ cũng rộng lớn. Một người như vậy, không nên bị điều khiển bởi hệ thống chết tiệt, cô nên là chính mình, nở ra ánh sáng rực rỡ thuộc về chính mình.
Du Như Băng nhẹ nhàng nói: "Chị xứng đáng được hưởng tất cả sự yêu thích."
Cô nhận nổi, cô xứng đáng với tất cả sự yêu thích.
Đường Hàn Thu cũng quay mặt lại, ánh mắt hai người lúc này chạm vào nhau, trong mắt bọn họ nhìn thấy chính mình —— chỉ có chính mình.
Đôi mắt Đường Đường Hàn Thu bình tĩnh như nước, nhưng trong khoảng khắc này lại toát ra vẻ dịu dàng quyến rũ khó tả.
Dưới ánh mắt dịu dàng chăm chú của cô, trái tim Du Như Băng vốn đã hiểu được lòng mình bị khuấy động, không ngăn được tăng tốc điên cuồng.
Thình thịch, thình thịch ——
Đường Hàn Thu sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên tiến lại gần, nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ của cô ấy, nhìn trái nhìn phải, khó tin nói: "Em đỏ mặt à?"
Đây thật sự là một hiện tượng lạ trong xã hội loài người, một tên giang tinh da mặt dày như tường thành vậy mà lại đỏ mặt!
Du Như Băng ôm khuôn mặt nóng bừng của mình, ánh mắt lơ lửng bất định, nhưng dù trong tình huống như vậy, cũng có thể phản bác: "Trông chị đẹp như vậy, còn không cho người ta đỏ mặt!"
Đường Hàn Thu chống đầu bên cạnh gối cô ấy, nhìn thẳng vào cô ấy, bình tĩnh nhướng mày: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tôi à?"
Du Như Băng ôm mặt, không rời mắt khỏi gương mặt cô: "Đây là lần đầu tiên em nhìn chị kỹ như vậy." Lại mặt dày mày dạn nói, "Không sao đâu, em sẽ nhanh quen thôi, chỉ cần hai người chúng ta ngủ thêm vài bữa nữa là được......"
Tốt nhất cũng có thể ngủ ra tình cảm một chút đi.
Đường Hàn Thu vươn tay vỗ nhẹ lên vầng trán bóng loáng của cô ấy, tàn nhẫn nói: "Em tỉnh táo một chút."
Đường Hàn Thu nằm trở lại, đột nhiên hỏi: "Em ban đầu...... trông như thế nào?"
Du Như Băng dừng một chút, nói: "Sao vậy? Có phải là khuôn mặt này của em chị không thích không? Vậy thì em đi phẫu thuật thẩm mỹ ha? Ba trăm sáu mươi tấm ảnh giả, chị thích dáng vẻ nào em cũng có thể thay đổi được!"
Vẻ mặt Đường Hàn Thu không nói nên lời:"...... Tôi chỉ là tò mò, tôi không có không thích gương mặt bây giờ của em."
Còn ba trăm sáu mươi bức ảnh giả, cô ấy thật sự có thể nha!
Du Như Băng sáng tỏ ồ một tiếng, sau đó giở giọng điệu kỳ quái nói: "Em không biết nên miêu tả như thế nào cho chị hình dung, em ban đầu đã như thế này."
"Chỉ là bây giờ em mở ra khuôn mặt đẹp nhất của em, dù sao khi nhìn vào gương em đều có cảm giác như đang nhìn vào một chiếc máy ảnh làm đẹp."
Sau khi mở ra khuôn mặt đẹp đến tối đa, cô ấy cảm thấy khuôn mặt bạch liên này ngoài dự đoán vô tội vô cùng, trình độ yếu đuối đáng thương gần như bùng nổ.
Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng hiệu ứng lại kỳ diệu như thế, đây có lẽ là hào quang nữ chủ tác dụng, cô ấy nghĩ như vậy.
Cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi: "Chẳng lẽ nguyên chủ lúc nào cũng như thế này sao?!"
Đường Hàn Thu liếc cô ấy một cái, rồi thừa nhận gật đầu.
Du Như Băng nóng nảy mắng một câu: "Chết tiệt! Hệ thống ngu ngốc chết đi cho tôi!!!"
Bí ẩn từng quấy nhiễu trong lòng cô ấy cuối cùng cũng được hé lộ, tại sao hệ thống lại chọn cô ấy, bởi vì cô ấy không chỉ có cùng tên cùng họ với nữ chủ, mà còn có khuôn mặt giống nhau, vô cùng tiện lợi cho cô ta đổi với mình!
Cái vận mệnh rách nát gì thế, thật là tuyệt!
Cô ấy căn bản không muốn trở thành cái loại "thiên tuyển chi tử"* tai hại như vậy chút nào được không!
*Thiên tuyển chi tử (天选之子
): có nghĩa là đứa trẻ được trời chọn, thường chỉ những người có số mệnh rất may mắn. Đường Hàn Thu nằm bên cạnh cũng cảm nhận được sự bi thảm của cô ấy, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy an ủi.
Cảm nhận được hơi ấm êm dịu mang theo sự vỗ về của Đường Hàn Thu, Du Như Băng bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn cô.
Sự chống đỡ của cô ấy trên thế giới này.
Có được tất có mất, Đường Hàn Thu là "được" của cô ấy, là "được" có thể khiến trái tim cô ấy loạn nhịp.
Du Như Băng chớp mắt, dụi đầu vào cổ Đường Hàn Thu không nói lời nào, vòng tay ôm eo cô, như thể đang tìm kiếm sự an ủi.
Đường Hàn Thu, người đối với cô ấy 300% bao dung cũng hiểu được trải nghiệm bi thương của cô ấy, vì vậy cũng không từ chối cô ấy tiếp cận thân mật như vậy, thậm chí còn chủ động nâng cằm lên, để cô ấy được vùi vào thoải mái hơn.
"Thật tốt còn có chị." Cô ấy vùi vào cổ cô nói, "Em thực sự rất vui được nhận biết chị."
"Ừm," Đường Hàn Thu dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, "Tôi cũng vậy."
Du Như Băng ở trong lòng cô cười một chút, cảm thấy thỏa mãn ôm cô chặt hơn: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
...
Bảy giờ sáng, căn phòng 5241 hoàn toàn tối om, chỉ còn lại bốn góc rèm thấp thoáng vài tia sáng ban mai, tượng trưng cho sự luân phiên của đêm và ngày.
Đường Hàn Thu là người mở mắt đầu tiên, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn thời gian, sau một lúc định đứng dậy, kết quả lại phát hiện eo mình vẫn bị người ôm chặt.
Người nọ ngủ thϊếp đi bên cạnh cô, khuôn mặt khi ngủ rất yên tĩnh và dịu dàng, ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích, trình độ đáng yêu còn hơn bình thường gấp trăm lần.
Đường Hàn Thu chậm rãi gỡ bàn tay cô ấy đang khoác lên eo mình, xuống giường thu dọn quần áo một chút, sau đó đi rửa mặt, dự định 30 phút nữa sẽ kêu cô ấy thức dậy.
Hôm nay Du Như Băng quay quảng cáo nhóm vào lúc mười giờ, lúc chín giờ, họ sẽ đến địa điểm quay phim để chuẩn bị trang điểm chờ làm việc, vì vậy phải dậy lúc bảy giờ rưỡi để rửa mặt rồi sau đó ăn sáng, như vậy còn có nhiều thời gian hơn chút.
Nhưng mà sau khi Đường Hàn Thu rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy một người đang buồn ngủ ngồi trên giường quấn chăn bông.
Du Như Băng ngáp dài một cái, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, hai mắt khép hờ nhìn thấy Đường Hàn Thu đi ra, trong miệng lầm bầm vẫy tay với cô: "Chị lại đây, để em nhìn xem......"
Đường Hàn Thu không biết lý do gì đi qua, khom lưng: "Làm sao vậy?"
Du Như Băng vươn đôi tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn cô một cái, xúc động thở dài: "Hóa ra là tiên nữ nha......"
Cô ấy run run rẩy rẩy thu tay vào trong chăn bông, trong miệng lẩm bẩm gì đó: "Hèn gì mùa đông thức dậy mà không mang theo chút giãy giụa nào......"
Đường Hàn Thu: "......"
Đây lại là logic của nước nào?
Đường Hàn Thu bật cười: "Không ngủ tiếp à? Em còn có thể ngủ được hơn hai mươi phút nữa."
Du Như Băng tinh thần uể oải không phấn chấn: "Em muốn ngủ hai mươi ngày......"
Đường Hàn Thu: "Ngủ hai mươi ngày cũng không phải là chuyện tốt."
Đây có lẽ là còn cách cái chết không xa.
Du Như Băng thở dài thườn thượt, run rẩy trèo ra khỏi giường, dự định rửa mặt cho tỉnh ngủ.
Đường Hàn Thu nhìn thấy dáng vẻ run rẩy của cô ấy, không nhịn được nói: "Trong phòng cũng không lạnh như vậy đi?"
Du Như Băng nói: "Em đây là tôn trọng mùa đông, không run rẩy một chút, vậy thì quá phụ bạc nó ở bên ngoài ra sức lạnh như vậy."
Đường Hàn Thu: "...... Thế em còn rất tốt bụng à?"
Du Như Băng ngượng ngùng cười cười: "Ai nha, cũng bình thường à."
Đường Hàn Thu: "......" Hình như tôi không khen em thì phải?
Sau khi cô ấy đi rửa mặt, Đường Hàn Thu cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho trợ lý đi cùng, xem người bên kia đã tỉnh chưa, không tỉnh thì vấn đề ăn sáng các cô sẽ tự giải quyết.
Trợ lý đi cùng nhanh chóng trả lời, nói mình sẽ mua đồ ăn sáng ngay lập tức, hỏi các cô muốn ăn gì.
Du Như Băng đánh răng còn thò đầu ra ngoài, biểu thị cô ấy ăn gì nóng hổi là được, ăn gì thì tùy tiện.
Đường Hàn Thu cũng không có bất kỳ ý kiến
nào, biểu thị chính mình cũng tùy tiện thôi.
Du Như Băng tùy tiện thì cũng còn ổn, nhưng Đường Hàn Thu tùy tiện lại làm trợ lý theo cùng hoảng sợ.
Quân tâm khó dò*, sếp lớn tùy tiện, vậy cuối cùng có tùy tiện hay không đây?
*Quân tâm khó dò (君心难测
): Lòng vua khó đoán Cô sợ hãi bối rối, phản ứng đầu tiên là tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hàn tổng người vẫn luôn đi theo cạnh Đường Hàn Thu.
...
Hai mươi phút sau, trợ lý đi cùng mang bữa sáng đến.
Lại qua hai mươi phút, chuông cửa lần nữa vang lên, Du Như Băng đang thay quần áo trong phòng tắm, không tiện mở cửa.
Đường Hàn Thu đứng dậy đi mở cửa, nhìn vào mắt mèo một chút, phát hiện chính là Hàn tổng, cô kinh ngạc nhướng mày: "Trợ lý Hàn?"
Hàn Vi im lặng nhìn cô.
Du Như Băng mở cửa phòng tắm bước ra, nhảy vào tầm mắt của Hàn tổng, còn sốt sắng chào hỏi cô ấy.
Hàn Vi rõ ràng là sửng sốt một chút khi nhìn thấy Du Như Băng, sau đó đẩy gọng kính, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Tôi có nên chuẩn bị một hợp đồng rồi quay lại không?"
"Hợp đồng?" Du Như Băng gãi gãi mặt, vất vả suy nghĩ lại một chút, sau đó nhìn Đường Hàn Thu hỏi: "Là thỏa thuận kết hôn hôm qua chúng ta nói đến hả?"
Hàn Vi: "......?"
Một buổi tối hai người này đã phát triển đến giai đoạn bàn chuyện cưới hỏi rồi???