Chương 29

"Điểm B."

Cả khán đài im lặng ba giây, rồi sau đó nổ tung vang dội như giọt nước rơi vào chảo dầu, giọng nói khó hiểu phiêu dạt trên đỉnh kim tự tháp, ngay cả bản thân Chu Văn Quân cũng cảm thấy khó hiểu nhíu mày.

Mặc dù Du Như Băng là tình địch của cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà phủ nhận thực lực và giá trị của Du Như Băng.

Du Như Băng chắc chắn là idol chất lượng tốt, cũng là đối thủ mạnh mẽ nhất của cô, thậm chí so với cô còn mạnh hơn một bậc. Giống như nghi vấn của Thủy Mục —— Du Như Băng không giống người lần đầu tiên làm thực tập sinh.

Người như vậy hoàn toàn không có lý do gì phải lưu lạc ở lớp B.

Chu Văn Quân là thực tập sinh lần đầu tiên bước chân vào vòng lớn của giới giải trí, đương nhiên không hiểu tại sao tổ chương trình lại can thiệp vào việc đánh giá điểm số này. Lòng công bằng chính trực của cô cũng đủ để cô cảm thấy không vui vẻ vì tổ chương trình nhúng tay —— đây đối với Du Như Băng thật sự quá bất bình!

Hoa Diệu không phải là công ty dưới trướng tập đoàn Đường thị sao, bọn họ cứ vậy mà nhìn nghệ sĩ của mình bị tổ chương trình bắt nạt à?

Vào lúc này Chu Văn Quân đột nhiên sinh ra chút nghi hoặc về một thuyết âm mưu: Du Như Băng ký với Hoa Diệu có phải Đường Hàn Thu cố ý hay không? Có phải vì muốn chỉnh cô ấy nên để cô ấy chịu bắt nạt hay không?

Chân mày Chu Văn Quân nhíu càng chặt hơn. Nhưng Du Như Băng vừa rồi còn nói muốn toàn thế giới biết Đường tổng là tốt nhất? Trông thì hoàn toàn không phải dáng vẻ có hiềm khích với Đường Hàn Thu.

Đây...... Đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Người mới tham gia gameshow Chu Văn Quân cảm thấy đau đầu.

Sau khi Thủy Mục công bố xong thì bỏ microphone xuống, trên mặt vẫn luôn bình tĩnh nhìn về phía Du Như Băng.

Trong lòng cô cũng bất mãn thay cho Du Như Băng, nhưng đây là thủ đoạn của gameshow. Bọn họ làm huấn luyện viên nhưng cũng là một thành viên của tổ chương trình, nhân vật quan trọng cần phải hoàn toàn phối hợp diễn với tổ chương trình, vì vậy cô nghĩ lần đánh giá điểm số này không hợp lý như thế nào, bây giờ cũng không thể nổi giận được.

Sau khi A Đặc nghe xong kết quả đánh giá điểm số của Du Như Băng, lặng lẽ nhìn qua huấn luyện viên khác, trong ánh mắt của hai người đều hiểu được đây là ý định của kịch bản.

Gameshow mà, đều cần phải có chủ đề để kéo ratings. Chắc tổ chương trình thấy được tiềm năng tạo chủ đề trên người Du Như Băng, vì thế cố ý sắp xếp đưa cô ấy vào, chỉ chờ xem sau khi phát sóng chính thức kéo đến một trận chiến mắng chửi có thể đưa tới một đợt sóng ratings lớn cho tổ chương trình hay không.

Chỉ cần tỷ suất người xem có thể tăng lên, mỗi người trong tổ chương trình đều được lợi, theo lẽ đó mỗi người đều có thể là công cụ để lợi dụng, bao gồm huấn luyện viên, bao gồm cả chính tổ chương trình.

Ánh mắt toàn khán đài chốc lát đã tập trung trên người Du Như Băng, người vốn dĩ nên ở lớp A nhưng lại bị đẩy qua lớp B.

Nhóm người Đàm Tịch hết sức ngạc nhiên, thực lực của Du Như Băng bọn họ hiểu rõ hơn ai hết. Trì Noãn tức đến mức muốn cãi nhau với các huấn luyện viên, cũng muốn quan tâm Du Như Băng, rất sợ cô ấy bị đả kích.

Sắc mặt của Đàm Tịch cứng lại, tay cầm chặt microphone, bắp chân khuỵu xuống, định bước ra ngoài đòi công bằng, kết quả bị Du Như Băng lén lút níu lại, cướp micro trước mặt cô cầm lên nói, cúi đầu nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Rất vinh hạnh có thể được chọn vào lớp B, cảm ơn các huấn luyện viên."

Đàm Tịch bất mãn hạ giọng hỏi cô ấy một câu: "Cô điên rồi?"

Du Như Băng bỏ microphone xuống, trên mặt vẫn luôn tươi cười: "Cô bước ra ngoài mới là điên rồi, nghe tôi là đúng."

Cô ấy chính là gừng già, làm sao lại không biết đánh giá điểm số lần này đã bị tổ chương trình nhúng tay vào.

Cô ấy dứt khoát loại bỏ nguyên nhân có công ty giải trí khác đứng ở giữa làm khó làm dễ, vì Hoa Diệu tuy bây giờ còn nhỏ, nhưng hậu thuẫn của nó lại là tập đoàn Đường thị khổng lồ, công ty giải trí khác sẽ không ngớ ngẩn chạy đến đây, sử dụng loại thủ đoạn thấp hèn này mua chuộc tổ chương trình động tay động chân áp thực tập sinh của Hoa Diệu.

Hơn nữa người đứng đầu Hoa Diệu vẫn là cô công chúa nhỏ Đường thị cưng chiều nhất chính chủ Đường Hàn Thu, muốn dùng chiến lược không đánh vẫn thắng với Hoa Diệu thì không khác gì dẫn lửa thiêu thân, tự mình làm cái bia cho Đường thị bắn.

Vì thế cô ấy rất nhanh đã nhận ra, là tổ chương trình tự mình nhúng tay vào, vì để có chủ đề, vì để kéo ratings.

Nói một cách tự luyến hơn, cô ấy mơ hồ cảm thấy đạo diễn tổ chương trình cho rằng cô ấy có thể tạo chủ đề, cho rằng cô ấy có thể thu hút fans, hoặc đang đánh cược cô ấy có thể thu hút fans, vì vậy đã bỏ qua Chu Văn Quân hay Đàm Tịch hay cả các thí sinh lớp A khác, lựa chọn lấy cô ấy làm chủ đề.

Chỉ cần mùa đầu tiên độ tranh luận khởi đầu cao, vậy chương trình này chẳng khác nào thành công hơn một nửa.

Gừng già Du Như Băng vỗ nhẹ vào eo Đàm Tịch động viên: "Cô phải ở lớp A thật tốt, tôi sẽ không tiếp tục ở lớp B mãi, yên tâm."

Cô ấy vẫn luôn tự tin vào thực lực của bản thân.

"Còn bây giờ à," đôi mắt xinh đẹp của cô ấy chuyển động quay tròn, ánh mắt lấp đầy sự đánh giá và tìm tòi lướt qua từng khuôn mặt của những thực tập sinh cùng được đánh giá điểm số B, liếc đến độ làm bọn họ cảm thấy da đầu tê dại. Cô ấy cười mắt cong cong, nhẹ nhàng nói, "Tôi trước tiên đến lớp B đào quặng đã."

Ngộ nhỡ đào ra thêm một Trì Noãn nữa thì sao!

Thiên lý mã(1) luôn luôn có, nhưng Bá Nhạc(2) không phải lúc nào cũng có nha.

(Nghĩa: người tài giỏi có rất nhiều, nhưng người tìm ra người tài giỏi không phải lúc nào cũng có.)

Du Như Băng: Bá Nhạc tôi đây lập tức tuân chỉ thánh thượng, các bạn nhỏ lớp B một người cũng đừng hòng chạy!

Các thực tập sinh lớp B ngồi trên kim tự tháp bị cô ấy nhìn lướt qua một cách khó hiểu, nhất thời sinh ra cảm giác Trì Noãn từng có trước kia —— loại cảm giác kỳ quái vận mệnh bản thân bị người khác nắm sau gáy.

Đàm Tịch nhìn dáng vẻ một bầu trời nhiệt huyết của cô ấy nhất thời có chút không nói nên lời.

Cái tinh thần hâm mộ sự nghiệp chết tiệt này thật đúng là không chỗ nào không có mặt à?

Năm người rời sân khấu, đến lượt một nhóm khác biểu diễn.

Khi đi về phía kim tự tháp, Trì Noãn, người vào lớp C lén lút liếc nhìn vẻ mặt của Du Như Băng, phát hiện trên mặt cô ấy không có một chút oán giận, khóe môi còn treo lên nụ cười nhàn nhạt, nhất thời cảm thấy đau lòng không thôi —— nhóm trưởng che giấu cảm xúc của bản thân quá tốt!

Cô nhẹ nhàng kéo tay Du Như Băng, gọi một tiếng: "Nhóm trưởng......"

Du Như Băng thân cao 1m7, vóc dáng Trì Noãn chỉ một mét sáu nói chuyện cùng cô ấy đều phải nhón chân, cơ mà lần nào cũng là Du Như Băng làm chị gái quan tâm cúi người xuống, ghé tai vào: "Làm sao vậy?"

Trì Noãn an ủi nói: "Chị đừng buồn nha."

Cô không biết đường đi nước bước của gameshow, nghĩ rằng do các huấn luyện viên không phân biệt được vàng, vì vậy giận dữ phẫn nộ nói: "Tôi quay về, tôi quay về viết bài hát mắng bọn họ giúp chị!"

Bây giờ cô cảm thấy mạch suy nghĩ dồi dào như suối nguồn, chỉ hận không thể viết ra 500 bài hát, thay đổi đủ loại hình đa dạng diss bọn họ, giúp Du Như Băng phun ra một hơi tức giận!

Fans nhan sắc Đàm Tịch nghe vậy, dừng bước chân lại: "Tôi có một yêu cầu, bỏ A Đặc bé nhỏ của chúng tôi ra cảm ơn, tôi cảm thấy chuyện này khẳng định không có phần của anh ấy."

Trì Noãn suy nghĩ một chút, ngày thường Đàm Tịch cũng giúp đỡ mình rất nhiều, gật đầu, nghiêm túc nói: "Được! Tôi đồng ý với chị, không kéo anh ta vào!"

Du Như Băng nhìn những người mới bắt đầu tham gia gameshow này dốc lòng giúp mình nói chuyện, trong lòng ấm áp, cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Đây chính là tuổi trẻ đi.

Nếu là cô ấy năm đó, có lẽ cũng sẽ tham gia cùng họ, ngây thơ chỉ trích các huấn luyện viên đánh giá lung tung.

Chỉ tiếc làm người chỉ có một lần tuổi trẻ, dù cho thân thể trẻ tuổi, tâm tính cũng đã già rồi.

Cô ấy không khỏi thở dài, nâng tay lên xoa hai cái đầu của bọn họ, cắt ngang lời bọn họ nói: "Các huấn luyện viên không sai."

Sau đó kéo bốn người họ đến bên cạnh mình, lấy thân phận người từng trải nghiêm túc dặn dò: "Rất nhiều chuyện không đơn giản như chúng ta thấy, đằng sau nó có rất nhiều nguyên nhân rắc rối phức tạp, không phải các cô trong một lúc nhất thời có thể hiểu được."

"Tôi hy vọng các cô nhớ kỹ, nếu bản thân các cô lựa chọn đứng dưới ánh đèn, đứng trước màn ảnh, nhất định phải học được suy nghĩ kỹ trước khi làm, thận trọng từ lời nói đến việc làm người."

"Bây giờ đừng vì nhất thời không phục đã muốn đi tranh chấp, đi đòi công bằng." Ánh mắt cô ấy đột nhiên trở nên sắc bén, giống như một thanh đao lạnh lẽo vô tình, "Tôi nói lời thật có chút khó nghe, các cô bây giờ không ai có tư cách đứng ra giúp tôi đòi công bằng cả, duy chỉ Đường tổng có, Hoa Diệu có."

"Tại sao như vậy các cô biết không?"

"Chính vì quyền lợi, địa vị và thanh danh, các cô đều giống nhau, không có."

"Chúng ta chỉ là một nhân vật nhỏ không ai biết đến, vừa lơ đãng một tí đã bị chân voi trong giới giải trí dẫm chết. Nhưng Đường tổng thì khác, cô ấy đại diện cho tập đoàn Đường thị khổng lồ không ai có thể lay động, không người nào dám cả gan dẫm lên cô ấy, chỉ có cô ấy dẫm lên phần người khác."

"Hôm nay tôi nói những lời này với các cô, không phải để chỉ trích hành động muốn đòi công bằng cho tôi trên sân khấu của các cô. Hoàn toàn ngược lại, tôi đúng là vì xúc động mới có thể nói cho các cô những việc này."

Nếu vừa rồi Đàm Tịch bước ra đòi công bằng nói lên sự bất mãn, vậy cô có thể đã trực tiếp làm mất lòng tổ chương trình, khiến số lần xuất hiện trước ống kính sau này của bản thân cô giảm đi, thậm chí trực tiếp trở về số không.

Không có cơ hội xuất hiện trước ống kính, chuyện này đối với nghệ sĩ mà nói chắc chắn là tử hình.

Cô ấy khẽ mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt: "Đây là hiện thực của cái vòng này, nếu các cô cảm thấy không phục, hay là nhân lúc còn sớm cuốn gói về nhà đi, hoặc là cố gắng để bản thân leo lêи đỉиɦ cao làm một đế vương kế vị khiến người khác không thể mạo phạm, không có con đường thứ ba để chọn, hiểu không?"

Trì Noãn chìm vào im lặng, chậm chạp tiếp thu thông tin này của cô ấy.

Đàm Tịch mím môi, trong lòng thừa nhận lời cô ấy nói, nhưng vẫn có chút chật vật, lại thấy cô ấy mang dáng vẻ sao cũng được, không nhịn được hỏi: "Cô thật sự cứ chịu đựng như vậy hả? Nếu đánh giá kết quả đợt kế tiếp vẫn tóm lấy cô khai đao thì làm sao?"

Du Như Băng chắc chắn nói: "Tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo."

Đàm Tịch hỏi: "Cô lấy tự tin từ đâu ra chứ?"

Du Như Băng nhướng mày: "Lịch sử tổng kết sẽ báo cáo cho Đường tổng."

Cùng một chủ đề không thể xào đi xào lại, cũng giống như một mâm thức ăn, nếu cứ xào tới xào lui, sẽ làm người ăn cảm thấy buồn nôn, khó mà nuốt trôi được.

Tương tự, nếu tổ chương trình cứ tóm lấy kế sách mang đánh giá điểm số của cô ra thực hiện, quá nhiều lần nhất định sẽ khiến cho người xem phản cảm, làm tỉ suất người xem giảm xuống, từ đó độ chú ý sẽ mất đi nhiều hơn.

Hơn nữa nếu tổ chương trình《 Ngôi sao thần tượng mới 》thật sự ngu xuẩn đến mức có mỗi cái ống kính mà cứ tóm lấy cô ấy lặp đi lặp lại một chủ đề, bất kể người xem có tính toán hay không, thì chiến hữu cách mạng Đường Hàn Thu của cô ấy nhất định sẽ tính toán.

Hai người họ hiện tại chính là người trên cùng mặt trận thống nhất, Đường Hàn Thu còn phải dựa vào cô ấy và hào quang nữ chủ bây giờ của cô ấy để đánh bóng danh tiếng Hoa Diệu, cho 'cẩu' hệ thống và nữ chủ nguyên bản một đòn trí mạng, làm sao cho phép người khác lặp đi lặp lại nhiều lần hố cô ấy, gây cản trở danh tiếng của Hoa Diệu được?

Chọc vào bờm của Đường Hàn Thu chẳng khác gì chọc vào bờm của Đường thị, vậy kết quả chính là trời lạnh 《 Ngôi sao thần tượng mới 》 phá sản!

Du Như Băng: Fuck chiến hữu cách mạng của tôi nổ tung trời, kiếm chuyện với tôi là vô ích!

Du Như Băng thẳng lưng kiêu ngạo: "Đi theo Đường tổng chúng ta lăn lộn, có thịt ăn!"

Nhóm nhỏ Hoa Diệu: "..."

...

Trong bãi đậu xe của Hoa Diệu.

"Hắt xì ——"

Đường Hàn Thu vừa xuống xe đột nhiên hắt xì một cái, chóp mũi mượt mà trắng nõn xuất hiện một vệt hồng nhạt.

Hàn Vi vừa mới dừng xe rời khỏi vị trí ghế lái, nghe tiếng dừng động tác lại, từ đầu đến chân nhìn lướt qua cô một lần.

Gần đây thời tiết càng ngày càng lạnh, trời đông giá rét ngày càng đến gần, gió Bắc từng ngày từng ngày một thổi càng điên cuồng hơn.

Hôm nay Đường Hàn Thu mặc một bộ áo liền quần màu trắng cao cấp, ống quần mềm mại rộng rãi ôm sát cổ chân tinh tế của cô, bên ngoài khoác một chiếc áo gió giữ ấm dài màu xám tro hào phóng thời thượng, nhìn tổng thể vẫn rất ấm áp.

Nhưng Hàn Vi vẫn mở lời hỏi thăm: "Có cần tôi đi mua thuốc không?"

Đường Hàn Thu đưa tay vuốt nhẹ chóp mũi, sau đó phất tay một cái: "Tôi không bị bệnh, không cần."

Hàn Vi: "Vậy có lẽ ai đó đang nghĩ về ngài chăng?"

Đường Hàn Thu dừng động tác lại, quay mặt nhìn về phía cô ấy.

Hàn Vi đẩy gọng kính, đáp ngay thẳng: "Một nghĩ, hai mắng, ba bị cảm."

Trong mắt Đường Hàn Thu nhiễm một chút ý cười: "Không ngờ trợ lý Hàn còn tin chuyện này cơ à?"

Hàn Vi trông thì giống như người tuyệt đối chấp hành và tin tưởng vào khoa học, mọi chuyện mê tín nhỏ nhặt đến chỗ cô ấy đều sẽ hóa thành hư vô, vì thế từ trước đến giờ Đường Hàn Thu chưa từng nghĩ tới Hàn Vi còn có một mặt này.

Hàn Vi nhẹ giọng nói: "Trước đây không tin, sau này thì tin rồi."

Thích thật sự có thể thay đổi một người.

Từ lúc Ôn Ngữ Lam đột nhập vào sinh hoạt của cô ấy, bước vào trong tim cô ấy, cô ấy bất giác đã bắt đầu tin vào những điều mê tín nhỏ bé không có thật này.

Bây giờ có đôi khi cô ấy hắt xì một cái, sẽ không nhịn được tự hỏi bản thân mình: Chị ấy có phải đang nghĩ đến mình không?

Cho dù có thể nhận được câu trả lời hay không, vào giờ phút này tình yêu thầm kín ấy cũng đã sinh ra một chút cảm giác ngọt ngào khiến người ta rung động, sau đó sẽ chuyển hóa thành sự can đảm tiếp tục duy trì thích một người.

Đường Hàn Thu mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng cô cũng không hỏi. Cô chỉnh lại áo gió, chờ Hàn Vi đi theo, sau đó cùng nhau đi về phía thang máy, vừa đi vừa cười nói: "Cơ mà hình như không có ai nghĩ đến tôi cả."

Hàn Vi vô thức buột miệng hỏi: "Cô Du?"

Quan hệ của Du Như Băng và Đường Hàn Thu có thể nói là là tốt nhất trong công ty, ngay cả kẹo Du Như Băng ăn hiện tại cũng là Đường Hàn Thu mua.

Mặc dù Đường Hàn Thu thường nói với Du Như Băng: "Không kiếm được tiền thì đưa đầu cô lên." Lời nói đáng sợ như vậy......

Quan hệ cá nhân của hai người có thể nói là lúc tốt lúc đẫm máu.

Hàn Vi: "Có lẽ cô ấy lại khen ngợi ngài trong chương trình?"

Dưới trướng Đường tổng đệ nhất 'liếʍ cẩu' Du Như Băng, Hoa Diệu không ai không biết, không ai không hiểu. Cũng không biết lần này sau khi cô ấy lên chương trình, có phải có thể phát triển thành cả nước 'không ai không biết không ai không hiểu' hay không?

Đường Hàn Thu đột nhiên cảm thấy nhức đầu, xoa nhẹ ấn đường* của mình, mặc dù biết Du Như Băng tự có suy nghĩ của bản thân, vì muốn giúp mình nổi tiếng, mau chóng lọt vào tầm nhìn công chúng, như vậy mới kéo được Hoa Diệu.

*Ấn đường: Ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, trên vùng sống mũi của mỗi người. Đây là huyệt vị quan trọng trên cơ thể con người theo lý thuyết về cấu tạo cơ thể con người của phương Đông.

Nhưng cô vẫn không thể nào quen nổi với cách thổi phồng ba hoa chích chòe này, mỗi lần cô nghe xong suy nghĩ của não bộ đều muốn nổ tung, cảm giác lỗ tai cũng bị vấy bẩn.

Đứng trong thang máy ổn định đi lên, Đường Hàn Thu nặng nề thở dài, chuyển qua hỏi: "Cô ấy không có điện thoại đúng không?"

Hàn Vi: "Đúng vậy."

Điện thoại của nhóm thực tập sinh từ lúc bắt đầu đã bị tổ chương trình tịch thu, chỉ có vào dịp đặc biệt mới trả lại cho bọn họ, có thể nói là ngăn cách với đời.

Đường Hàn Thu nhàm chán ồ một tiếng, sau đó nói: "Cô nhớ dặn người bên dưới chú ý hơn chút, tránh xuất hiện trường hợp thực tập sinh của Hoa Diệu bị bắt nạt một cách khó hiểu, mà tình hình Hoa Diệu cái gì cũng không biết."

"Trọng yếu là để ý đến Du Như Băng."

Hiện tại Du Như Băng là người cô muốn dốc công đào tạo, có thể đại diện cho tác phẩm của Hoa Diệu. Nếu có ai không có mắt làm rối tung tác phẩm của cô, mưu đồ cản trở tác phẩm của cô phát triển —— vậy cô nhất định sẽ cho đối phương biết từ "chết" viết xuống là bao nhiêu nét bút.

Hơn nữa......

Đường Hàn Thu nhìn phong cảnh bên ngoài thang máy không ngừng biến đổi, lặng lẽ không lên tiếng.

Hơn nữa Du Như Băng đến từ một thế giới khác, ngoại trừ cô không có ai biết được cô ấy thật sự là ai, cô ấy tồn tại không nơi nương tựa như một cá thể đơn độc tha hương nơi xứ lạ.

Cho dù là vậy, cô ấy cũng đang đấu tranh hết mình để bảo vệ nhân cách của bản thân. Vì thế, cô muốn bảo vệ cô ấy, làm hết khả năng để bảo vệ sự tồn tại của cô ấy trên thế giới này, là chỗ dựa của cô ấy trên thế giới này.

Ít nhất phải làm người cho cô ấy một nơi để tố cáo, khóc lóc kể lể khi bị bắt nạt.

Hàn Vi nhận lệnh: "Lát nữa tôi sẽ đi thu xếp."

"Đinh ——" khi đến tầng cuối, cửa thang máy từ từ mở ra.

Hàn Vi theo sau Đường Hàn Thu ra ngoài, hai người đi về phía phòng làm việc.

Đường Hàn Thu vừa đi vừa cởϊ áσ gió, gọn gàng khoát giữa cánh tay, suy nghĩ về chuyện gì đó, hỏi: "Thời gian phát sóng cụ thể của《 Ngôi sao thần tượng mới 》 là bao giờ?"

Hàn Vi: "Thứ bảy tuần sau lúc 8 giờ."

Đường Hàn Thu: "Trailer đã ra mắt chưa?"

Hàn Vi: "Vẫn chưa, Weibo chính thức của《 Ngôi sao thần tượng mới 》 nói thứ bảy này mới có thể tuyên bố trailer."

Đường Hàn Thu lại hỏi: "Các tài khoản truyền thông chính thức của Hoa Diệu chuẩn bị xong hết chưa?"

Hàn Vi gật đầu: "Đường tổng yên tâm, đã chuẩn bị xong cả rồi, sẽ sớm chuẩn bị luôn cho việc kéo ratings."

Cho dù là người nổi tiếng hay một tài khoản truyền thông chính thức, đều cần ratings và độ chú ý, nếu không sẽ trông có vẻ quá mức sứt sẹo khó coi, hơn nữa chẳng mảy may nhấc lên được chút bọt nước nào.

Hàn Vi chuyển qua nhắc nhở: "Đường tổng, Đường đổng bên kia gọi điện thoại cho ngài, bảo ngài rảnh thì gọi lại."

Nói đến chuyện này, Đường Hàn Thu lại có chút đau đầu.

Đường Hạc Thiên đã biết chuyện cô ký hợp đồng với Du Như Băng, theo thám tử Đông Bá báo cáo, phản ứng của Đường Hạc Thiên có thể được miêu tả là nổi trận lôi đình, thiếu chút nữa đã 'nhảy dù' qua quản lý cao tầng của Hoa Diệu, tự thân ra trận trực tiếp đơn phương chấm dứt hợp đồng với Du Như Băng —— thề phải để cho người phụ nữ khó đoán này lập tức biến mất trước mặt con gái mình!

May mà Liễu nữ sĩ nhà bọn họ đã ngăn lại.

Vừa lúc gần đây Hoa Diệu cần khởi động một vài hạng mục, cô thân là người đứng đầu Hoa Diệu tự nhiên cũng vì vậy mà bận rộn, cho nên Đường Hạc Thiên có gọi điện thoại cô cũng nghe chưa đến ba giây, chỉ kịp nói một câu: "Ba, con đang bận, tí nữa nói chuyện sau ạ." Đã cúp máy.

Kết quả không có cuộc điện thoại nào gọi là "Tí nữa nói chuyện sau".

Đường Hạc Thiên vừa tức vừa bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Hàn Vi, yêu cầu cô chuyển lời cho con gái mình, khi rảnh lập tức phải gọi lại.

Mà Đường Hàn Thu hiện tại vừa lúc đang rảnh rỗi.

Vốn đã chạy thoát được một đời, nhưng lòng lại trốn không thoát được một đời nữa, cô lấy điện thoại ra, hắng giọng một chút, chủ động gọi điện thoại cho Đường Hạc Thiên. Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, trước tiên cô ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Đường đổng yêu quý của con, buổi trưa tốt lành nha."

Đường Hạc Thiên hừ lạnh một tiếng: "Cô còn biết gọi điện thoại cho ba ba à? Cô nhìn xem cô chỉ biết bận rộn, cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho ba ba cô. Ba ba đã sớm bảo cô đừng đi ra ngoài làm việc vất vả như vậy, cô làm sao cứ không nghe lời vậy hả!"

Không ngạc nhiên chút nào Đường Hạc Thiên lại bắt đầu mở ra kiểu trách móc tình thương của cha.

Đường Hàn Thu ngoan ngoãn nghe, làm theo lời ông ấy nói, vâng vâng dạ dạ đáp lời.

Bởi vì cô biết Đường Hạc Thiên thật lòng thật dạ quan tâm cô, tuy ngoài miệng ông ấy nói phản đối cô làm việc, không hy vọng cô bận rộn vất vả như vậy, nhưng từ khi cô bày tỏ cô cũng muốn cống hiến hết mình cho sự nghiệp của bản thân, ông ấy cũng sẽ không thật sự ngăn cản cô.

Chẳng qua làm cha mẹ nên không thể nhìn được con cái chịu khổ thôi.

Đường Hạc Thiên: "Phải ăn cơm thật tốt có biết chưa?"

Đường Hàn Thu: "Dạ biết ạ."

Đường Hạc Thiên: "Trời lạnh rồi, mặc nhiều một chút, đừng vì xinh đẹp mà mặc ít đi đấy!"

Đường Hàn Thu: "Vâng vâng vâng, con sẽ không mặc ít mà."

Sau đó chuyển đề tài: "Tại sao con muốn ký hợp đồng với Du Như Băng thế?"

Đường Hàn Thu cũng điều chỉnh cách nói: "Đương nhiên là vì cô ấy có giá trị thương mại, Hoa Diệu cần cô ấy ạ."

Đường Hạc Thiên không đồng ý: "Người có giá trị thương mại rất nhiều, đừng ủy khuất bản thân ký với một người không thích, con bây giờ chấm dứt hợp đồng với cô ấy đi, ba tìm thêm người khác cho con."

Đường Hàn Thu nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng bác bỏ: "Ba, con không phải không thích cô ấy."

"Ngược lại, con rất thích cô ấy."

Du Như Băng người này mặc dù có chút không đứng đắn, nhưng tính cách cô ấy vô cùng vui vẻ, cùng cô ấy ở chung một chỗ căn bản sẽ không sợ buồn chán. Hơn nữa, hai người họ đều không khuất phục với hệ thống, cùng là đồng môn chống lại hệ thống.

Có cùng một trải nghiệm siêu việt lạ thường như thế, sẽ để các cô cảm thấy vô cùng trân trọng lẫn nhau.

Cô nhẹ giọng nói, lấy thân phận con gái nhẹ nhàng làm nũng với ba ba: "Ba, nếu ba chấm dứt hợp đồng với Du Như Băng, con sẽ rất buồn đó."

Giọng nói của cô rất chân thành, khiến Đường Hạc Thiên sững sờ một lúc, rất nhiều lời nói phẫn nộ đến miệng đều bị một chút làm nũng của con gái bảo bối bảo vệ Du Như Băng hóa giải hết.

Đường Hạc Thiên không muốn làm con gái bảo bối buồn, nhưng trong lòng vẫn chưa thay đổi cái nhìn với Du Như Băng, cuối cùng chỉ kiêu ngạo miễn cưỡng nói: "Hừ, cô ấy tốt nhất là có thể kiếm tiền cho con!"

Đường Hàn Thu biết lúc này xem như ông ấy đã chịu nhả ra, bản thân đã bảo vệ Du Như Băng thành công, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười động lòng người, có chuyển biến tốt thì thu tay lại: "Cảm ơn ba."

Đường Hạc Thiên hừ một tiếng, lải nhải dặn cô mặc nhiều thêm chút sau đó cúp máy.

Đường Hàn Thu đầu này mới vừa cúp điện thoại, Lâm Lâm đã vội vội vàng vàng tìm đến cô, nói: "Đường tổng, anh Cầu đến, anh ấy nói muốn gặp ngài, nói xin lỗi với ngài."

Đường Hàn Thu lại lần nữa nghi ngờ lỗ tai của mình, quay đầu lại nhíu mày ngạc nhiên nhìn Hàn Vi.

Hàn Vi hiểu ý, gật đầu khẳng định một cái: "Ngài không nghe lầm, anh Cầu đến đây, còn muốn nói xin lỗi với ngài."

"Hắn muốn xin lỗi?" Đường Hàn Thu thực sự cảm thấy không thể tin được, "Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à?"

Sau đó tự mình liếc nhìn bầu trời u ám bên ngoài khung cửa sổ sát đất: "À, hôm nay không có mặt trời."

Cô chậm chạp đưa quần áo trên tay cho Hàn Vi, sau đó tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, dáng vẻ như thể sắp ra sân đánh người vậy, sau đó nói với Lâm Lâm: "Biết rồi, dẫn hắn đến phòng tiếp khách, lát nữa tôi đến."

Cô sẽ đi.

Dù sao lúc trước cô đã nói một lần.

—— Cách xa tôi một chút, nếu không hậu quả tự anh gánh lấy.

...

Trong phòng tiếp khách quen thuộc, Cầu Vân Lập im lặng ngồi đó, trên khuôn mặt tuấn tú đeo một chiếc gọng kính màu đen, vô tình tạo thêm một chút cảm giác văn nhã.

Chiếc bàn trước mặt hắn đặt một hộp quà to hình chữ nhật, chỉ đợi Đường Hàn Thu tới.

Cửa lần nữa được mở ra, lại là Hàn Vi bước vào, Cầu Vân Lập sau khi thấy rõ khuôn mặt cô ấy, thất vọng trong chốc lát. Nhưng lúc Đường Hàn Thu bước vào, ánh sáng trong mắt hắn lần nữa được nhen nhóm.

Đường Hàn Thu cảm thấy dáng vẻ này của hắn quá kỳ quái, cũng không có suy nghĩ chào hỏi với hắn, sau khi ngồi xuống trực tiếp vào chủ đề chính: "Một tháng trước tôi hẳn là đã nói với anh rồi, cách xa tôi một chút nếu không hậu quả tự anh gánh lấy nhỉ?"

Cầu Vân Lập không tức không bực, giống như thay đổi thành một người khác, hắn đẩy hộp quà trước mặt về phía cô: "Cho dù xuất hiện hậu quả gì, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn thành tâm nói lời xin lỗi với em. Đây là quà tôi tặng em, xem thử chút nhé."

Đường Hàn Thu còn chưa kịp nói chuyện, Cầu Vân Lập đã tự mình mở hộp quà ra.

Một màu sắc nóng bỏng đột nhiên nhảy vào tầm mắt cô, chưa đến một phút đồng hồ, hốc mắt của cô đã bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng không ngừng lăn xuống.

Chỉ nhìn thấy một bó hoa hồng lớn xinh đẹp rung động lòng người yên tĩnh nằm ở nơi đó.

- -------------------------------

Editor có lời muốn nói: Sắp thi hết môn nên tôi cố gắng 1 tuần ra 2 chương thôi nhé, mọi người thông cảm ạ uwu