Lộc Ẩm Khê ngủ một giấc tỉnh dậy, phát hiện chính mình đã xuyên vào trong tiểu thuyết thành một pháo hôi* nữ phụ.
*Pháo hôi: Kẻ làm nền cho nam/nữ chính.
Nữ phụ lại là chim hoàng yến được nhân vật phản diện nhặt về, nhu nhược cùng ngây thơ, thuần lương vô hại, giống như một con thiêu thân cố sức bám víu nhân vật phản diện.
Nhân vật phản diện là Giản Thanh, người cũng như là tên, lạnh lùng xa cách, như làn tuyết mỏng trên cây, khóe mắt cùng đuôi lông mày nhuốm màu u ám, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cuối cùng lại rơi vào kết cục thê thảm.
Lộc Ẩm Khê trân trọng mạng sống của mình, quyết tâm từng bước thoát khỏi sự khống chế của Giản Thanh.
Sắp sửa thoát khỏi đêm hôm ấy, Giản Thanh uống say, ôm nàng vào lòng, đôi mắt đỏ hoe, khắc chế mà hôn lên môi nàng, thấp giọng nói: "Đừng rời đi, tôi chỉ còn lại một mình em..."
[Văn án 2]
"Đôi khi để chữa bệnh, thường xuyên là giúp đỡ, luôn luôn là an ủi"
Câu danh ngôn nổi tiếng này là để mô tả chân thật nhất về ung bướu học. Trong lĩnh vực ung bướu, cảm giác rằng thành tựu của một bác sĩ không đến từ việc cứu sống hay chữa khỏi bệnh, mà là, kéo dài sự sống cho bệnh nhân ung thư, giảm bớt thống khổ của người bệnh.
"Lâu đài của nền y học hiện đại được tạo thành từ những đống xương trắng, tất cả chúng ta đề là những con kiến, và những đóng góp mà chúng ta đã tạo ra trong cuộc sống này chỉ như một giọt nước trong đại dương bao la"