Chương 51: Cãi nhau

Xung quanh cửa phòng khám của Giản Thanh có một đám người, một người đàn ông mặc áo khoác đen đứng ở cửa phòng khám, vừa la hét vừa đập mạnh lên cửa.

"Tôi là số thứ 2? Số của tôi trước anh ta, tại sao anh ta lại được vào trước!"

"Bệnh viện này có dạy cho các cô nội quy không? Tôi đưa ba tôi đến đây lúc 9 giờ, là do mắt các người mù mới không nhìn thấy thôi!"

"Mẹ nó, bác sĩ như cô làm sao mà có thể chữa bệnh cho người khác được vậy? Không có tí đạo lý nào."

"Lần trước tôi vừa bị cảm mạo thì các người cho tôi làm một đống kiểm tra! Đảng nuôi một đám rác rưởi như các người làm gì cơ chứ, chỉ để cho các người ức hϊếp dân đen như bọn tôi thôi! Mặt các người xấu như hầm cầu vậy! Thái độ phục vụ kém như vậy thì làm sao chữa bệnh cho người khác tốt được?"

Lộc Ẩm Khê có lẽ đã hiểu được sự việc, là bởi vì vấn đề số thứ tự khám bệnh.

Các phòng khám ngoại trú thường gặp cảnh người dân không theo thứ tự gọi, nhảy xếp hàng để khám bệnh, nhất là ở các khoa cấp cứu, thường xuyên xảy ra xích mích giữa bệnh nhân với bệnh nhân hoặc giữa bệnh nhân với bác sĩ. Nhưng ở khoa u lại tương đối hiếm, hầu hết bệnh nhân ở khoa ung bướu đều là những người bước nửa chân vào quan tài, không còn sức để gây ồn ào, người nhà bệnh nhân ung thư thường chịu nhiều áp lực khi chăm nuôi nên tính khí của họ sẽ cáu kỉnh hơn, thường sẽ đem sự tức giận trút lên đầu người khác.

Lộc Ẩm Khê cởϊ áσ blouse trắng, tháo khẩu trang ra đặt lên bàn tư vấn. Giả vờ lấy cuốn sổ tay hướng dẫn của Giản Thanh làm hồ sơ bệnh án. Nàng bật điện thoại lên, mở phần mềm ghi âm rồi bước đến chỗ các bệnh nhân đang xếp hàng chờ đợi.

Trong trường hợp hai bên đánh nhau, nếu nàng mặc áo blouse trắng sẽ không tiện động thủ, còn có ảnh hưởng không tốt...

Nàng nghiêng người hỏi một người chị gái đang xem náo nhiệt: "Chị, có chuyện gì vậy?"

"Tên cậu này qua số thứ tự rồi nên bác sĩ kêu người khác vào. Sau khi cậu ấy đến đợi một lúc nhưng không nghe thấy bác sĩ gọi vào nên bắt đầu chửi bậy."

Trong phòng khám, Giản Thanh vẫn đang kê đơn thuốc cho những bệnh nhân khác, cô bình tĩnh giải thích với người đàn ông ngoài cửa: "Anh quậy phá ở chỗ tôi cũng không có ích gì đâu. Bệnh viện quy định những người vượt qua số thứ tự thì sẽ xếp xuống cuối cùng."

Người đàn ông mặc áo khoác đen lấy điện thoại ra, bật camera lên rồi chụp Giản Thanh: "Được rồi, không có ích gì đúng không? Tôi là người nổi tiếng trên nền tảng video xx. Tôi có hàng triệu người hâm mộ. Tôi sẽ cho cô biết thế nào là ánh hào quang của mạng xã hội, tôi sẽ để cho người hâm mộ và cư dân mạng bình luận xem bệnh viện của cô có đức hạnh hay không? Bố tôi cảm thấy khó chịu nhưng phải chờ cho đến tận bây giờ. Cô không quan tâm những người ở bên ngoài, cô không thể vì tiền mà bán đứng lương tâm mình như thế được, cô khinh bỉ dân đen chúng tôi không có nhân quyền à?"

Y tá mắng hắn ta: "Đừng chụp, đừng chụp! Không được chụp hình ở đây!"

Giản Thanh ra hiệu cho Ngụy Minh Minh: "Gọi bộ phận an ninh lên đây."

Lộc Ẩm Khê hít sâu một hơi, điều chỉnh sắc mặt, xắn tay áo xông vào trong đám người, chặn người mặc áo khoác đen đang dùng điện thoại di động quay Giản Thanh lại, nàng vươn tay ra, giật lấy điện thoại di động rồi xóa video đi.

Người đàn ông giật lại chiếc điện thoại: "Cô bị điên à? Liên quan gì đến cô?"

Lộc Ẩm Khê nhập vai vào một người phụ nữ đanh đá thích chửi đổng, lớn tiếng mắng chửi:"Tôi thật sự muốn tát vào cái đầu heo của anh! Chính anh là người bỏ qua số thứ tự nhưng giờ lại đổi trắng thay đen giả bộ ngây thơ à? Rốt cuộc ai mới là người không tuân theo nội quy? Anh đến lúc 9 giờ thì làm sao? Tôi phải dậy lúc 5 giờ, ngồi xổm trước cửa phòng khám đợi lúc 7 giờ, vừa đi vệ sinh trở về thì thấy anh làm loạn rồi? Anh làm loạn cái gì cơ chứ? Anh ồn ào như vậy làm gì, nếu anh không muốn khám bệnh thì để chúng tôi khám! Đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người ở đây! Mọi người thấy có đúng không?"

Nàng được đào tạo chuyên sâu về các lời thoại chuyên nghiệp, giọng nói phát ra từ đan điền, to lớn vang dội, một chuỗi ngôn từ nói ra đều có trọng âm, cực kỳ rõ ràng, cùng với biểu tình ương ngạnh, đặc biệt kiêu ngạo. Nàng còn cố tình lôi kéo sự mâu thuẫn của những người xung quanh để bọn họ từ im lặng chuyển sang phàn nàn.

"Đúng vậy, cậu đừng quậy nữa, chúng tôi còn muốn khám bệnh."

"Mọi người đều vất vả. Nếu cậu qua số rồi thì tuân theo quy định của bệnh viện đi."

"Chính cậu là người đến không đúng giờ mà lại đổ lỗi cho bác sĩ? Bác sĩ cũng làm việc theo quy định thôi."

Bản chất con người luôn hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi. Đối với những sự việc không liên quan đến mình thì sẽ không quan tâm, nhưng chỉ cần ảnh hưởng đến lợi ích của mình thì sẽ hùa theo để nói chuyện.

Bị đám đông bao vây, người đàn ông mặc áo khoác đỏ mặt tía tai: "Tôi đã bóc trúng số 2! Buổi sáng vì giờ cao điểm nên tắc đường, tôi chỉ đến muộn mười phút !!! Tại sao tôi đến trễ mười phút lại cho tôi xếp cuối cùng! Không phải các người cũng đến trễ à!"

Lộc Ẩm Khê lớn tiếng phản bác:"Anh nói cái gì mà chậm mười phút? Anh không biết bệnh viện có thể cứu một mạng người trong ba phút sao? Nếu anh có tiền thì mua cả cái bệnh viện này rồi bảo bác sĩ khám bệnh cho bố anh đi? Tại sao anh lại lãng phí thời gian của chúng tôi chỉ vì anh không đến đúng giờ? Thời gian của anh là vàng bạc, vậy thì của chúng tôi không phải vàng bạc à? Anh dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải cùng trả giá cho lỗi của anh? Chúng tôi thiếu nợ anh à? Anh muốn so xem giọng của ai lớn hơn đúng không? Anh đang tìm xem ai có thể nói to hơn anh à? Nếu anh thật sự muốn đưa bố mình đi khám bệnh thì tại sao không dậy sớm hơn để tránh tắc đường vào giờ cao điểm đi? Anh có thật sự muốn đưa bố mình đi khám bệnh không? Anh gây chuyện với bác sĩ thì họ còn tâm trạng để khám bệnh cho bố anh à? Anh đang cố ý hại chết bố anh đúng không?"

Thời trẻ có antifan bình luận trong Weibo của Lộc Ẩm Khê, mắng Lộc Ẩm Khê từ những bình luận giấu mặt, sau lại biến thành ngậm máu phun người, dần dà, chuyển thành mắng chửi có bài bản, có tiết tấu kỹ thuật hẳn hoi.

Người đàn ông bị nàng làm cho tắc nghẹn, giơ tay lên cao: "Câm cái miệng chết tiệt của mày lại, nếu mày không phải là phụ nữ thì tao đã tát cho mày một bạt tai rồi!"

Giản Thanh tháo kính xuống, bước đến, kéo Lộc Ẩm Khê ra phía sau bảo vệ: "Anh dám động tay thử xem?"

Lộc Ẩm Khê không hề tỏ ra sợ hãi, thò đầu ra từ sau lưng Giản Thanh: "Tôi nói cho anh biết, tôi là bệnh nhân, tim tôi không được tốt. Nếu anh không muốn cho tôi gặp bác sĩ, lại còn muốn đánh tôi, lỡ như tôi có mệnh hệ gì thì thì bảy cô tám dì của tôi sẽ kéo đến nhà anh đốt vòng hoa tiền giấy ở đó!"

Các bác sĩ và bệnh nhân đều thích làm điều này, đây được xem như là phong tục.

Nàng chỉ vào Giản Thanh, giả vờ không quen biết:"Bệnh viện của các người giải quyết chuyện này thế nào vậy? Nhân viên bảo vệ đâu, mau kéo anh ta ra ngoài, tôi còn muốn khám bệnh nữa!"

Một ông lão ngồi xe lăn trong đám người ho khan vài tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói khàn khàn, hét lớn: "Chí Cương, qua đây, đừng làm ầm ĩ nữa!"

Trong giờ cao điểm khám ngoại trú, có rất nhiều nhân viên bảo vệ giữ trật tự trong thang máy tầng dưới, ngay khi y tá gọi, bọn họ liền cầm dùi cui điện xông lên.

Nhìn thấy vài người mang theo mũ bảo hộ, cầm dùi cui điện và đèn pin xuất hiện, giọng nói của người đàn ông mặc áo khoác đen ngay lập tức nhỏ lại.

Lộc Ẩm Khê xì một tiếng khinh bỉ: "Chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu."

Một nhân viên bảo vệ đi đầu lấy sổ đăng ký ra, hỏi han rồi thuyết phục: "Nếu chưa rõ thì anh hãy theo chúng tôi đến phòng bảo vệ hoặc phòng hòa giải bác sĩ - bệnh nhân để giải thích rõ hơn. Hiện tại đừng cản trở người khác khám bệnh nữa."

Người đàn ông ngừng nói, ngồi xuống ghế, khuôn mặt tối sầm lại, lẩm bẩm những câu chửi thô tục.

Y tá giải tán đám đông người xem, hai nhân viên bảo vệ còn lại đứng trước cửa phòng khám của Giản Thanh, một trái một phải, định đợi phần tử nguy hiểm này khám xong rồi mới trở về đơn vị trực.

Lộc Ẩm Khê phải ngồi ở khu vực chờ thêm một lúc để tiếp tục giả làm bệnh nhân.

Ngụy Minh Minh gửi một tin nhắn tới: [Lão bản bảo em trở về bệnh khu trước. 】

Lộc Ẩm Khê trả lời: [Em chưa về được. 】

Nàng sợ rằng người đàn ông mặc áo khoác này sẽ lại mắng chửi người. Các bác sĩ và y tá ở đây không thể chửi lại hắn, nàng phải ở lại chỗ này giúp Giản Thanh mắng hắn.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi của Giản Thanh, nàng thật sự tức giận. Tượng đất cũng có ba phần tính tình, còn nghề này chỉ dựa vào kiến

thức để nuôi sống bản thân, thấp kém đến mức không thể mắng chửi hay đánh trả lại, đây là đạo lý gì cơ chứ?

Nàng hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen, người đàn ông đó cũng hung dữ trừng lại nàng. Lão nhân gia bên cạnh tức giận đến mức vỗ ngực ho khan không ngừng.

Lộc Ẩm Khê nhìn lão nhân gia, ánh mắt từ từ dịu lại.

Ho khan, bệnh nhân ung thư phổi?

Tiếng ho càng ngày càng dữ dội, người đàn ông mặc áo khoác đen mắng Lộc Ẩm Khê : "Cô nhìn chằm chằm vào bố tôi làm con mẹ gì vậy?"

Lộc Ẩm Khê tức giận nói: "Anh xem anh đã làm cho bố anh giận đến mức thành cái dạng gì rồi? Trong cổ họng ông ấy có đờm, anh lấy khăn giấy cho ông ấy đi!"

"Mẹ nó, cô đừng có tọc mạch chuyện người khác!" Người đàn ông chửi bới, đi hỏi xin khăn giấy khắp nơi.

Hắn vừa mới quậy phá cách đây không lâu. Mọi người xung quanh đều tránh ánh mắt của hắn. Một người cô tốt bụng lấy ra một gói khăn giấy rồi đưa cho hắn, hắn cũng chẳng nói một tiếng cảm ơn, cầm lấy giấy rồi đưa lên miệng bố hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai ông:"Bố, bố không sao chứ?"

Lão nhân gia đầu tóc bạc phơ, mặt đỏ bừng vì ho, có vẻ khó thở, luôn vỗ vỗ l*иg ngực, khạc ra rất nhiều đờm, còn có tơ máu.

Có vẻ như bệnh nhân ung thư phổi sẽ luôn ho ra máu.

Lộc Ẩm Khê nhìn thấy máu, dạ dày bắt đầu khó chịu, nàng nhanh chóng quay đi chỗ khác.

Đột nhiên "ầm" một tiếng, lão nhân gia từ trên xe lăn ngã xuống đất, không ngừng phun ra máu tươi.

"Bố! Bố! Bố làm sao vậy?" Người đàn ông mặc áo khoác nhanh chóng quỳ xuống đất, cố gắng đỡ ông dậy.

Lộc Ẩm Khê thấy máu nhiều như vậy, hai mắt bắt đầu tối sầm lại, nhịn không được muốn nôn mửa, nàng đứng dậy hét lớn: "Ông ấy ho ra máu, cứ để ông ấy nằm trên mặt đất đi! Anh đừng học theo những sai phạm trong phim truyền hình mà đỡ ông ấy dậy!"

Người đàn ông sợ đến mức rối bời, Lộc Ẩm Khê nói gì hắn cũng đều làm theo.

Giản Thanh và Ngụy Minh Minh nghe thấy động tĩnh liền lao ra khỏi phòng khám: "Ngụy Minh Minh, gọi xe đẩy; Lộc Ẩm Khê, gọi nhân viên điều phối thang máy, số 600016, lên lầu 6.". Cô nói xong liền quỳ xuống bên cạnh lão nhân gia để kiểm tra, sau đó hỏi người đàn ông mặc áo khoác: "Phổi bên trái và phổi bên phải có bệnh không?"

Người đàn ông lo lắng đến phát run: "Phổi, ung thư, phổi phải, phổi phải! Bác sĩ, tôi...tôi cầu xin cô hãy cứu bố tôi!".

Khối u tổn thương xâm lấn vào mạch máu, mạch máu bị vỡ gây ra triệu chứng ho ra máu ồ ạt. Nếu không có biện pháp điều trị kịp thời khiến máu không được thải ra ngoài cơ thể kịp lúc thì sẽ gây tắc đường hô hấp, dẫn đến ngạt thở.

Nếu bị ho ra máu nhiều, không nên di chuyển lung tung và không nên áp dụng tư thế ngồi. Nếu xác định chảy máu từ một bên thì nên áp dụng tư thế nằm nghiêng.

Ngụy Minh Minh và y tá vội vàng đẩy giường cấp cứu qua, mọi người cùng nhau nâng ông lên rồi đẩy ra thang máy.

Thang máy y tế của bệnh viện được trang bị điện thoại cố định, trong thang máy có nhân viên thang máy chuyên dụng thường chịu trách nhiệm nhấn nút tầng, duy trì trật tự và sơ tán đám đông. Khi có trường hợp khẩn cấp, thang máy sẽ được điều động và cảm ứng của các tầng khác sẽ bị tắt để tránh việc dừng lại giữa chừng, nâng cao hiệu suất vận chuyển người bệnh.

Giản Thanh và một số y tá đưa lão nhân gia đi cấp cứu, trong khi Ngụy Minh Minh và Lộc Ẩm Khê ở lại phòng khám ngoại trú.

Ngụy Minh Minh bắt lấy tay Lộc Ẩm Khê, xúc động nói: "Tiểu Lộc ơi là Tiểu Lộc, em giấu kỹ quá đi, hôm nay chị mới phát hiện ra em có thể mắng chửi người khác nhiều như vậy..."

Ngày thường trông nàng hiền lành dịu dàng, năm tháng trầm tĩnh, dáng vẻ giống như một con mèo yếu ớt trước gió. Không ngờ nàng lại có thể mắng chửi người khác dữ dội như vậy, như thể hóa thành sư tử cái.

Lộc Ẩm Khê cười nhẹ, cố gắng trút bỏ hình tượng khi nãy, nhẹ nhàng giải thích: "Đó chỉ là vì muốn bảo vệ các chị... Em thực sự không phải là người đanh đá, vừa rồi thật sự không phải là em, chỉ là một vai diễn của em mà thôi, em cố ý diễn cho mọi người xem hình ảnh giương nanh múa vuốt, kiêu ngạo độc đoán. Kỹ năng diễn xuất của em rất tốt, các chị không thể nhìn ra được nhưng trong lòng em thật sự rất sợ, em sợ hắn sẽ đánh em..."

Ngụy Minh Minh trầm ngâm: "Tại sao chị lại có linh cảm rằng ... Tháng trước trên mặt lão bản có in hình bạt tai, là em tát chị ấy đúng không?

Lộc Ẩm Khê xua xua tay, dám làm không dám nhận: "Đó là ảo giác của chị thôi ..."

Ngụy Minh Minh còn đang định nói thêm, Lộc Ẩm Khê nghiêm mặt nói: "Em cũng muốn đến khoa cấp cứu, người đàn ông đó thoạt nhìn cũng không phải là người tốt. Lỡ như không thể cứu được bố hắn, hắn đánh bác sĩ Giản thì làm sao bây giờ?"

--------