Chương 34: Đêm mưa

"Giản Thanh, chị có đang thích ai không?"

Trong gió truyền đến giọng nói vừa thấp lại vừa mềm mại, tốc độ nói nhanh đến mức mơ hồ.

Giản Thanh tiến lên một bước đến gần Lộc Ẩm Khê hơn, hỏi: "Em nói gì cơ?"

Làn gió nhẹ không làm giảm bớt sự khô nóng trên người, hô hấp vẫn dồn dập như cũ. Lộc Ẩm Khê hít sâu mấy hơi, dùng ngón cái cào nhẹ băng y tế trên ngón trỏ, cố gắng nói chậm lại, gọi thẳng tên cô, hỏi: "Giản Thanh, chị có đang thích ai không?"

Giản Thanh càng ngày càng bước gần đến nàng, nhưng cô không mở miệng nói bất kỳ câu gì.

Cô mặc một chiếc áo khoác đen, hòa vào màn đêm mờ ảo.

Ánh sáng quá mờ ảo khiến Lộc Ẩm Khê không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, nàng chỉ ngửi thấy mùi lạnh lẽo tựa như làn tuyết mỏng trên người cô.

Sân thể dục hiện giờ chỉ còn lại hai người các nàng, bốn bề im ắng, yên tĩnh không tiếng động.

Gió đêm thổi càng lúc càng mạnh, hơi lạnh phả vào mặt khiến cho cảm giác hưng phấn do tập thể dục yếu đi, dũng khí giống như quả bóng bị đâm thủng, từng phút từng giây chậm rãi trôi qua.

Lộc Ẩm Khê nhìn về nơi xa xăm, không dám nhìn Giản Thanh nữa.

Giản Thanh nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói: "Tôi muốn em gọi tôi là lão sư."

Bốn chữ ngắn gọn, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ, không bộc lộ nhiều sắc thái tình cảm.

"Vâng, Giản lão sư." Lộc Ẩm Khê xoay người, bước xuống bậc thang, "Đây là vấn đề riêng tư, chị không muốn nói cũng không sao, chỉ là do tôi thuận miệng hỏi thôi."

Thuận miệng hỏi...

Chỉ một câu hỏi đã làm tiêu tan hết dũng khí của nàng.

Lộc Ẩm Khê bước từng bước nặng nhọc, sau đó tiếp tục chạy. Rất nhanh đã bỏ lại Giản Thanh thật xa.

Nàng nghĩ rằng bản thân mình nên giả vờ nhẹ nhàng hơn, giọng điệu cũng phải nhẹ hơn đôi chút, giống như hai người bạn tốt, tùy ý hỏi thăm trạng thái cảm xúc của nhau mà không cần tỏ ra quá quan tâm đến đối phương.

Bạn tốt...

Lộc Ẩm Khê bỗng bật cười, nhưng ý cười của nàng lại có chút tự giễu.

Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, nàng chưa bao giờ coi cô là bạn.

Cô như một bông hoa tuyệt đẹp trong gương, lại tựa như trăng trong nước.

Thì giữa hai người làm sao có thể tồn tại quan hệ bạn bè?

Trên thế giới này, có hàng ngàn hàng vạn lời giải thích về tình yêu, Lộc Ẩm Khê không biết bản thân mình nên dùng loại giải thích nào mới là đúng.

Lần đầu tiên khi nàng phát hiện mình thích cô, nàng chỉ muốn bảo vệ cô, cố gắng thay đổi kết cục bi thảm của cô.

Sau này, nàng lại càng muốn nhiều hơn nữa. Nàng muốn ở bên cô, muốn nắm lấy tay cô, muốn ôm cô, hay thậm chí là hôn cô.

Những ngày này, nàng cố gắng thôi suy nghĩ, cứ để tình cảm của mình phát triển tự do, không gò bó, muốn làm gì thì làm. Nhưng dưới sự bốc đồng của bản thân, nàng cũng bắt đầu bị cám dỗ, khao khát được cô yêu thích.

Nàng làm sao có thể tham lam như vậy được cơ chứ?

Biết rõ trong tương lai, tình cảm giữa các nàng sẽ không bao giờ thành hiện thực, biết rằng không thể hứa hẹn cùng cô cả đời, làm sao nàng có thể ích kỷ mong muốn cô đáp lại đoạn tình cảm này?

Lộc Ẩm Khê chua xót xoa xoa mũi.

Nàng không nên tham lam như vậy, nàng chỉ cần thay đổi kết cục của nhau là quá đủ rồi.

Chỉ cầu xin cô được bình an vui vẻ trong cuộc sống này, và hãy sống một cuộc đời thật viên mãn.

Ở vòng chạy tiếp theo, khi gặp lại Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê kéo cô từ bên trong đường băng tối ra bên ngoài ánh đèn: "Bên trong có một bãi nước nhỏ, trời cũng tối rồi, nếu chị không cẩn thận sẽ giẫm lên. "

Sau đó nàng không nói bất cứ điều gì nữa, tiếp tục chạy đi.

Giản Thanh nhìn theo bóng lưng đã khuất của Lộc Ẩm Khê, cúi đầu, bước đi trong ánh đèn mờ ảo, dáng người mảnh khảnh của cô đổ bóng dài trên đường băng.

Gió nhẹ thổi khiến quần áo bay phất phới, cô nhìn vào chiếc bóng của mình trên mặt đất, sau đó để tay lên ngực tự hỏi.

Cô có người trong lòng không?

Không biết.

Cô chỉ biết rằng trong bóng tối mờ mịt không nhìn rõ được bầu trời, lại có một tia sáng le lói cuối chân trời.

*

Chạy đến vòng thứ bảy, não không thể suy nghĩ được nữa, Lộc Ẩm Khê dần dần chạy chậm lại.

Lúc đầu, nàng chỉ có thể chạy năm vòng, nhưng bây giờ nàng đã có thể chạy được tám vòng. Sau một thời gian nữa, nàng sẽ có thể trở lại mức mười vòng.

Khi chạy đến vòng thứ tám, phía chân trời xa xăm đã nổi lên từng trận sấm rền.

Lộc Ẩm Khê bước chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Bầu trời đêm nay không mây, không sao.

Gió mạnh thổi đến làm cành lá bên sân thể thao đung đưa.

Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh ở phía đối diện, sau đó vững bước chạy chậm đến.

Giản Thanh nói: "Trời sắp mưa rồi, chúng ta về nhà thôi."

Lộc Ẩm Khê mới vừa vâng một tiếng, những hạt mưa nhỏ đã rơi lất phất trên mặt.

Nàng đưa tay lau nước mưa:"Vừa nói mưa thì liền mưa rồi."

Giản Thanh không nói gì, kéo nàng chạy đi.

Không có một chút thời gian đệm, trong tích tắc, hạt mưa nhỏ bỗng chốc hóa thành dòng mưa tầm tã trút xuống, gió rít cuốn lấy hơi nước, va vào người những tiếng lộp bộp lộp bộp.

Lộc Ẩm Khê chạy đến lan can bên trái khán đài, vội vàng cầm lấy áo khoác ngoài của mình, nàng không mặc vào mà kéo Giản Thanh qua, dùng áo khoác che mưa cho cô.

Hai người nhìn nhau dưới lớp áo khoác dày.

Lông mi Lộc Ẩm Khê đã lấm lem nước, nàng cười nói: "Tôi bây giờ rất giống nam chính trong phim thần tượng."

Dùng áo khoác của mình che mưa chắn gió cho nữ chính.

Dưới ngòi bút của người khác, có lẽ Giản Thanh chỉ là vai phụ. Nhưng trong lòng nàng, cô vĩnh viễn là vai chính.

Nàng muốn cẩn thận chăm sóc cho cô.

Giản Thanh không nói gì, cô mở căng áo khoác Lộc Ẩm Khê ra, ôm chặt Lộc Ẩm Khê vào lòng mình, mang nàng đến trú mưa dưới khán đài.

Các nàng trú mưa dưới khán đài của sân thể thao.

Đầu tóc Lộc Ẩm Khê hơi ẩm, áo khoác của nàng vì quá ướt nên không thể mặc được, trên người nàng chỉ mặc chiếc áo sơ mi dài tay có chất liệu thấm nước.

Nhiệt độ giảm mạnh khiến cho cái lạnh ập đến, sức nóng sinh ra từ việc chạy bộ hoàn toàn bị dập tắt.

Nàng chạm vào phần lông bên trong áo khoác, đã ướt hơn một nửa.

Trước khi chạy, nàng đã đưa điện thoại di động của mình cho Giản Thanh.

"Chị đưa di động cho tôi đi." Nàng duỗi tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác của Giản Thanh ra, "Tôi đến máy bán hàng tự động mua vài thứ, chị ở đây đợi tôi một chút."

Vừa nói xong, nàng vội vàng khoác áo khoác chạy ra ngoài màn mưa.

Mỗi lần nàng chạy bộ, Giản Thanh đều chuẩn bị khăn giấy và nước uống cho nàng nên nàng chỉ cần mua thêm hai chai cháo bát bảo là được.

Nước mưa lộp bộp rơi trên áo khoác, Lộc Ẩm Khê lao nhanh đến máy bán hàng tự động dưới mái hiên, quét mã QR để thanh toán.

Vào mùa đông, món cháo bát bảo được hâm nóng tự động trong máy bán hàng.

Lộc Ẩm Khê mua hai chai, ôm vào lòng, sau đó căng áo khoác ra, chạy về phía khán đài, làm động tác dâng báu vật, đưa đồ trong tay cho Giản Thanh.

Không biết trời sẽ mưa bao lâu, nhưng hiện tại các nàng đều chưa ăn tối.

Giản Thanh không nhận lấy, cô không nói một lời cầm lấy áo khoác ướt trên tay Lộc Ẩm Khê ném lên cầu thang, sau đó lấy khăn giấy ướt trong túi ra, xoay người Lộc Ẩm Khê lại lau mồ hôi và nước mưa trên mặt và cổ nàng.

Lộc Ẩm Khê đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Giản Thanh. Nàng giống như một con mèo chạy về sau cơn mưa lớn, mái tóc mềm ướt dính vào cổ, con ngươi màu hổ phách trong veo, sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, không còn cảm giác hung hăng, mềm mại hay tinh tế nữa.

Giản Thanh nhìn nàng, động tác lau dần dần chậm lại, cô dùng đầu ngón tay xoa lên nốt ruồi màu nâu phía đuôi mắt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Lòng bàn tay lạnh như băng chạm vào mặt, Lộc Ẩm Khê bỗng rùng mình, ngứa ngáy mũi, vội vàng quay đi.

"Hắt xì."

Nàng hắt hơi một cái.

Giây tiếp theo, lon cháo bát bảo trong lòng Lộc Ẩm Khê đã bị Giản Thanh lấy đi và đặt sang một bên.

Sau đó, Giản Thanh mở rộng áo khoác, ôm lấy Lộc Ẩm Khê vào trong lòng mình.

Hương thơm mát lạnh cùng cảm giác ấm áp mềm mại lan tràn khắp cõi lòng đồng thời ập đến. Lộc Ẩm Khê quay người lại, hai tai và gò má dần dần đỏ lên, lộ ra một vệt đỏ ửng.

Giản Thanh im lặng ôm chặt lấy nàng, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nhau.

Bầu trời đen như mực, mưa gió mịt mù không ngừng. Thỉnh thoảng tiếng sấm vang lên, kèm theo thứ âm thanh lớn đến mức che trời lấp đất, đôi khi lại xẹt qua một tia chớp thắp sáng màn đêm xa xăm.

Lộc Ẩm Khê do dự vài giây, không đẩy cô ra. Nàng vươn tay vòng trên lưng Giản Thanh, gắt gao ôm lấy cô, áp mặt mình vào cổ cô, ôn nhu hỏi: "Chị rất sợ bóng tối đúng không?"

Giản Thanh mặt không biểu cảm, nghiêm túc trả lời: "Không có, tôi đang cảm thấy em đang rất muốn ôm tôi."

Bầu không khí ái muội và ấm áp bị câu nói không biết xấu hổ này phá vỡ. Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc, đem lời nói "Có tôi ở đây rồi, chị đừng sợ." nuốt vào trong bụng.

Từ đầu đến giờ nàng chỉ muốn cho nhau no bụng chứ chưa từng nghĩ tới việc ôm cô.

Nàng áp vào cổ Giản Thanh, nhỏ giọng mắng cô:"Chị dám nói không thành có, là chị cố ý trả đũa."

Thật không bài bản tí nào.

Giản Thanh vòng tay ôm lấy eo nàng, không đáp lại.

Không còn gì để làm, Lộc Ẩm Khê bắt đầu viết kịch bản: "Chị là tiểu thư nhà giàu, tôi là nữ sinh nghèo khổ. Trong đêm mưa, chúng ta gặp nhau, tôi lớn lên lại giống như bạch nguyệt quang đã đi du học xa của chị, khiến lòng chị rung động, cuối cùng bước đến ôm chầm lấy tôi——"

Giản Thanh cắt ngang viễn tưởng của nàng: "Tôi không thích ép buộc người khác."

Lộc Ẩm Khê giải thích: "Ôm ôm." Tiếp tục bịa chuyện, "Tôi đẩy chị ra, chị lại ôm lấy tôi, còn đưa ngân phiếu mấy chục triệu tệ cho tôi, nói rằng chỉ cần cho chị ôm là có thể nhận được mười triệu tệ. Tình cờ trong gia đình tôi lại có người già yếu đang rất cần tiền, tôi đành phải chịu đựng nhục nhã mà để cho chị ôm."

Giản Thanh bật cười, tiếng cười dường như phát ra từ l*иg ngực, trầm thấp rất dễ nghe.

"Đổi một chút."

"Chị là tiểu thư con nhà quan viên, tôi là hồ ly tinh hoang dã. Chúng ta gặp nhau trong một đêm mưa gió, chị ôm hồ ly là tôi vào lòng, sưởi ấm thân mình. Ngủ đến nửa đêm, tôi liền biến thành hình người rồi nói với chị rằng 500 năm trước chị đã từng cứu tôi, hiện tại tôi đến đây để trả ơn cho chị."

"Em là Bạch Tố Trinh à?"

Lộc Ẩm Khê lắc đầu: "Nếu ôm một con rắn trong tay thì thật đáng sợ, tốt hơn hết chị nên ôm hồ ly đi."

Nàng tiếp tục huyên thuyên, Giản Thanh yên lặng lắng nghe.

Thế giới bên ngoài tối tăm, bão táp cuồn cuộn như muốn quét cả thế giới. Còn các nàng trốn vào một góc nhỏ của thế giới, ôm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương, như thể nương tựa vào nhau cả đời.

Lộc Ẩm Khê ôm lấy Giản Thanh. Nàng bỗng hy vọng rằng cơn mưa này sẽ còn kéo dài mãi, hãy để thời gian ngưng đọng tại khoảnh khắc này, vĩnh viễn không bao giờ trôi qua, mãi mãi ở bên nhau như thế này.

*

"Em bị sốt rồi."

Mưa đã tạnh, sau khi về đến nhà, các nàng vội vàng tắm nước nóng. Giản Thanh nhìn hai má đỏ bừng của Lộc Ẩm Khê, cô đưa tay lên sờ trán nàng, sau đó cầm lấy nhiệt kế điện tử phát ra tiếng bíp trên trán.

38.6℃

Lộc Ẩm Khê hắt hơi vài cái, cảm giác toàn thân vô lực, ớn lạnh và ho khan, nhưng lại không quên cười đùa với Giản Thanh: "Chị mau xuất vũ khí và giúp các tế bào bạch cầu của tôi."

Sốt truyền nhiễm là một cuộc chiến tự vệ của hệ thống miễn dịch của con người.

Vi rút và vi khuẩn xâm nhập cơ thể con người. Một khi đại thực bào bảo vệ tuần tra xung quanh cơ thể phát hiện ra chúng thì sẽ há miệng, nuốt chửng chúng và phát ra âm thanh báo động, báo cho trung tâm điều hòa nhiệt độ ngay lập tức tăng nhiệt độ để tiêu diệt sự phát triển của vi khuẩn và vi rút, ngăn chặn chúng sinh sôi nảy nở.

Đồng thời khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, đội quân tế bào miễn dịch của cơ thể sẽ hoạt động mạnh hơn và bắt đầu hoạt động tiêu diệt.

Thuốc kháng khuẩn và chống viêm là vũ khí giúp các tế bào miễn dịch chống lại những kẻ xâm lược bên ngoài.

Sau khi uống thuốc, Lộc Ẩm Khê quấn người trong một chiếc chăn lông, dính lấy Giản Thanh từ phía sau.

Giản Thanh đi đến đâu, nàng liền theo đến đấy.

Giản Thanh cho nàng uống nước nóng, nàng liền ngoan ngoãn uống.

Khi Giản Thanh quay lại, cô vô tình giẫm phải chân nàng. Nàng không la hét hay chửi bới mà chỉ dùng đôi con ngươi lấp lánh nhìn cô.

"Em muốn lây bệnh cho tôi à?" Giản Thanh búng cái đầu nhỏ của nàng.

Khi sinh bệnh nàng rất thích dính người.

Lộc Ẩm Khê mệt mỏi, đau nhức khắp người. Sau khi uống thuốc, nàng rất buồn ngủ, nàng ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "Bác sĩ Giản, chúc chị ngủ ngon."

Giản Thanh hỏi, "Em có muốn tôi ngủ với em không?"

Lộc Ẩm Khê lắc đầu, nhỏ giọng nói, "Tôi không thể lây bệnh cho chị ... ngày mai tôi không muốn đi bệnh viện..."

Có rất nhiều bệnh nhân bị suy giảm khả năng miễn dịch trong bệnh viện.

Giản Thanh xoa đầu Lộc Ẩm Khê: "Em đừng ngủ, tôi đi lấy ống nghe để nghe âm phổi của em, em—"

Nói được một nửa, điện thoại trong túi cô chợt vang lên.

Cô luôn mang theo điện thoại di động 24 giờ mỗi ngày, cô ấy không dám tắt nguồn hay tắt âm.

Giản Thanh nhận điện thoại, trao đổi ngắn gọn vài câu rồi cúp máy: "Tôi phải đến bệnh viện một chuyến, em trở về phòng nghỉ ngơi đi, nhớ chú ý nhiệt độ cơ thể ..." Vừa nói, trong lòng lại cảm thấy có chút bất an, cô không yên tâm khi để nàng ở nhà một mình, "Em mang khẩu trang đi, nhân tiện cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút. "

Lộc Ẩm Khê không muốn làm phiền cô, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Chị mau đi đi, nhớ phải mang theo ô ... Nếu tôi cảm thấy không khỏe, tôi sẽ tự đi cấp cứu ... Ở đây rất gần bệnh viện, vừa bước qua đường thì sẽ đến thôi... "

Giản Thanh nhìn nàng, lại xoa xoa đầu nàng. Sau đó cô trở về phòng thay quần áo, vội vàng đến bệnh viện.

Cô vừa rời đi, căn nhà bỗng trở nên trống rỗng.

Lộc Ẩm Khê co người trên ghế sô pha, ôm lấy gấu bông, bật TV trong phòng khách lên để cho âm thanh trên TV bầu bạn với mình.

Từ nhỏ đã như thế này, mẹ là bác sĩ, ba cũng là bác sĩ. Rõ ràng mọi người đều là bác sĩ, nhưng khi nàng ốm đau lại không được bác sĩ bầu bạn.

Bên ngoài lại mưa như trút nước, tiếng mưa rơi khiến lòng nàng phiền muộn, lo âu, còn có chút không an lòng.

Lộc Ẩm Khê ngồi trên ghế sô pha, đầu óc choáng váng, ngực hơi khó chịu, nàng dùng sức ho khan vài tiếng rồi cảm thấy có gì đó không ổn...

Cơn sốt lần trước không khó chịu như thế này, nhưng sao bây giờ nàng lại thấy ngột ngạt không thể nổi như vậy?

Viêm cơ tim?

Không thể như thế được?

Trong lần kiểm tra sức khỏe trước, cơ thể này có chức năng tim tốt, dù virus có xâm nhập cũng không có khả năng tiến vào tế bào cơ tim nhanh như vậy.

Trên kênh truyền hình địa phương được phát từ phía TV đang phát lại cảnh tượng năm trước nàng và Giản Thanh cứu giúp Hà Bội. Trên TV là khuôn mặt của Giản Thanh, cô mang khẩu trang,

Trên TV, kênh truyền hình địa phương đã phát sóng lại cảnh tượng cô và Giản Thanh cứu Hà Bội trong công viên. Cô nhìn thấy Giản Thanh trên TV, mang khẩu trang, để lộ một đôi mắt như ánh sao trong làn nước mùa thu.

Sự chú ý bị chuyển hướng, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô, không nhịn được mà mỉm cười.

Cơn đau thấu tim từ l*иg ngực truyền đến khiến nàng chú ý đến căn bệnh hiện tại của bản thân. Lộc Ẩm Khê ngừng cười, thân thể nàng lạnh đến cực độ, nàng đưa tay ôm ngực, trán đã đổ đầy mồ hôi hột.

Có gì đó không đúng...

Không thể nào tiến triển nhanh như vậy...

Nàng giãy giụa đứng dậy, cố gắng gọi 120 nhưng còn chưa kịp cất bước, bỗng nhiên 'ầm' một tiếng, nàng đã ngã quỵ trên mặt đất.

Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, khắp tâm trí nàng vẫn là hình ảnh vòng tay ấm áp của Giản Thanh dành cho nàng.

Thật ấm áp...

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.