Đầu óc mau chóng xoay chuyển, vẻ mặt Lộc Ẩm Khê bình tĩnh lại, ngoài miệng nghẹn ra lý do: "Bởi vì hai ngày tiếp theo tôi phải giúp Chu lão sư thu dọn đồ đạc của Triệu lão thái thái, hai lão nhân gia này rất tốt với tôi, mỗi khi đến bệnh viện đều mang đồ ăn cho tôi, Triệu lão sư còn rất hay giới thiệu đối tượng với tôi ——"
Khi nghe đến việc giới thiệu đối tượng, Giản Thanh liếc nàng một cái.
Làm sao ai cũng có thể dễ dàng cho nàng đồ ăn thế?
Nhận thấy được tầm mắt lạnh lùng của cô, Lộc Ẩm Khê ngừng nói, nghĩ đến lần trước mình nói lời bất đồng khiến cô giận, nhanh chóng đứng thẳng người giải thích: "Những người mà Triệu lão thái thái giới thiệu cho tôi, tôi đều chưa gặp mặt, cũng không thêm thông tin liên hệ."
Giản Thanh mặt không cảm xúc quay đầu đi.
Có vẻ thờ ơ.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên cảm thấy lời giải thích của mình quá dư thừa, nỗi xấu hổ nhàn nhạt sinh ra trong lòng.
Loại cảm giác này giống như khi bạn sợ đối phương hiểu lầm điều gì đó mà cố gắng giải thích nhưng lại phát hiện đối phương không quan tâm dù chỉ một chút.
Không nên nói lời sâu xa thật lòng trong những mối quan hệ nông cạn và thiển cận, càng cố gắng lại càng thêm xấu hổ.
Càng nghĩ lại càng hụt hẫng, Lộc Ẩm Khê thẹn quá hóa giận, nhỏ giọng mắng cô: "Rốt cuộc chị có muốn đi công viên hay không? Dù không đi thì cũng trả lời một tiếng chứ!"
Giản Thanh nhướng mi nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, ôn nhu nói: "Tôi chưa từng nói là sẽ không đi."
Cô luôn bị đứa nhỏ này lớn tiếng, rõ ràng khi ở bệnh viện chỉ có cô mới hâm dọa người khác.
Sau khi nhận được câu trả lời, Lộc Ẩm Khê gật đầu: "Ồ, vậy thì chị rửa tay rồi ăn cơm đi."
Giản Thanh trong lúc ăn sẽ không nói chuyện.
Lúc đầu khi Lộc Ẩm Khê ăn tối cùng với cô, để giảm bớt bầu không khí khó xử, nàng năm lần bảy lượt tìm chuyện để nói.
Hiện tại các nàng không nói với nhau một lời nào, nhưng lại không cảm thấy xấu hổ, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cùng ngẩng đầu mà nhìn nhau.
Tựa hồ như muốn xác nhận sự tồn tại của nhau.
Sau khi xác nhận liền an tâm.
Ăn được một nửa, Giản Thanh buông đũa xuống, hỏi Lộc Ẩm Khê: "Hai ngày tới em sẽ không đến bệnh viện sao?"
Lộc Ẩm Khê cắn đũa: "Chị có thể cho tôi nghỉ hai ngày được không? Ngoài việc đến nhà Triệu lão sư, tôi còn muốn quay lại trường học."
Nghề diễn viên khác với nghề y, phải nổi tiếng càng sớm càng tốt, khi còn trẻ bắt buộc phải đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. Vì vậy, nhiều sinh viên khoa diễn xuất năm nhất, năm hai liền ký kết hợp đồng với các công ty giải trí, bắt đầu xin nghỉ để đóng phim.
Trong sách, nguyên chủ chưa ký hợp đồng với công ty nào, nhưng được người khác tiến cử tham gia đoàn phim y khoa do đơn vị nhà nước đầu tư sản xuất, xin nghỉ học nửa năm nhưng cuối kỳ vẫn cần quay lại trường để thi.
Sinh viên năm nhất, năm hai hệ diễn xuất vẫn đang học lý thuyết cơ bản. Yêu cầu của việc học là giải phóng bản chất, quan sát nhân vật và trải nghiệm cuộc sống.
Ở thế giới thực, Lộc Ẩm Khê không xuất thân từ chính quy, nàng chỉ học kiến
thức diễn sau khi bước chân vào làng giải trí.
Bây giờ nàng không có hào quang của người nổi tiếng, nàng chỉ đang là sinh viên thực tập trong bệnh viện.
Bệnh viện là nơi khảo nghiệm nhân tính tốt nhất, nhiều người chỉ có thể nhìn thấy sinh ly tử biệt, bỏ rơi hoặc đồng hành cùng nhau vượt qua bạo bệnh thông qua truyền hình, nhưng ở bệnh viện lại có thể rõ ràng nhìn thấy thực tế.
Là một diễn viên, việc quan sát cuộc sống cùng trải nghiệm cảm xúc của họ cũng được tính là một sự học hỏi.
Nếu sau này được trở lại thế giới thực thì khoảng thời gian ở bệnh viện này cũng sẽ là một trải nghiệm quý giá.
Khi Lộc Ẩm Khê nói rằng nàng phải trở lại trường học, Giản Thanh liền mở miệng hỏi: "Em biết đường không?"
Cô không quên rằng đứa trẻ này bây giờ rất kỳ lạ, như thể có một nhân cách khác sống trong cơ thể và đã quên rất nhiều thứ.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười: "Không sao, tôi đã lớn như vậy rồi cho nên sẽ không lạc——"
Chữ "đường" chưa kịp nói ra, Lộc Ẩm Khê thấy Giản Thanh đột nhiên dời mắt nghiêng mặt sang một bên, khẽ cau mày, vẻ mặt có chút khác thường.
Lộc Ẩm Khê lại cắn cắn đũa, nhẹ giọng hỏi:"Tôi...tôi nói sai gì sao?"
"Không." Giản Thanh lắc đầu, một lần nữa quay lại nhìn nàng "Gần đây tôi có ca trực nên không có thời gian đưa em đến đó."
Lộc Ẩm Khê cân nhắc lời nói: "Không sao, nếu không tìm được đường đi, tôi sẽ xem bản đồ hoặc tìm người hỏi một câu thì sẽ biết thôi."
Giản Thanh ừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Lộc Ẩm Khê vùi đầu ăn cơm, trong lòng hết lần này tới lần khác nhớ lại cuộc trò chuyện khi nãy, trong lòng tự hỏi vì sao Giản Thanh lại có phản ứng lớn như vậy đối với từ "lạc".
Chẳng lẽ cô từng bị bỏ rơi sao?
Sau bữa ăn, Giản Thanh đi vào thư phòng viết luận văn, Lộc Ẩm Khê ra ban công hóng gió, nhân tiện chăm sóc cây xanh.
Lau bụi trên lá xanh, tưới nước, nhìn chúng lần nữa trở nên tươi tốt và sạch sẽ thì tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Sau khi chăm sóc xong cây cối, Lộc Ẩm Khê mở ghế tựa ra nằm, khoanh tay vòng sau đầu mà nhìn lên bầu trời xanh thẫm trên đầu.
Trong thế giới này, luôn có thể nhìn thấy các vì sao lộng lẫy chói lọi, hoặc là ánh trăng trong như nước trên bầu trời đêm.
Đẹp đến mức không chân thật.
Ô nhiễm ánh sáng và ô nhiễm không khí ở các thành phố lớn sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của bầu trời thành phố, chỉ bằng mắt thường sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy được những cảnh tượng này.
Trong thế giới ảo này, cỏ cây đều sống động như thật, nhân vật sinh động, mỗi người đều có cảm xúc riêng, chỉ có bầu trời đêm là phi thực tế.
Nhưng những người ở đây dường như không nhận thức được điều bất thường này, họ đều coi bầu trời đêm đẹp đẽ như thế này là điều hiển nhiên.
Nàng xuyên vào thế giới này một cách thật khó hiểu, tự hỏi liệu nàng có thể tìm ra manh mối gì đó nơi bầu trời đêm hay không?
Lộc Ẩm Khê nhìn đến xuất thần, trước mặt nàng đột nhiên hiện ra khuôn mặt lãnh đạm quen thuộc, che khuất đi một góc trời đêm.
Nàng rút cánh tay đang đặt ở sau đầu ra, vỗ vỗ ngực, "Chị ra đây từ khi nào?"
Nếu không phải vì khuôn mặt quá quyến rũ này thì nàng có lẽ đã sợ hãi mà nhảy dựng lên.
Giản Thanh không nói nhiều, đứng dậy mở ghế tựa ra, nằm xuống bên cạnh Lộc Ẩm Khê, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lộc Ẩm Khê thu lại ánh mắt đang nhìn lên bầu trời sao của mình, quay đầu lại nhìn sườn mặt gợi cảm của cô.
Ánh sao lẳng lặng chiếu lên người như thể đang phủ lên một lớp áo lụa Thanh Hoa màu trắng bạc lên cơ thể cô, càng tôn lên làn da sáng như ngọc của cô.
Cho dù đã nhìn thấy bao nhiêu lần thì gương mặt ấy vẫn sẽ luôn khiến Lộc Ẩm Khê thổn thức trong lòng.
Yêu thương nhưng lại không thể thổ lộ.
Nàng không thể xác nhận được tâm ý của Giản Thanh.
Thái độ của Giản Thanh đối với nàng rất đặc biệt, nhưng còn lâu mới đủ đặc biệt để thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Lộc Ẩm Khê nhớ rõ trong nguyên tác, các nàng thực sự xảy ra quan hệ với nhau, từng câu từng chữ được miêu tả trên giấy trắng mực đen thật sự khiến người khác mặt đỏ tía tai khi đọc phải.
Nhưng đêm ở biệt thự khi ấy, nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà xuyên vào, thể hiện sự phản kháng mãnh liệt. Về sau khi trở về thành phố Giang Châu, Giản Thanh đã chuẩn bị một phòng ngủ dành cho khách thành phòng cho riêng nàng.
Hành động phi thường nhất cho đến nay cùng lắm chỉ là véo tai hay hôn lên nốt ruồi nơi khóe mắt nàng khi cô say.
Ở phương diện này, Giản Thanh đã biểu hiện đủ sự tôn trọng đối với nàng.
Nhưng nàng vẫn mơ hồ cảm nhận được dấu hiệu bất bình đẳng.
Nó giống như ... sự bất bình đẳng giữa sủng vật và chủ nhân.
Giản Thanh có thể đối xử tốt với nàng giống như người chủ đối xử tốt với con mèo mà cô ta nuôi, cung cấp nước uống, thức ăn và nơi ở để sinh tồn, bao dung sự tùy hứng làm nũng của mèo nhỏ.
Loại tốt đẹp này có thể tùy lúc cho, cũng có thể tùy thời mà thu hồi.
Nàng không thiếu tình thương.
Loại trìu mến bố thí này, nàng lại càng không muốn.
Điều nàng thật sự muốn là sự bình đẳng giữa hai tâm hồn.
Ngoài lý do không thể ở bên nhau, còn có một lý do khác, cũng là lý do quan trọng nhất.
——Nàng không thể cho Giản Thanh một lời hứa hẹn.
Ngay cả khi đó là tình bạn cả đời, luôn chăm sóc lẫn nhau như Triệu lão sư và Chu lão sư, nàng cũng không thể cho cô.
Hôm nay ở nhà Chu lão sư, nàng nhìn thấy vài bức ảnh chụp chung của hai người từ lúc thanh xuân đến lúc đầu tóc bạc phơ, đột nhiên nàng muốn hỏi Giản Thanh rằng: Nếu một ngày nàng không còn trên thế giới này, cô có nhớ nàng không?
Nhưng Giản Thanh đã không trả lời, cô chỉ nhìn nàng.
Lúc đó nàng đã nghĩ, bác sĩ Giản của nàng nên gặp gỡ một người tốt hơn.
Một người có thể cho cô ước hẹn, có thể ở bên cạnh cô cả đời.
Cho dù không phải là tình yêu, chỉ cần giống như Chu lão sư và Triệu lão sư, trở thành một người đồng nghiệp, một người bạn, cùng cô đi qua những năm tháng dài đằng đẵng của cuộc đời.
Lộc Ẩm Khê tự biết mình sẽ không bao giờ là người đó được.
Nàng không thể trao cho cô lời hứa bên nhau cả đời.
Nếu cứ dựa theo trái tim mình, không quan tâm bất luận điều gì mà thổ lộ thì ngay cả khi các nàng có thể ở bên cạnh nhau, rồi cũng sẽ đến một ngày nào đó khi âm mưu của thế giới này kết thúc, nàng phải trở về thế giới của chính mình, hai người không còn cơ hội gặp gỡ, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Đến lúc đó, nàng phải tìm Giản Thanh ở đâu? Giản Thanh nên đi tìm nàng ở nơi nào?
Nếu như kết quả vẫn chỉ là được trước mất sau, chi bằng ngay từ đầu đừng nên bắt đầu.
Lộc Ẩm Khê khẽ thở dài, thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Làn gió đêm thổi chầm chậm, tiếng thở dài nhẹ bay theo gió, không ai có thể phát hiện ra.
Thật lâu sau, Giản Thanh vẫn ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Lộc Ẩm Khê khều khều cô, nhẹ giọng nói:"Giản lão sư, nếu muốn ngủ thì về phòng ngủ đi. Hiện tại không có mặt trời, cẩn thận bị cảm."
Giản Thanh mở mắt ra.
Hai đêm trước, cô và Lộc Ẩm Khê ở cùng một phòng, chất lượng giấc ngủ rất tốt, có thể ngủ đến tận lúc hừng đông.
Đêm nay cô muốn ở lại với nàng lâu hơn một chút để xem hiệu quả tương tự có xảy ra hay không.
Kết quả lại bị nàng đuổi đi.
Cô đứng dậy, dửng dưng nói: "Em cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút."
Lộc Ẩm Khê ừ một tiếng.
Giản Thanh đứng tại chỗ đợi vài giây, không chờ được lời chúc ngủ ngon của Lộc Ẩm Khê liền yên lặng xoay người rời đi.
Lộc Ẩm Khê nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng thầm chúc cô ngủ ngon.
*
Trong hai ngày tiếp theo, Lộc Ẩm Khê không đến bệnh viện, buổi sáng nàng đến nhà Chu lão sư giúp đỡ, buổi chiều đến trường luyện tập tiểu phẩm, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Giản Thanh bận xử lý chuyện của Trương Ân Nghĩa, xác nhận rằng Trương Ân Nghĩa đã đền bù đủ tiền cho Chu lão sư trước mới đưa bản sao cuống phiếu chứng tử cho hắn.
Sáng hôm sau khi giao ban xong, thừa dịp bệnh nhân vẫn chưa đến, Ngụy Minh Minh cười nịnh nọt: "Lão bản, em cảm thấy dạo gần đây chị có chút khác so với trước đây, giống như trở nên dịu dàng hơn một chút..."
Trước đây, cô không quan tâm đến hậu quả của bệnh nhân. Khi xảy ra tranh cãi, cô liền gọi điện cho Phòng an ninh để báo cảnh sát. Khi xảy ra xích mích, cô sẽ trực tiếp đẩy lên ban y tế để giải quyết.
Giản Thanh lấy bút từ trong túi áo trước ngực Ngụy Minh Minh ra, cúi đầu ký tên, không nói gì.
Ngụy Minh Minh tiếp tục hỏi: "Lão bản, chị nói thật đi, có phải chị đã có đối tượng rồi nhưng lại lén giấu chúng em đúng không?"
"Em rảnh rỗi lắm sao?" Giản Thanh vẫn không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Ngụy Minh Minh, "Đi viết biên bản thảo luận về bệnh nhân vừa chết đi."
Ngụy Minh Minh vỗ đầu một cái, bút cũng không dám lấy về:"Em nhất định là bị ảo giác rồi."
Tại sao cô lại cảm thấy rằng người cố vấn của mình lại trở nên dịu dàng hơn?
Trong hai ngày tiếp theo, Ngụy Minh Minh như sống trong cảnh khốn cùng, cô viết hồ sơ nhập viện và diễn biến bệnh ban đầu cho từng bệnh nhân, Giản Thanh thường xuyên soi mói kiểm tra.
"Triệu chứng của bệnh nhân giường số 7 thiếu dấu chấm câu."
"Tờ trình đầu vào của giường số 9 mất hơn 8 giờ để viết."
"Thông tin bệnh sử mà bệnh nhân giường 16 cung cấp không hề có dấu ngoặc kép".
"Giường số 21 đã ngưng dùng Omeprazole, diễn biến của bệnh không được ghi nhận."
............
"Ngụy Minh Minh, tuần sau em có muốn luân chuyển đến Phòng kiểm tra chất lượng không?"
"Em đi bộ phận kiểm tra chất lượng làm gì?" Ngụy Minh Minh mờ mịt nhưng cũng không quên nịnh hót, "Lão bản, chị phải tin tưởng rằng em nguyện ý ở lại đây hỗ trợ chị làm việc!"
Giản Thanh dùng bút gõ mạnh vào trán cô, lạnh nhạt nói: "Cử em đến đó nịnh hót, để tránh cho tiền lương tháng sau của tôi sẽ không bị trừ vì hồ sơ bệnh án khiếm khuyết của em."
Ngụy Minh Minh: "..."
*
Vào ngày thứ ba, Lộc Ẩm Khê trở lại bệnh viện.
8 giờ sáng.
Khu vực thứ hai của khoa u bắt đầu giao ban sớm, rất nhiều bệnh nhân và người nhà đã chờ sẵn bên ngoài văn phòng, nhân viên hành chính cùng nhân viên công ty dược cần tìm bác sĩ ký tên cũng ngồi xổm ở cửa.
Giao ban buổi sáng là lúc nhân viên y tế trong khoa đầy đủ nhất, từ trưởng khoa đến các học viên, sinh viên thực tập đều nghe y tá trực phòng báo cáo tình hình đêm qua.
Lúc này chữ ký là đầy đủ nhất, khi tan ca, có người đi khám ngoại trú, có người đi thăm bệnh khu, có người đi họp, có khi cả ngày không có ai.
Giao ban kết thúc, Giản Thanh vừa ra khỏi cửa đã bị nhiều người vây lấy.
Cô lấy bút, nhanh chóng ký tên vào công văn, sau khi ký xong thì bỏ bút vào túi một cách rất tự nhiên.
Cấp dưới muốn nói lại thôi, muốn lấy bút lại nhưng không dám mở miệng.
Bút là vật dễ thất lạc nhất trong bệnh viện, mọi người thường nói đùa rằng: Bỏ một trăm đô lên bàn chưa chắc mất, nhưng vừa đặt bút lên bàn thì chắc chắn sẽ bị lấy mất.
Lộc Ẩm Khê nhịn cười, kéo kéo góc áo Giản Thanh:"Đem bút trả cho người ta."
Giản Thanh lúc này mới phản ứng lại, đem bút từ trong túi áo trả lại cho cấp dưới.
Người suýt làm mất bút liền dành cho Lộc Ẩm Khê một cái nhìn cảm kích và kính nể.
Giữa trưa tan tầm, một bệnh nhân ở tổ Giản Thanh bị ngưng tim, cô nhanh chóng tổ chức cấp cứu.
Sau khi cấp cứu đã hơn giữa trưa, mọi người mệt đến mức không muốn về nhà.
Lộc Ẩm Khê đã đặt bữa ăn trước, các bác sĩ và y tá cấp cứu bệnh nhân tập trung quanh chiếc bàn lớn trong văn phòng để dùng bữa.
Hiếm có bữa ăn nào có người không dùng điện thoại.
Ngụy Minh Minh lướt Weibo, nói: "Ai ôi, Tôn Thiên Vương bị tố nɠɵạı ŧìиɦ."
Trương Dược cúi đầu nói: "Bình thường, làng giải trí bọn họ có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ, nếu muốn thì có thể một tháng đổi một người."
Ngụy Minh Minh xì một tiếng khinh miệt "Anh ở trong đó hay sao mà biết?", sau đó lại thọc thọc cánh tay Lộc Ẩm Khê, "Tiểu Lộc, hai ngày trước em không phải trở lại trường sao? Kể cho chị nghe vài chuyện bát quái không thể cho người khác biết của giới nghệ sĩ đi."
Lộc Ẩm Khê cười nói: "Là chuyện không muốn người khác biết, thì làm sao em biết được? Em vẫn còn là sinh viên nên cũng không được tính là người trong ngành."
Có rất nhiều khuôn mẫu trong mọi tầng lớp xã hội, nói đến làng giải trí thì sẽ cảm thấy mỹ nam, mỹ nữ có nội tiết tố (hormone) mạnh, còn đối với khoa học y tế thì cảm thấy họ là người nghiêm túc và tỉ mỉ. Nhưng trên thực tế thì tất cả mọi sinh vật trên thế giới này đều có hai mặt tốt và xấu.
Cũng giống như trong ngành giải trí, những người có thể trở nên nổi tiếng không phải là kẻ ngu ngốc. Trong giới học thuật, những người bị bắt xuống nước đều là những người minh bạch.
Đôi khi một số người sẽ dựa vào quan hệ, kéo bè kéo cánh, tài nguyên cuồn cuộn; còn những người khác vùi đầu khổ cực lại không xin ra quỹ kinh phí, nghèo đến rớt mồng tơi.
Ngụy Minh Minh bật camera: "Nhìn tướng mạo của em thì việc trở nên nổi tiếng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nào, từ hôm nay trở đi, chị sẽ là fan hâm mộ của em, đến đây nào, trước tiên chúng ta cùng chụp chung một bức ảnh để chị đăng lên Weibo làm kỷ niệm, chờ sau này khi em nổi tiếng thì chị cũng được thơm lây."
Lộc Ẩm Khê tiến đến phối hợp chụp ảnh cùng cô: "Nhân tiện chị cũng gửi cho em một tấm đi. Chờ khi chị thành danh trong giới y học rồi thì em cũng có thể thơm lây."
Trương Dược cũng bật camera: "Tôi cũng muốn chụp, chụp xong sẽ đăng lên dòng bạn bè mà khoe một chút."
"Anh là trai thẳng không biết chỉnh sửa ảnh, mau cút đi!"
"Em thì biết sao? Ảnh chụp chung của hai chúng ta trước giờ em chỉ chỉnh mỗi bản thân em, cũng không giúp anh chỉnh."
Giản Thanh cắt ngang ồn ào giữa hai người: "Ăn đi, đừng ồn ào."
Hai người nháy mắt hóa thành chim cút, vùi đầu ăn cơm.
Lộc Ẩm Khê nhớ tới lời nói đùa rằng nàng muốn chụp ảnh Giản Thanh hai ngày trước liền tìm người mượn máy ảnh kỹ thuật số. Buổi chiều sau khi tan tầm, nàng đưa Giản Thanh đến công viên Bailu gần bệnh viện đi dạo.
Giản Thanh không ăn chiều, Lộc Ẩm Khê mua hai chiếc bánh mì kẹp Tây An ở một cửa hàng nhỏ bên đường rồi đưa cho cô.
"Không thể ăn cơm chiều rồi đến sao?" Giản Thanh gặm bánh mì kẹp, ánh mắt hiếm khi lộ ra dấu vết chán ghét.
Lộc Ẩm Khê mua thêm một cái bánh mì cùng một cốc đồ uống nóng, nhét vào tay cô: "Chị ăn cho no đi."
Có thực mới vực được đạo.
Nói xong liền chụp vài tấm ảnh Giản Thanh đang ăn bánh mì kẹp.
Cách đó không xa, một tốp các cô, các bác xếp hàng ngay ngắn, nhún nhảy theo điệu nhạc vui nhộn; các bạn trẻ sau giờ làm việc chạy bộ thể dục dọc đường; bên hồ, một đại gia đình có già có trẻ đang vui đùa rượt đuổi nhau.
Hai người ngồi trên ghế đá công viên trong nửa giờ.
Giản Thanh nhìn bác trai bác gái đang vui vẻ nhảy múa ở quảng trường cách đó không xa, cúi đầu xoa xoa tay, vẻ mặt ngây ngô hỏi: "Em muốn học vũ đạo à?"
Nếu nàng muốn học, cô có thể gửi nàng đến một lớp đào tạo thay vì đến công viên để xem bác trai bác gái vặn eo.
"Không cần, tôi đang quan sát đám đông. Đây là bài tập của khóa biểu diễn chuyên nghiệp." Lộc Ẩm Khê mặt không đổi sắc nói dối, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tốp người trẻ tuổi đang chạy bộ.
Nàng muốn mang theo Giản Thanh để làm một thử nghiệm, thử xem liệu kết cục của các nhân vật trong sách có thể thay đổi được hay không.
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thanh: Tôi cho rằng em ấy rủ tôi đi dạo công viên là muốn nói chuyện hoa tiền nguyệt hạ, kết quả là nhìn cụ ông cụ bà ở quảng trường nhảy múa nửa giờ đồng hồ.