Chương 8: Màu sắc của địa ngục...

Trần Tiêu bàng hoàng ngồi dậy, hình như cô đang mơ một giấc mơ kỳ quái?

Phải không?

Làm thế nào mà cô lại ngủ thϊếp đi trong bộ quần áo của mình?

Có nên đi học không...

Người con gái nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời còn sớm, gần đây áp lực lớn đến mức ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô, Trần Tiêu quyết định tùy ý vẽ nguệch ngoạc hai bức tranh để thư giãn.

Đến gần giá vẽ bên cửa sổ, cầm lấy cây cọ vô thức quệt lên, tựa như trong đầu còn lưu lại những màu sắc quỷ dị kia. Cô dùng hết tất cả các màu vẽ ra một bức tranh quỷ dị khiến người ta sợ hãi, một mảnh đen kịt lại có vô vàn màu sắc, nhưng cũng không nhìn ra được bức tranh đến tột cùng là vẽ cái gì.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, lúc này Trần Tiêu mới khôi phục ý thức, cô trợn mắt há hốc mồm nhìn bức tranh vẽ bằng bột màu trên giấy vẽ, mà tiếng gõ cửa ngoài cửa cũng càng lúc càng lớn!

Tưởng là chủ nhà tìm cô có việc, Trần Tiêu vội vàng đi ra để mở cửa.

Hả?

.....Cảnh sát?

Tại sao?

Trần Tiêu mở cửa nhìn ba người cảnh sát mặc đồng phục đứng ở cửa, kinh ngạc và cũng không biết làm sao.

Cảnh sát cầm đầu lấy ra một tấm ảnh nghiêm túc hỏi cô: “Cô có thấy người đàn ông này không?”

Bức ảnh trong tay là một người đàn ông mặc vest, trông rất đẹp trai và đàng hoàng.

Trần Tiêu cảm thấy anh có chút quen mắt.

“Anh ấy chết rồi.”

Cảnh sát vừa dứt lời, Trần Tiêu đột nhiên nhớ lại đêm qua cô tan học hình như đã gặp anh? Có vẻ như... Là giáo viên của trường Đường Thanh, nhưng... nhưng họ chỉ mới gặp có một lần?

“Tôi, tôi không biết anh ấy, hình như, ngày hôm qua lúc tan học, tôi đã gặp anh ấy nhưng cũng chưa từng tiếp xúc qua.” Trần Tiêu sợ hãi xua tay, giọng nói cũng bị lạc điệu.

“Cô xác định không có nói dối!?” Cảnh sát trẻ tuổi có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, khiến Trần Tiêu càng thêm khẩn trương luống cuống.

Cảnh sát lớn tuổi xua tay ý bảo đồng nghiệp im lặng, giọng điệu bình thản nói: “Cô đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút, chúng tôi đã tìm được cái này ở hiện trường.”

Anh cảnh sát lấy ra một túi trong suốt có một dây cột tóc màu cam.

Đó là dây buộc tóc của Trần Tiêu, người con gái sững sờ nhìn về phía bím tóc được bung ra, haizz? Thật kỳ lạ... Tại sao dây buộc tóc của cô... nó lại ở đó!?

Người con gái run rẩy giống như bị điện giật, khó có thể tin quay đầu nhìn về phía bức tranh, dường như trong màu sắc trừu tượng phức tạp đó cô đã nhìn ra được nội dung bên trong… đó chính là cái chết của người đàn ông trong ảnh!

Một bãi thịt băm nhỏ hòa tan.

Trừu tượng và cụ thể, đáng sợ và đẹp đẽ.

Đôi mắt Trần Tiêu chứa đầy máu đặc bẩn thỉu, tựa như thấy được nỗi sợ hãi không tên.

“Tôi thấy màu sắc của địa ngục.”

Màu sắc ngoài không gian.