Chương 29:

Ngày 10 tháng 5.

Còn 28 ngày nữa là đến kỳ thi cao cấp, nhưng quan trọng hơn, Lãng Triệt vẫn còn sống!

Trái tim của Trần Tiêu như nhảy lên, cô quan tâm đến việc Lãng Triệt chưa chết, không ai bị bóc da và cảnh sát cũng chưa tới gặp cô.

Mọi thứ... có thể tìm cách tránh được!

Phải làm gì bây giờ, có nên gọi người khác để trói Lãng Triệt lại một ngày? Hay là để cảnh sát giam Lãng Triệt ? Hay... đồng ý với lời tỏ tình của Lãng Triệt ?

Không...

Có thể, có thể sẽ xảy ra những điều đáng sợ hơn, cô run rẩy và cảm thấy lạnh lẽo từ trong lòng.

Mọi người thấy cô đang căng thẳng, sắc mặt trắng bệch như giấy thiếc, bác sĩ lắc đầu với Đoạn Khôn ra hiệu không nên gây áp lực quá lớn cho cô, dù sao đây cũng là một chuyện khủng khϊếp như vậy, đúng như dự đoán của họ, khả năng liên quan tới Trần Tiêu rất thấp.

Trần Tiêu được thả ra và chạy như muốn ngã trở về phòng học. Cô dùng hết sức lực để lao về phòng học, ngực cô đau nhói. Cô ngồi dựa vào bàn, thở hổn hển, cơ thể run lên.

Lãng Triệt, nam sinh đang dạy kèm cho nam sinh cùng bàn, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh trong ánh nắng ban mai, lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn Trần Tiêu.

Trong khoảnh khắc đối mặt đó, Trần Tiếu khóc, nước mắt không ngừng trào ra.

Tốt quá...

Cảm ơn... cảm ơn ngài, dù ngài là một thực thể gì đi nữa, tôi thành thật biết ơn ngài...

Ôi vị thần vĩ đại của tôi...

Sức mạnh điều khiển thời gian, sức mạnh đảo ngược không gian, nếu có vị thần tồn tại trên thế gian này, thì kỳ tích sẽ khởi phát từ đây...

Giọng nói mê hoặc và mờ ảo đó không thầm thì bên tai, mọi thứ đều như một giấc mơ, nhưng cô chắc chắn rằng tất cả điều đó là thật.

"... Tiêu Tiêu?" Lãng Triệt xô đẩy đám đông và đến cửa bảo vệ Trần Tiêu, đưa cho cô giấy lau, lông mày càng nhíu chặt nhìn Trần Tiêu với sự lo lắng rất lớn.

Thực tế là tình trạng hiện tại của Trần Tiêu trông rất tồi tệ, tóc rối, da trắng bệch, góc mắt mệt mỏi đau đớn, kính mắt nghiêng nghiêng treo trên khuôn mặt.

Trần Tiêu nhíu mắt, lau đi nước mắt bằng tay, nhưng khi cô nhìn lên lại thấy Lãng Triệt lại rơi nước mắt.

Lãng Triệt lặng lẽ dùng ngón tay chạm nhẹ vào một giọt nước mắt trong suốt, "Có chuyện gì vậy? Có ai đang làm khó cậu sao?"

“… Trần Tiêu lắc đầu như cái trống lắc, nhấp môi nhỏ và nhìn lên với đôi mắt đầy nước.

Lãng Triệt nuốt nước bọt, ai mà chịu nổi, người con trai vui vẻ và tràn đầy sức sống này đang nhìn vào mình với ánh mắt đáng thương... Cậu chạm vào mũi, ánh mắt đảo nhìn ra ngoài cửa.

Lẵng Triệt nuốt nước bọt, ai có thể chịu đựng được cô gái điềm đạm, đáng yêu mình thích nhìn mình... tinh thần cậu ấy phấn chấn , lúc này đỏ mặt hồi lâu, sờ mũi, ánh mắt đảo quanh, nhìn ra ngoài cửa.

"Có ai đang làm khó cậu, hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ đánh họ!"

"Không có, u u, không có, tốt quá... tốt quá..." Trần Tiêu đẩy lại gọng kinh, "Học thôi, trở về ngồi đi."

Trần Tiêu rất quan tâm đến việc sau giờ học phải làm gì, nhưng dù sao vẫn còn thời gian buổi trưa, cô phải nghĩ cách, nhưng... nói đến đó... Lãng Triệt có phải đã tỏ tình với cô vào lúc này không?

Tương lai đã thay đổi, vì sự xuất hiện của Trần Tiêu, Lãng Triệt bối rối đến mức quên mất lời tỏ tình trong một thời gian, trong đầu cậu ấy tràn ngập ""Tiếu Tiếu thật dễ thương, tôi sẽ tìm ra ai làm khó cậu và đánh cho chết thằng chó kia!" Với suy nghĩ như vậy...

Triệu Yên Yên thấy Trần Tiêu trở về với đôi mắt sưng húp, cô giật mình, "Tiêu Tiêu, ai đã làm khó cậu? Lãng Triệt!?"

"Ừ, không có gì đâu." Trần Tiêu lắc đầu.

"Đừng lừa tôi nhé? Mắt cậu sưng lên rồi!!"

"Không có gì... chỉ là, chỉ là áp lực của kỳ thi cao khảo sắp tới thôi."