Chương 15: "Ngài" đã đến!!!

Trần Tiêu một lần nữa rơi vào trạng thái hoàn toàn tách biệt giữa thể xác và ý thức. Thân thể của cô đang ngủ say trong phòng bệnh đầy mùi chất khử trùng, trong khi ý thức của cô đang mải mê trong một giấc mơ ngập tràn màu sắc rực rỡ.Cô ôm chặt đầu gối, cuộn tròn tại chỗ. Đây là hành động duy nhất hiện tại mang lại cảm giác an toàn cho cô. Cô nhớ rõ, trái tim kia ấm áp, ẩm ướt và đập mạnh cảm xúc như thế nào?

Hắn đã lấy trái tim ra ngoài, đưa cho cô, và cô đã ném nó ra xa, rơi thành một đống thịt thối. Lúc đó, hắn vẫn nhìn cô ấy với tình yêu vô tận, nụ cười ôn nhu như nước. Nhưng hắn không phải là Lãng Triệt.

Trần Tiêu nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó, nó liên tục thay đổi, vô số khuôn mặt trên đó nhanh chóng thay đổi, chỉ có điều không thay đổi là sự tăm tối trong đôi mắt và nụ cười trên góc miệng.

Đôi mắt đó, nụ cười đó, không thuộc về Lãng Triệt., mà là "một cái quỷ gì đó khác".

"Tôi rất sợ." Trần Tiêu che mặt, đột ngột nói, cô không biết có ai đang nghe hay không, cô chỉ muốn tâm sự.

Xung quanh cô, đột nhiên đã có hai người chết

"Rỏ ràng hai ngày trước mọi thứ đều bình thường..."

"Tại sao lại như vậy?"

"Ôi, tôi không biết, tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy..."

Ong!

Trong không khí vang lên một tiếng gầm giống như tiếng còi, Trần Tiêu ngước đầu lên, nước mắt lưng tròng, bầu trời vẫn tràn ngập sương mù trắng xóa, hỗn loạn và buồn tẻ, cô mơ hồ nhìn thấy một cái bóng to lớn phía sau màn xám xịt dày đặc sương mù, nhưng nó nhỏ hơn những gì cô nhìn thấy lúc đầu, so với con quái vật cao chót vót thì nó nhỏ hơn nhiều. Chỉ cao hơn cô vài mét.

Như thể đến từ bên kia bầu trời đầy sao xa xôi, cô quỳ trên mặt đất chứng kiến thân vô cùng thể chói lọi của Ngài, tràn ngập ánh sao tím và phản chiếu những quả cầu.hình học vô số màu sắc, đột nhiên xuyên ra khỏi màn sương mù và đến bên cạnh cô.

Trần Tiêu cảm thấy lẽ ra mình phải rất sợ hãi, nhưng khi đối mặt với quả cầu kỳ lạ này, cô lại cảm thấy vô cùng thoải mái, thoải mái như một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ yên bình trong vòng tay mẹ.

Nó đến rồi.

Nó đến rồi.

Ngài... " đến như đã hẹn"!

Đối với một sinh vật sống dựa vào cacbon trên Trái Đất, chỉ cần nhìn thoáng qua một lần cũng đủ để rơi vào sự điên cuồng vô tận, nhưng Trần Tiêu lại đến gần Ngài vuốt ve hình thể của Ngài.

Chợt Trần Tiêu nhận ra rằng cô không phải bị quái vật xâm phạm mà là "giao tiếp" với Ngài.

"...". Trái tim cô đập nhanh lên, cô gần như đã gọi tên Ngài, nhưng cảm xúc mạnh mẽ từ não bộ đã đè nén xuống, trong đầu mách bảo rằng tuyệt đối không được phép gọi tên đó, nếu không sẽ mang đến tai họa tàn khốc.