Chương 12: Được tỏ tình???

Được tỏ tình? Trần Tiêu cầm bút không biết phải làm gì. Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm cho khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên thoạt nhìn đẹp đến mê người.

May mà chuông báo vào lớp học đã vang lên, những tiếng ồn ào bắt đầu được dẹp xuống, tiết là tiết Toán, cũng là tiết của giáo viên chủ nhiệm, thầy rất hung dữ, trong tiết của thầy không ai có lá gan gây rối.

Trông bộ dáng của Lãng Triệt có vẻ hối hận, dường như hắn tiếc nuối vì không tỏ tình sau giờ học, đau đầu không biết phải làm sao, nhếch miệng để lộ một hàng răng trắng toát: "Tớ hực sự thích cậu đấy."

Nói xong lật mình nghiên sang một bên và quay trở lại chỗ ngồi và bị nam sinh đã đẩ bàn của mình trêu chọc, vỗ nhẹ vào bàn của hắn. Tiếng chuông vào tiết học đã dừng, giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp học, quét mắt qua toàn bộ phòng học, vùa rồi ở hành lang, có vẻ như thầy giáo nghe thấy âm thanh lớn, nhưng hiện tại mọi thứ đã trở nên yên bình.

Người đàn ông lạnh lùng hừ một tiếng và ném giáo án lên bàn. "Tôi nói cho các cô cậu, đến lúc này còn không biết suy nghi sao hả?"

Ngón tay to của ông chỉ vào bảng đen, "Hãy nhìn, còn bao nhiêu ngày nữa? Hả? Còn cãi nhau ở đây? Hôm nay lớp có bài kiểm tra nhỏ, hãy chuyền giấy xuống!"

Mấy chục người không có động tĩnh, ngoài việc chuyền giấy thi, mọi người im lặng. Dù không phải là lớp học tốt nhất hay lớp học trọng điểm, nhưng tất cả đều khao khát được đỗ vào đại học tốt.

Trần Tiêu cầm bài thi, ngón tay trắng bệch. Như một cô gái đang trải qua giai đoạn tuổi dậy thì, cô không thể phủ nhận rằng trong khoảnh khắc được tỏ tình, cô đã cảm thấy rất thỏa mãn. Lãng Triệt là lớp trưởng, học giỏi và rất soái, tính cách tỏa nắng và rất được lòng mọi người... Tuy nhiên, cô không có thời gian và năng lượng dư để yêu đương, hiện tại làm thêm một số bài tập còn ý nghĩa hơn.

Sau kỳ hoàn thành kỳ thi đại học, mọi người sẽ đi trên những con đường riêng biệt. Cô không tự tin rằng mình sẽ đỗ vào cùng một trường đại học với Lãng Triệt. Mục tiêu của cô chỉ là một trường thông thường hạng 211.

Trần Tiêu đem việc này giữ trong tâm trí của mình và quyết định từ chối.

Sau giờ học, cô lắc đầu từ chối sự khuyến khích của Triệu Yên Yên, bạn học ngồi cùng bàn. Dường như rất ủng hộ bọn họ, nhưng Trần Tiêu không muốn gặp phiền toái ở tháng cuối trước kỳ thi đại học.

"Tiêu Tiêu, hãy đồng ý tớ, được không?" Lãng Triệt đi đến chổ Trần Tiêu dưới sự chứng kiến đông đảo của các bạn cùng lớp. Đôi mắt sáng ngời của hắn tràn đầy ánh sao, hắn rất chân thành và cẩn thận.

"...Xin lỗi, tớ, tớ hiện tại không có ý định như vậy, ít nhất sau đại học mới có thể, thật xin lỗi." Trần Tiêu không thích thu hút sự chú ý, tính cách cô hơi hướng nội và mới chuyển đến đây được vài tháng, gây sự chú ý như vậy làm cô cảm thấy không thoải mái.

Lãng Triệt cao lớn, dáng người thẳng tấp rất hấp dẫn, ngón cái đút trong túi quần, ngón tay bất an gõ gõ nhẹ vào đùi. Cuối cùng, hắn thở dài, "Tớ nên xin lỗi, tớ đã làm phiền cậu.. Tiêu Tiên, cậu rất đáng yêu, tớ thực sự thích cậu, hãy cân nhắc một chút về tớ, về việc học đại học không sao cả, bất kể nơi nào, tớ đều có thể đi cùng cậu."

Trần Tiêu mở to đôi mắt, cảm thấy khó tin. Mặt cô đỏ ửng, đây thật sự là một người người con trai không thể từ chối.