Chương 1: Nhảy vào vực thẳm...

Bây giờ là 10 giờ tối.

Lớp 12 trường trung học Đường Thanh vừa kết thúc buổi tự học vào buổi tối.

Bầu trời đã tối đen như mực, mây đen dày đặc, trăng sao đều không có ánh sáng, không khí ẩm ướt làm cho người ta khó chịu, trong phòng học ở góc cầu thang vẫn còn sáng đèn, tiếng chuông vang lên một lúc thì một đám người vội lao ra khỏi phòng học.

Đèn bị tắt chỉ còn lại một người, người con gái ngồi ở giữa bên cạnh cửa sổ như trong mộng tỉnh lại, đặt bài thi xuống, ngơ ngác nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đã về hết.

Trần Tiêu nhìn bục giảng trống rỗng, cô làm bài làm đến mức ngủ thϊếp đi sao?

Đã tan học rồi...

Ah, mệt mỏi quá, mắt đau quá...

Trần Tiêu tiện tay nhét bài kiểm tra vào trong cặp sách, vội vàng đi ra ngoài lớp học, đi ngang qua bục giảng, cô ngẩng đầu nhìn dòng chữ ở góc bảng đen “Cách kỳ thi đại học còn 29 ngày nữa”, con số 29 dùng phấn màu đỏ tô đậm thêm, nhìn vô cùng chói mắt và đầy áp lực.

Người con gái thở dài không thành tiếng, chỉnh lại mắt kính và vội vã đi ra khỏi lớp học, cô khóa cửa lớp học và quay đầu lại phát hiện xung quanh là một mảnh sương mù xám xịt, không nhìn rõ cảnh vật ở phía xa.

Bóng trăng như ẩn như hiện, Trần Tiêu nghĩ thầm là trời sắp mưa sao?

Không mang theo ô, vẫn nên nhanh chóng về nhà.

Ah, đôi mắt thật sự rất đau...

Dùng mắt quá mức sao? Không được, cô bị cận thị đã rất nặng, hy vọng mătd không tiếp tục trở nên tồi tệ hơn.

Trần Tiêu đi ra khỏi cổng trường đã không còn bao nhiêu người, chỉ có mấy học sinh rải rác, có người còn vừa đi vừa đọc sách.

Dừng chờ đèn giao thông ở cổng trường, Trần Tiêu nhìn con đường ở đối diện.

Siêu xe màu đỏ phóng nhanh qua, xẹt qua bãi nước ở góc đường, nước tụ lại trên đường bắn tung tóe lên người cô gái đẹp mặc đồ đỏ đang nghịch điện thoại bên đường, cô gái đẹp đó tức giận ném điện thoại ra ngoài.

Haizz, thật là xui xẻo, Trần Tiêu nhìn một màn cách đó không xa, bất giác càng thêm nghiêng người lại gần, đột nhiên người con gái đó dừng lại, cô luôn cảm thấy người đó rất quen mắt, màu đỏ kia... hơi quen mắt.

Đó có phải là ảo giác không?

Trên không trung bắt đầu mơ hồ vang lên tiếng sấm, Trần Tiêu không nghĩ nhiều nữa, nhìn thấy đèn xanh liền bước nhanh hơn, xem ra thật sự trời sắp mưa.

Những giọt mưa rơi từ trên cao xuống, từng giọt một rơi vào mắt kính của cô, làm mờ con đường trước mắt.

Trần Tiêu lấy dây buộc tóc trên tóc tùy ý lau nước trên mắt kính.

Đúng lúc này tia chớp chiếu sáng cả bầu trời đêm tối đen, Trần Tiêu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, một tia sét màu xanh tím nhấp nháy ánh sáng chói mắt đánh vào cây cầu cao chót vót ở phía xa!

Trái tim người con gái đập loạn nhịp, ôm ngực mở to hai mắt.

Thật đáng sợ, hy vọng không ai bị thương, nhưng... nhưng thật kỳ lạ, dường như trước kia cô đã từng nhìn thấy điều này.

Giống như một giấc mơ... Giấc mơ cô đã từng mơ thấy?

Trần Tiêu bất an dùng dây buộc tóc buộc tóc lại, cảm thấy cả ngày hôm nay hình như có gì đó không ổn nhưng cô lại không diễn tả được có điều gì bất thường.

Chắc là do cô quá mệt mỏi, lại nói đến buổi sáng lúc buồn ngủ còn xuất hiện ảo giác...

Rít... Đau quá, mắt của cô, đau quá....