Chương 6

Đỗ lão gia nói: "Dĩ Vân, Sở tướng quân từ Tây Bắc mang theo chút hạt giống hoa trở về, ngươi xem có thể trồng hoa hay không, nếu có thể trồng được sẽ có thưởng.”

Dĩ Vân đáp: "Vâng, nô tỳ tuân mệnh.”

Đỗ lão gia lại nhìn về phía Sở Thừa An, muốn hỏi hắn hạt giống: "Đại tướng quân, ngài xem..."

Sở Thừa An hất ngón tay đặt ở môi dưới, nói với Dĩ Vân: "Hạt giống không ở trên người ta, vừa lúc ta nên tiến cung rồi, ngươi theo ta đến chỗ ta lấy đi.”

Đỗ Dĩ Vân nhíu mày, động tác theo bản năng này của Sở Thừa An đã vạch trần sự thật rằng hắn đang nói dối, hắn chắc chắn mang theo hạt giống trên người, chỉ là tìm cớ muốn nói chuyện riêng với mình.

Sẽ là gì chứ? Chẳng lẽ hắn nhận ra mình mới là cô gái bảy năm trước?

Đỗ Dĩ Vân phối hợp nói: "Vâng”

Nàng đi theo phía sau Sở Thừa An nửa bước, lặng lẽ nâng mắt đánh giá hắn, so với bảy năm trước, hắn cao lớn hơn rất nhiều, không còn tính trẻ con nữa, sống lưng rộng lớn, một luồng khí thế không giận mà uy quanh quẩn người hắn, dễ dàng làm cho người ta khuất phục cả thể xác lẫn tinh thần.

Mái tóc đen của hắn đều được cuộn lại trên đỉnh đầu, buộc lại bởi một cây trâm ngọc, có một vết sẹo nông cạn từ lỗ tai đến cổ, cũng không biết hắn gặp phải hung hiểm cỡ nào ở chiến trường, mà lại có một vết thương như vậy.

Dĩ Vân nói với hệ thống: "Quá đẹp trai.”

Hệ thống: "Đó là nam chủ do cục xuyên không tuyển chọn ra, làm sao có thể xấu được.”

Dĩ Vân nói thêm: "Rất nam tính, làm bạch nguyệt quang của hắn ta không lỗ.”

Hệ thống: "Ê này, ý tưởng này của ngươi rất nguy hiểm, rõ ràng là hắn thiệt thòi được không?”

Dĩ Vân nói với hệ thống: "Ta hiện tại là Đỗ Dĩ Vân, tự nhiên sẽ nghĩ như vậy.”



Hệ thống hiểu rõ, bởi vì tâm Đỗ Dĩ Vân cao hơn trời, bọn họ có thể cảm thấy Đỗ Dĩ Vân gài bẫy Sở Thừa An, nhưng Đỗ Dĩ Vân lại không thể cảm thấy như vậy, đây là do con người thiết lập.

Đường nét nghiêng mặt Sở Thừa An phập phồng, hai mắt sáng láng nhìn chằm chằm phía trước, mũi cao thẳng, môi khẽ mím, dường như đang cân nhắc cái gì đó, nên nhất thời không phát hiện ra Dĩ Vân đang đánh giá mình.

Chờ hắn phục hồi lại tinh thần, Dĩ Vân cũng đã thu hồi ánh mắt.

Kiệu Sở Thừa An dừng ở cửa Đỗ phủ, một hán tử hơn hai mươi tuổi đang chờ ở đó, hắn ta vừa nhìn thấy Sở Thừa An liền tiến lên nghênh đón: "Đại tướng quân.”

Hán tử là thân tín đi theo Sở Thừa An chinh chiến sa trường, ánh mắt hắn ta rơi vào Dĩ Vân phía sau Sở Thừa An, thiếu chút nữa sửng sốt, nếu không phải bị Sở Thừa An trừng mắt, hắn ta còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt người ta, thoáng cái đỏ mặt, nhưng khuôn mặt quá đen nên không thể nhìn thấy được.

Sở Thừa An nói: "Chu An, ngươi đi lấy hạt giống.”

Chu An nghĩ thầm hạt giống không phải ở trên người Đại tướng quân sao, cũng may hắn ta không phải tên đầu gỗ, không vạch trần tướng quân, mà lui vào trong kiệu lục tìm.

Sở Thừa An quay đầu lại, giọng điệu ôn hòa, nói: "Ngươi là nha hoàn thϊếp thân của Đỗ tiểu thư?”

Nha hoàn? Kỳ thật Đỗ Dĩ Vân ghét nhất người khác nhấn mạnh thân phận nha hoàn của nàng, nàng trở mặt, chỉ gật đầu mà không nói lời nào.

Sở Thừa An lại nói: "Ta muốn nhờ ngươi mang theo một món đồ, còn có một câu nói cho nàng ấy.”

Thân phận Sở Thừa An như thế, một chữ "nhờ" đã là tự giáng chức, hạ nhân tầm thường nào không phải nơm nớp lo sợ cam đoan mình tuyệt đối có thể làm được?

Đỗ Dĩ Vân lại không phải, nàng mím môi, trong giọng nói có sự gian nan khó có thể phát hiện của chính nàng: "... Món đồ gì, nói cái gì?”

Sở Thừa An lấy ra một cái vòng tay, chiếc vòng màu xanh lục được làm bằng chất liệu rất tốt, hơn nữa bởi vì được vuốt ve quanh năm nên đặc biệt sáng bóng, hắn đưa vòng tay cho Đỗ Dĩ Vân, nói: "Hãy đưa chiếc vòng tay này cho nàng ấy, hỏi tiểu thư Đỗ Như Nguyệt, còn nhớ rõ thiếu niên ở núi Bạch Nguyệt bảy năm trước không?”

Núi Bạch Nguyệt chính là nơi Đỗ Dĩ Vân cứu Sở Thừa An.



Đỗ Dĩ Vân nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia, nàng giống như muốn cười, nhưng khóe miệng giật giật, sắc mặt không thể nói là tốt.

Nàng còn tưởng rằng hắn nhận ra nàng, thì ra không phải, ngược lại là để cho nàng làm cầu hỉ thước, kết nối cho bọn họ, trong nháy mắt, trong lòng nàng vừa chua xót vừa tức giận.

Hệ thống vội vàng nhắc nhở Dĩ Vân: "Thời gian đã đến, nhiệm vụ có thể thành công hay không tất cả phụ thuộc vào hiện tại!” Chỉ cần nàng nói cho Sở Thừa An biết, nàng mới là ân nhân cứu mạng của hắn, có thể dựa theo tính toán của thuật toán tối ưu, nhất định sẽ không phạm phải sai lầm.

Dĩ Vân đáp: "Được rồi.”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, người mới chính là ngoan ngoãn dễ bảo.

Sắc mặt đột nhiên biến đổi chỉ trong nháy mắt, thậm chí Sở Thừa An còn chưa kịp phát hiện, Đỗ Dĩ Vân đã biến trở lại nha hoàn với một biểu hiện lạnh lùng và thờ ơ.

Nàng vươn tay ra, tiếp nhận vòng tay Sở Thừa An đưa cho, lại duỗi một bàn tay khác ra, hướng lên trên lộ ra lòng bàn tay, đường nét trên lòng bàn tay nàng rất nhạt, khớp xương có một ít kén rất mỏng.

Sở Thừa An hoang mang nhìn nàng.

Đỗ Dĩ Vân nói: "Tiền.”

Sở Thừa An: "?”

Hệ thống: "?”

Sợ Sở Thừa An không hiểu, nàng ưỡn ngực, trung khí mười phần: "Ngài bảo ta truyền lời và đưa đồ, còn bảo ta trồng hoa cỏ gì nữa, chẳng lẽ không nên trả thù lao sao?”

Sở Thừa An lăn lộn ở Tây Bắc bảy năm, loại người nào chưa từng thấy qua, vẫn là kinh ngạc một chút, bởi vì với gương mặt xinh đẹp này của Đỗ Dĩ Vân nói ra những lời như "trả thù lao", hết sức là bất hòa.

Hắn cho rằng, nàng hẳn là một nha hoàn ôn nhu đáng yêu mới phải.