Nhưng tức giận thế nào cũng không chịu nổi sự dịu dàng của hắn, sức lực mà hắn chà xát lưng rất tốt, nặng một chút ngại dùng quá sức, nhưng nhẹ một chút lại không đủ, sự buồn bực trong lòng Đỗ Dĩ Vân chậm rãi tản đi.
Đang lúc nàng thoải mái nheo mắt lại, động tác sau lưng cũng đột nhiên dừng lại, nàng theo bản năng quay đầu lại liếc mắt một cái, Sở Thừa An đang giơ tay ấn trán mình, mà nơi ngang tầm mắt với nàng, có một thứ đang phồng lên.
Đỗ Dĩ Vân: "..."
Tắm rửa cho nàng, đối với Sở Thừa An mà nói làm sao không phải là một loại hấp dẫn được chứ? Hắn cho rằng mình có thể kiềm chế tốt, đêm qua lại thỏa mãn như vậy, hôm nay có thế nào cũng không nên nổi lên phản ứng gì nữa.
Kết quả nhìn người dưới làn nước mờ mịt, hắn vẫn không thể ức chế bản năng.
Lúc này, Đỗ Dĩ Vân không nhận nhầm thứ này thành đao nữa, sau khi xem hiểu khuôn mặt nàng càng đỏ lên, may mà sắc đỏ trên mặt chưa lui, nên cũng không có đột ngột.
Trong lòng nàng mắng vài câu đáng đời, ai bảo hắn nhất định phải giúp nàng, nàng cũng không cầu xin hắn, ngay sau đó nàng nổi lên tâm tư xấu xa, làm bộ không hiểu, nói: "Sao lại dừng lại? Ngài cũng tắm giúp mọi người như thế à?”
"A." Sở Thừa An từ sâu trong cổ họng đáp một tiếng, lại một lần nữa khống chế lực đạo dưới tay, khăn tay lướt trên làn da trắng như sứ, nhưng không làm gì được.
Đúng là chân quân tử cũng đáp lại câu "Không làm cái gì khác" của hắn.
Đỗ Dĩ Vân hoàn toàn yên lòng, nàng thoải mái tắm rửa, nhưng bồn tắm này làm Sở Thừa An hô hấp nặng nề, mồ hôi nhễ nhại, đến lúc mặc quần áo, giọng nói của hắn khàn khàn: "Nàng mặc đi, ta chờ nàng đi ra.”
Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, sải bước nhanh chóng ra khỏi bình phong.
Đỗ Dĩ Vân từ trong khoang mũi hừ một tiếng.
Vừa vặn lúc này, hạ nhân ngoài phòng đến xin chỉ thị: "Hầu gia, Chu An thống lĩnh đến hỏi ngài khi nào xuất phát?”
Hôm nay, ở Binh bộ có một số việc phải xử lý, Sở Thừa An lại không bình thường đến giờ còn chưa ra khỏi cửa, Chu An chờ không kịp, liền để nha hoàn đến thúc giục.
Sở Thừa An đáp: "Để cho hắn đi trước.”
Đỗ Dĩ Vân ở trong bình phong nghe được rõ ràng, động tác mặc quần áo lại chậm lại, nàng cố ý kéo dài thời gian, một dây đai vừa buộc vừa cởi.
Hắn muốn chờ nàng đi ra, nhưng nàng lại không cho hắn toại nguyện.
Ngoài cửa lại thúc giục hai ba lần, Đỗ Dĩ Vân mím môi vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười, lại nghe Sở Thừa An khẽ thở dài một tiếng, từ phía sau bình phong đi tới.
Nhìn thấy hắn tinh thần sảng khoái, Đỗ Dĩ Vân lại không vui vẻ, nhíu mày nói: "Làm cái gì đấy, còn không mau đi Binh bộ?”
Sở Thừa An nhướng mày, nghe nói nhà khác đều là thê tử lưu luyến trượng phu sắp ra cửa, tại sao hắn lại không có cơ hội này?
Thôi, núi không phải mình ta, ta đến tìm núi, Sở Thừa An nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn đến gần nàng, ôm lấy eo nàng, Đỗ Dĩ Vân "A" kêu lên một tiếng.
Trong phòng yên tĩnh lâu như vậy, tiếng kêu này vô cùng đột ngột, nha hoàn ngoài phòng chờ đợi nhớ tới thái độ của Hầu phu nhân đối với Hầu gia, còn tưởng rằng xảy ra cái gì, nên mới to gan đẩy nhẹ cửa ra để dò xét.
Trong phòng có một mùi hương ấm áp nhàn nhạt, ở phía bên phải sau bình phong có một đôi bóng đan xen —— bóng dáng cao cường ôm cái bóng nhỏ nhắn vào trong ngực, môi răng chạm nhau.
Nha hoàn bất ngờ đỏ mặt, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, lặng yên không một tiếng động đóng cửa phòng lại.
Nếu không phải thật sự bởi vì sự vụ quấn thân, làm sao Sở Thừa An nỡ rời đi.
Cả ngày trôi qua, tâm tình hắn rất tốt, cấp dưới khó có thể nhìn thấy Sở Thừa An dễ nói chuyện như vậy, nhanh chóng, có người xin nghỉ, có người nhận lỗi, hình phạt cũng không nghiêm khắc như thường lệ, làm cho tất cả mỗi người đều vui vẻ.
Vừa đến chạng vạng, Sở Thừa An cố gắng càng nhanh càng tốt trở về Hầu phủ.
Đỗ Dĩ Vân cho rằng hắn còn một lúc lâu nữa mới trở về, lúc nhìn thấy hắn, nàng lạnh lùng rời ánh mắt hướng sang bên cạnh, không để ý tới, nhưng Sở Thừa An ngược lại cũng không quan tâm, hắn lấy đồ chơi mới lạ mình mua trên đường ra.
Cái gì mà bố oa oa, kẹo hồ lô thì thôi đi, lại còn có cửu liên hoàn.
Đỗ Dĩ Vân không nhịn được: "Ngài coi ta là trẻ con sao?”
Ánh mắt Sở Thừa An nhẹ nhàng lóe lên, nói: "Vừa nghĩ đến nàng có thể thích, nên đã muốn mua lại toàn bộ.”
Dĩ Vân lấy tay đè lên khóe miệng, người đàn ông này không hiểu sao lại đáng yêu như vậy.
Đương nhiên đến ban đêm, đáng yêu là không thể bàn được, nhưng đáng hận đáng giận lại gần giống nhau, nàng vừa tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vừa thoải mái đến thiếu chút nữa ngất đi.