Sau khi xác định xong các vấn đề liên quan đến hệ thống, Dĩ Vân lại ngủ thϊếp đi.
Khi trời hơi sáng, một nụ hôn dịu dàng hạ xuống mí mắt nàng, từng chút từng chút, đánh thức nàng từ trong giấc ngủ sâu, nàng nghe thấy Sở Thừa An lẩm bẩm: "Đôi mắt thật đẹp.”
Ngón tay hắn đùa nghịch mái tóc của nàng, lẩm bẩm: "Tóc thật mượt.”
Lại giơ tay sờ soạng dái tai của nàng, giọng nói mang theo ý cười: "Lỗ tai cũng rất mềm.”
Dĩ Vân: "..." Cứu mạng, ai tới giúp nàng đá người đàn ông đang quấy rầy giấc mơ này xuống giường đi!
Đỗ Dĩ Vân vốn định mở to mắt ra, làm hắn giật nảy mình, kết quả bởi vì mí mắt quá nặng, dùng sức mở mắt hai ba lần mới có thể nhìn rõ.
Cho nên trong mắt Sở Thừa An, chính là nàng mệt mỏi nháy mắt mấy cái, lông mi run rẩy trước khi mở mắt ra, trong mắt mông lung như cắt nước mùa thu, nhìn hắn với vẻ vô cùng oán hận, căn bản không có uy lực nàng muốn.
Trong lòng hắn rất thích, nhịn không được cúi đầu hôn lên mi tâm nàng, dịu dàng nói: "Ngủ thêm một chút nữa đi.”
Dĩ Vân: "..."
Nàng rất muốn ngủ, nhưng ai đã đánh thức nàng, thực sự trong lòng còn không rõ à.
Nhất thời nàng có chút tức giận, giơ tay vung tay của Sở Thừa An đang đặt ở trên thắt lưng nàng ra, nói chuyện lại hữu khí vô lực: "... Cút.”
Sở Thừa An đáp: "Được.” Ngoài miệng đồng ý rất nhanh, nhưng lại hoàn toàn bất động, mà thay vào đó hắn lại kéo chăn của nàng, bàn tay lại không thành thật chút nào, lúc thì khẽ vuốt ve mặt mày của nàng, lúc lại ôm lấy eo nhỏ của nàng.
Giữa lúc bị quấy rối như vậy, Đỗ Dĩ Vân lại chợp mắt một chút, cuối cùng cũng lấy lại được sức lực, thì lúc này Sở Thừa An cũng đứng lên.
Hắn mặc quần áo rồi mở cửa cho người đưa nước nóng vào, tự mình nhanh chóng tắm rửa, mặc quần áo, búi tóc lại, lại biến thành Hầu gia phong độ nhẹ nhàng kia.
Đỗ Dĩ Vân nằm trong chăn, nhìn hắn không gọi bất cứ ai khác vào, sau khi tắm rửa xong lại chống bình phong, bận rộn, tự mình vắt khăn tay, thử nhiệt độ nước, trên mặt nước còn có một tầng cánh hoa xinh đẹp, có mùi thơm đặc biệt.
Nàng đang nhìn hắn, Sở Thừa An cũng giương mắt nhìn, đáy mắt đen kịt giống như lóe sáng, lông mày tuấn dật, hăng hái, phong quang hơn lúc trước.
Hắn nói: “Nước được rồi, tắm đi.”
Đỗ Dĩ Vân nhướng mày nhìn hắn: "Ngài đi ra ngoài.”
Sở Thừa An không nói hai lời, dùng chăn bông quấn nàng lại, ôm cả chăn bông cả nàng, Đỗ Dĩ Vân còn chưa kịp giãy dụa, hắn hai ba bước đã đến sau bình phong, đặt nàng nhẹ nhàng vào nước ấm.
Nước tràn qua bả vai xoa dịu cơn đau khắp người nàng, khi nàng còn chưa kịp thoải mái thở dài, đã thấy Sở Thừa An cầm lấy khăn tay, muốn lau mặt cho nàng.
Đỗ Dĩ Vân né tránh, Sở Thừa An đưa tay đè lại ót nàng, khăn ấm dịu dàng lướt qua chóp mũi, chỉ nghe thấy hắn nói: "Ngoan.”
Nhớ lại mọi chuyện hoang đường hôm qua, khuôn mặt Đỗ Dĩ Vân đỏ lên, lại bởi vì hơi nước bốc lên nên cũng không có dấu hiệu giảm bớt.
Sở Thừa An nhìn thấy, nhịp tim càng lúc càng dồn dập, nhưng hiếm khi hai người yên lặng như vậy, hắn không dám nói gì nữa, sợ chọc cho nàng không vui, đó không phải là cái được không đủ bù cái mất sao?
Chỉ là khi ngón tay hắn bơi xuống nước, Đỗ Dĩ Vân mới tỉnh táo, nàng đè tay hắn lại, nói: "Không cần ngài..." Nàng cắn cắn môi: “Ngài đi ra ngoài đi.”
Cách những cánh hoa tươi mới trên mặt nước, Sở Thừa An nhìn thấy dấu vết mơ hồ trên người nàng, cổ họng bất giác khẽ động, hắn nghiêng người, tầm mắt ngang hàng với ánh mắt nàng: "Ta sẽ không làm cái gì khác, chỉ là, nàng muốn cho những người khác nhìn thấy dấu vết trên người nàng sao..."
Đỗ Dĩ Vân sĩ diện cỡ nào, có lẽ những nữ nhân khác sẽ khoe vết hôn trên cổ mình, nhưng với tính tình của nàng, là ước gì có thể dùng vải quấn toàn bộ cổ lại, một chút cũng không cho người khác biết.
Tóm lại, những gì Sở Thừa An nói quả thật không sai, toàn bộ dấu vết trên khắp cơ thể này, sẽ làm cho nàng cảm thấy mất mặt.
Nàng hơi tức giận, nói: "Ta đã bảo ngài đi ra ngoài, cũng không cho phép ngài gọi người khác vào, ta, ta tự mình làm là được.”
Đáng tiếc lời này không hề hung dữ chút nào, giống như một sợi lông vũ đang gãi tới cào lui ở trong lòng Sở Thừa An, hắn nín thở, ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại một lần nữa cầm khăn lau vai cho nàng.
Đỗ Dĩ Vân xoay người, hờn dỗi một mình.