Chương 47

Ngày thứ bảy vào Hầu phủ, Đỗ Dĩ Vân đón mẹ Mỗ đến Hầu phủ ở, lúc này mẹ Mỗ mới biết nàng gả cho Hầu gia, vì để cho mẹ Mỗ yên tâm, Dĩ Vân bịa ra một ít lí do, đến cùng Hầu gia cũng mạnh hơn đứa con trai ngu ngốc kia rất nhiều, nên mẹ Mỗ vô cùng vui mừng tiếp nhận.

Dĩ Vân sai người hầu giúp mẹ Mỗ thu dọn đồ đạc, còn mình thì thong thả ở trong sân, có điều chỉ sau bảy ngày, sân đã được sửa chữa và không còn đổ nát như trước nữa.

Nàng đi đến phía sau phòng mình, ánh mắt hơi giật giật, giương mắt nhìn lại, âm thầm giật mình, trước mặt là một bụi hoa tuyết trắng, những bông hoa trắng nhỏ được nàng trồng lung tung trong đất đã nở hoa, thân hoa đung đưa trong gió, đặc biệt đáng yêu.

Nàng ngơ ngác nhìn loại tiểu hoa vô danh này.

Hóa ra từ khi nàng vứt bỏ chúng, chúng còn phát triển ngày càng tốt hơn.

Lúc này mẹ Mỗ đến tìm, nhìn thấy những bông hoa này, bà ấy tươi cười nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy những bông hoa này.”

Đỗ Dĩ Vân nói: "Chúng là loài hoa Tây Bắc.”

Mẹ Mỗ: "Tây Bắc? Vậy mà có thể lớn lên ở Trung Nguyên tốt như vậy, cũng thật kỳ lạ.”

Phải, thật kỳ lạ. Đỗ Dĩ Vân nghĩ thầm, giống như một số ý niệm trong lòng nàng, cháy rừng không thể cháy hết, sinh ra một lần lại một lần nữa, chỉ là, nàng gắt gao ôm lấy ý niệm này trong đầu, tốt nhất có thể thối rữa trong lòng cả đời.

Những ngày sau khi gả vào Hầu phủ, ngược lại khá bình thường.

Có lẽ biết mình không phúc hậu, Sở Thừa An rất ít khi xuất hiện trước mặt Đỗ Dĩ Vân, thường là khi nàng đắm chìm trong hoa, thêu thùa, lúc vô tình ngẩng đầu sẽ nhìn thấy đôi mắt mang theo ý cười của hắn, nhưng không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã gật đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Đỗ Dĩ Vân khó có thể bày ra bộ mặt khó chịu.



Lại một lần nữa, mối quan hệ của họ được duy trì trong sự cân bằng tinh tế.

Loại cân bằng này bị phá vỡ, là mấy ngày sau, thị vệ bối rối tìm đỗ Dĩ Vân: "Hầu phu nhân, Hầu gia xảy ra chuyện rồi!”

Đỗ Dĩ Vân đang thêu một đóa mẫu đơn, nghe vậy thiếu chút nữa đâm vào ngón tay, nàng thu lại thần sắc trên mặt, hỏi: "... Hắn có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

Thị vệ nói rõ đầu đuôi câu chuyện, thì ra chuyện Vũ An Hầu đón dâu làm huyên náo dư luận xôn xao và có một số suy đoán không tốt đối với Đỗ Dĩ Vân được lưu truyền giữa các thế gia.

Hôm nay sau khi Sở Thừa An hạ triều, đã nghe được hai quan viên nói bóng gió rằng Đỗ Dĩ Vân là hồ mị tử, khiến Vũ An Hầu mê mệt đến thất điên bát đảo. Ngay lập tức hắn đã ra tay đánh cả hai người. Dưới chân thiên tử đánh triều thần, hai người không phục, liền muốn ngự tiền cáo trạng, lần này Sở Thừa An bị giam trong cung.

Nghe xong, Đỗ Dĩ Vân nhẹ nhàng nắm chặt tay, hừ một tiếng, nói: "Chuyện này thì có gì, lớn như vậy rồi, còn không biết khống chế chính mình?”

Thị vệ sững sờ, sớm nghe nói vị Hầu phu nhân này không coi Hầu gia ra gì, hiện tại nhìn quả nhiên là như thế, hắn ta gãi đầu, không biết phải làm thế nào mới tốt, không bao lâu sau, lại có một người tới báo tin: “Hầu phu nhân, không tốt rồi!”

Đỗ Dĩ Vân hỏi: "Sao lại không tốt, Hầu gia cũng không đến mức ngay cả Hoàng đế cũng đánh chứ?”

Gã sai vặt báo tin chạy nhanh muốn tắt thở: "Hoàng cung, hoàng cung truyền đến tin tức, Hầu gia ngất xỉu.” Nghĩ đến Vũ An Hầu có thể xảy ra chuyện, gã sai vặt kia run rẩy: “Hình như là hai quan viên kia đập nát đầu óc Hầu gia, hoàng cung đang mời thái y..."

Nha hoàn đứng bên cạnh Đỗ Dĩ Vân phản bác: "Không phải là ngươi đang nói đùa đấy chứ, Hầu gia chúng ta có thể lấy một địch mười, chẳng lẽ còn có thể bị hai quan văn đánh ngất xỉu?”

Gã sai vặt nói: "Hình như bởi vì trên đầu Hầu gia vốn đã bị nội thương..."

Nội thương?

Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân tái nhợt.



Nàng biết vết thương trên đầu Sở Thừa An kỳ thật vẫn không tốt, hắn là người cường tráng như vậy, có thể che chở cho nàng một đường không bị thương, nhưng vết thương lại khiến cho hắn ngất xỉu bất tỉnh rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào?

Lúc này nàng không thể hờ hững được nữa, nàng đột nhiên đứng lên, cũng không để ý làm mấy người kia hoảng sợ, chỉ nói: "Hỏi thăm một chút rốt cuộc thế nào rồi.”

Kết quả càng hỏi thăm càng kinh hãi, ngay cả tin tức Sở Thừa An sắp chết cũng có, bọn nha hoàn khuyên bảo đây là tin tức giả, Đỗ Dĩ Vân cũng không tin người như hắn làm sao có thể chết, nhưng từ sau khi nghe được tin tức này, đáy lòng nàng lại cảm thấy trống trải.

Đêm nay Sở Thừa An vẫn không trở về.

Trong lòng Đỗ Dĩ Vân nghĩ đủ loại chuyện, nên không ngủ được, nàng để ý động tĩnh bên ngoài phòng, nhưng ngoại trừ tiếng gió thu tiêu sái ra, thì không còn bất kì âm thanh nào khác.

Hắn chưa bao giờ đi cả đêm không về như vậy.

Đỗ Dĩ Vân cũng không biết mình làm sao vậy, nàng khoác quần áo ngồi dậy, lại một lần nữa ngẩn người.

Vì sao Sở Thừa An còn chưa trở về, lâu như vậy rồi, hắn thật sự đã chết sao?

Điều khiến nàng không nghĩ ra chính là, nàng vẫn lo lắng cho hắn như vậy.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng cảm thấy đêm dài như vậy, nàng đi tới đi lui trong căn phòng to, cho đến khi nhìn thấy một vò rượu mà hắn đặt trên bàn, nghe nói là nữ nhi hồng, sau khi mang về vẫn không mở ra uống.

Sau khi uống rượu, là có thể ngủ ngon hơn đúng không?

Đỗ Dĩ Vân nghĩ như vậy, nàng bỏ nắp bình ra, nhưng bị ho sặc sụa vì mùi rượu nồng nặc, nàng cũng không phải không biết uống rượu, liền uống một chút, vừa bắt đầu cổ họng có hơi cay, rượu này uống rất thuần hậu, không cẩn thận liền uống thêm vài ngụm.