Kỳ thật nếu đổi lại là bình thường, Đỗ Dĩ Vân đã không cướp được ngựa.
Có điều hiện tại, mặc cho ai cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên vén khăn trùm đầu lên, thậm chí bộc phát xông tới, mà lúc này, ngựa đón dâu đang ở cách nàng ba bước.
Cổ ngựa đến lưng ngựa buộc một đóa hoa đỏ tượng trưng cho cát tường, Đỗ Dĩ Vân túm lấy đai lưng này, dưới tình huống như vậy, tiềm năng của nàng bị kích phát vô hạn, nàng chưa từng một mình cưỡi ngựa linh hoạt nhưng giờ đây cơ hồ chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sở Thừa An phản ứng lại cực nhanh, hai ba bước đã xông lên, nhưng góc áo của nàng lại lướt qua ngón tay hắn, rốt cuộc hắn cũng không thể bắt được nàng, liền thấy nàng đã ôm cổ ngựa lao ra khỏi đám người!
Hắn quyết định nhanh chóng, cũng kéo một con ngựa xoay người lên, theo sát phía sau Đỗ Dĩ Vân.
"Ai da cẩn thận!"
"Đó có phải là tân nương tử không?"
"Làm sao vậy? Tân nương tử bỏ chạy..."
"Hầu gia cũng chạy? Chuyện này..."
Dĩ Vân nắm lấy bờm ngựa, nàng không biết cưỡi ngựa, kỳ thật sau khi lên ngựa nhìn thấy khoảng cách cao như vậy, nàng có chút sợ hãi, nhưng chút sợ hãi này đã sớm bị phẫn nộ đè qua, trong đầu chỉ có một ý niệm —— phải rời khỏi Hầu phủ.
Khi cơn bốc đồng đã qua, nàng không biết cưỡi ngựa đành phải ôm chặt cổ ngựa, nhân cơ hội nhìn về phía sau một cái, trong chốc lát, Sở Thừa An cách nàng càng ngày càng gần, chỉ thấy hắn giơ tay lên, cắn ngón trỏ và ngón cái, thổi ra một tiếng huýt sáo to lớn.
Con ngựa chạy như điên dưới thân Đỗ Dĩ Vân, đột nhiên, bước chân chậm rãi dừng lại.
Dĩ Vân: "..."
Xong rồi, nàng quên mất con ngựa trong Hầu phủ chết tiệt này được huấn luyện kỹ càng, chỉ cần huýt sáo là có thể làm cho nó dừng lại, thấy Sở Thừa An đã đuổi đến kịp, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn mang theo chút lo lắng, kêu lên: "Dĩ Vân! Quá nguy hiểm, xuống đây!”
Dĩ Vân gọi hệ thống: "Nhanh lên, cho ngựa của ta tăng tốc!”
Hệ thống gần như bị choáng.
Tâm tình nó phức tạp, vốn tưởng rằng Đỗ Dĩ Vân sẽ gả cho Lưu gia, không để ý đến nam chủ, trong khoảng thời gian này nó treo máy trở về cục xuyên không, nói rõ với cục xuyên không nhiệm vụ có thể thất bại, hơn nữa xin cưỡng chế rời khỏi, nhưng cục xuyên không bên kia lấy lý do kết cục vẫn chưa xuất hiện, thế nào cũng không đồng ý, cho nên nó cọ xát một hồi lâu mới trở về.
Dĩ Vân quyết định để cho nam chủ không chiếm được nàng, cũng nên ngoan ngoãn, nhưng nó vừa trở về, tuyệt đối không nghĩ tới, nam chủ lại tới trộm long tráo phượng, ly mưu hoán thái tử, đổi đại ngốc nhà Lưu gia thành mình!
Vì thế hiện tại nó không chút suy nghĩ, vội vàng làm theo lời Đỗ Dĩ Vân nói, dùng thủ đoạn khống chế ngựa, nhất thời, ngựa thật vất vả mới dừng lại lại điên cuồng chạy như điên, tất cả người qua đường nhìn thấy đều tránh đi.
Dĩ Vân giật mình, nói: "Con ngựa này chạy rất nhanh.” Nhanh hơn gấp đôi so với vừa rồi.
Hệ thống giải thích: "Không có gì, ta đã cho nó một loại thuốc kí©h thí©ɧ.”
Dĩ Vân liên tục lắc lư trên lưng ngựa: "Vậy chờ đã, ta, làm sao ta có thể làm cho nó dừng lại?”
"Nó quá nhanh, nếu ta ngã xuống có được tính là chấn thương trong công việc không?"
Hệ thống ngẩn người: "Ách, ừm, ngươi không biết cưỡi ngựa sao?”
Dĩ Vân cố gắng giữ bình tĩnh trong cơn giận dữ: "Ngươi nói xem?”
Hệ thống: "..."
Trong lòng hệ thống thầm nghĩ thất sách, nhưng ngoài mặt lại an ủi Dĩ Vân: "Không có việc gì, ngựa đến đầu cầu tự nhiên dừng lại.”
Dĩ Vân: Ngươi đang ở đây dọa ta.
Ngựa phát cuồng không nghe sai khiến, mặc kệ Sở Thừa An ở phía sau huýt sáo như thế nào, chỉ là phát điên giương vó chạy, giẫm lên bùn đất văng tung tóe trên đường, cũng không chịu nghe theo sự khống chế của hắn.
Dĩ Vân thậm chí cảm thấy mình ngoại trừ cánh tay đang ôm ngựa, còn lại những nơi khác trên cơ thể đều muốn văng ra ngoài.
Dĩ Vân lập tức lộn xộn: "A a a a a!”
Hệ thống hơi xin lỗi: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý hơn, nếu chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.”
Dĩ Vân: "Kí©h thí©ɧ!”
Hệ thống: Được thôi, nó nên sớm nghĩ đến, khi nó không nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Dĩ Vân tái nhợt. Cho dù có lớp trang điểm tinh tế để che dấu, cũng không khó nhận ra cảm giác lực bất tòng tâm của nàng đối với hiện trạng, gió tùy ý thổi tóc của nàng, khiến mái tóc rất nhanh đã trở nên rối loạn, ở trong gió bay lên vài sợi tóc đen.
Thật giống như chỉ cần sơ ý một chút, nàng sẽ bị té xuống khỏi ngựa.
Sở Thừa An phía sau nằm sấp trên ngựa, thân hình dán sát vào thân ngựa, ánh mắt hắn đỏ lên, gần như trợn mắt muốn nứt ra: "Đỗ Dĩ Vân!”
Nghe thấy giọng nói của Sở Thừa An, khiến Đỗ Dĩ Vân miễn cưỡng thu hồi thần sắc kinh hãi trên mặt, nàng phục hồi tinh thần, rút châu báu trang sức từ trên đầu xuống, dùng sức ném ra phía sau, giọng nói của nàng mang theo rung động: "Trả lại cho ngươi!”
Sở Thừa An mặc cho cây trâm ném lên mặt hắn, chỉ nói: "Đừng có lộn xộn!”
Đỗ Dĩ Vân cũng tiếc mạng, lập tức không dám xoay tới xoay lui nữa.
Thuốc kí©h thí©ɧ còn chưa phát huy hết, ngựa dưới thân Dĩ Vân chạy nhanh hơn, bọn họ một trước một sau như vậy, rất nhanh, Đỗ Dĩ Vân đã nhìn thấy cả một vùng núi rừng rộng lớn, nối liền với một đồng cỏ.
Ở vùng Kinh Thành này, nơi mà mỗi tấc đất đều vô cùng quý giá, thì một địa điểm rộng lớn như vậy chắc chắn cũng có công dụng của nó.
Vũ An Hầu phủ tiếp giáp với hoàng cung, là địa điểm tốt nhất, khu rừng núi này được sử dụng để săn bắn vào mùa thu trong cung ở những năm trước, những lúc không dùng đến thì là nơi để Vũ An Hầu mang quân đến luyện binh, ngày thường đều có người trông coi tuần tra, nhưng bởi vì hôm nay là ngày đại hôn của Vũ An Hầu, nên ngự lâm quân buông lỏng cảnh giới, chỉ để lại một đội người ở lối vào sân bãi.