Vốn tưởng rằng chỉ cần không tranh không ầm ĩ, nhìn từ xa là tốt rồi, nhưng ở chung ngắn ngủi nửa ngày, mới biết được có chút niệm tưởng là không cách nào lấp đầy khe rãnh.
Hắn muốn chạm vào nàng.
Hắn không nhịn được nữa, vươn ngón tay ra, nghiêng người về phía trước, vuốt tóc nàng rồi ghim những lọn tóc mảnh mai ra sau tai nàng, ngón tay lơ đãng lướt tới vành tai nàng, vành tai vừa trơn vừa mỏng, so với tay hắn, còn có chút mát mẻ.
Sở Thừa An sửng sốt, hàm răng cắn chặt da thịt mềm mại trên má, buộc chính mình rút ngón tay về.
Mà Đỗ Dĩ Vân cứng đờ tại chỗ.
Đột nhiên cảm giác tê dại tập kích nàng, nàng có thế nào cũng không nghĩ tới Sở Thừa An lại làm động tác này, ngay sau đó, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nàng mạnh mẽ ném áo choàng lên người hắn: "Đăng đồ tử!”
Sở Thừa An đuối lý, đưa tay sờ sờ sau gáy.
Đỗ Dĩ Vân mắng xong câu này, trên mặt nóng bỏng, nàng vội vàng xoay người chạy về, nhưng lại thiếu chút nữa vấp phải tảng đá.
“Cẩn thận!” Sở Thừa An vươn tay ra, ôm lấy eo nhỏ của nàng, hắn ôm cả người nàng vào trong lòng.
Nên nói có phải là ông trời tác hợp cho hay không, thân thể của nàng nằm gọn vào trong ngực hắn, dĩ nhiên là vừa vặn như vậy, khó có thể hình dung được cảm giác thỏa mãn tràn ngập tâm trí hắn.
Hắn biết mình phải làm cái gì rồi.
Tim đập mạnh lên, Sở Thừa An ở bên tai nàng hỏi: "Dĩ Vân, nàng có nguyện ý trở thành chính phu nhân Hầu phủ không?”
Đỗ Dĩ Vân vốn đang bẻ tay hắn, đột nhiên thiếu chút nữa cắn đến đầu lưỡi mình, nàng bối rối một lúc lâu, mới sắp xếp được suy nghĩ: "Ngài điên rồi sao? Thả ta ra trước.”
"Không điên." Sở Thừa An nhẹ nhàng thở dài, thoáng buông tay ra.
Đỗ Dĩ Vân như cá bơi thoát khỏi sự kìm chế của hắn, nàng xoay người trợn mắt nhìn, hơi hơi nâng hàm: "Hầu gia, nếu ở trong lòng ngài áy náy cùng thông cảm với ta nên mới đưa ra yêu cầu này, vậy thì ta nói cho ngài biết, ngài bồi thường cho ta đã đủ rồi, không cần phải dùng cả đời để chơi đùa cùng ta.”
Sở Thừa An cười cười, hắn nhìn chằm chằm Đỗ Dĩ Vân, con ngươi cực đen giống như một dòng nước, khiến Đỗ Dĩ Vân thiếu chút nữa chết đuối trong đó, ánh mắt nàng hơi né tránh.
Hắn lắc đầu: "Nếu thực sự thông cảm và tội lỗi ... Ta sẽ không trìu mến như vậy, ta chưa bao giờ có cảm giác như thế với bất cứ ai khác.”
Hắn cũng từng thuyết phục mình đây là đồng tình cùng áy náy, nhưng nếu chỉ là loại tình cảm này, sau khi nhìn thấy nàng sống tốt, bồi thường cũng đã cho đủ thì lẽ ra hắn nên nguôi ngoai từ lâu rồi, nhưng vừa nghĩ đến nàng có thể đi Bình Duệ Bá phủ, vì sao hắn lại mất ăn mất ngủ, trong lòng bất an chứ?
Hắn tiến đến gần nàng hai bước, trong lòng như mây trôi thấy mặt trời sáng sủa, trịnh trọng nói: "Cuối cùng cả đời này của ta, chỉ cưới một mình nàng và cũng chỉ yêu một mình nàng mà thôi.”
Đỗ Dĩ Vân ngẩng đầu nhìn hắn, thật lâu không dời mắt ra được, giờ khắc này nàng có rất nhiều cảm xúc, hoài nghi, mừng thầm, kiêu ngạo, ngượng ngùng, nhưng cuối cùng, trong lòng vẫn chậm rãi lạnh đi.
Nàng lùi lại nửa bước, nói: "Là ta không xứng với ngài.”
Sở Thừa An nhíu mày: "Vì sao lại nói như vậy?”
Im lặng một lát, Đỗ Dĩ Vân nói: "Ngài là Hầu gia, mà ta chỉ là một nha hoàn.” Trong mắt nàng lóe lên: “Đạo lý này, là ngài dạy cho ta.”
Hy vọng xa vời bị giẫm nát, rốt cuộc không liều mạng nổi, nàng đã nhận rõ hiện thực, kiêu ngạo của nàng quyết không cho phép nàng tái phạm lại sai lầm như vậy nữa.
Sở Thừa An nắm chặt cổ tay nàng, hắn hít sâu một hơi, trong mắt nặng nề.
Bên ngoài ngõ nhỏ có người qua đường đi ngang qua, nhìn xung quanh trong ngõ nhỏ, Đỗ Dĩ Vân cố kỵ hình tượng, hạ thấp giọng nói: "Ngài như vậy cùng ta không rõ ràng, bảo người khác nhìn ta thế nào... Ta đếm ba tiếng, nếu ngài không buông tay, ta, ngày mai ta sẽ lập tức tìm gia đình gả đi!”
Lời này của nàng là vô trách nhiệm, lại mười phần tùy hứng, chỉ là ánh mắt Sở Thừa An làm cho nàng chột dạ.
"Một."
"Hai."
“...... Ba.” Đỗ Dĩ Vân nói rất nhanh, Sở Thừa An buông tay ra, hắn hỏi: "Nàng muốn gả cho người khác?”
"Ta gả cho ai, ngài quản được sao?" Đỗ Dĩ Vân giận dỗi nói xong, chạy về sân như chạy trốn.
Sở Thừa An đứng tại chỗ, giống như đang suy nghĩ cái gì, cũng giống như cái gì cũng không nghĩ tới, sợi dây trong lòng đã sụp đổ đến mức chặt chẽ nhất, chỉ có lúc ôm lấy Đỗ Dĩ Vân, hắn mới có thể buông lỏng tâm thần.
Nhưng nàng không có ở bên cạnh.
Hắn có chút không yên lòng, ngay cả khi Hoàng đế muốn chỉ hôn Công chúa cho hắn, hắn cũng không có cân nhắc từ ngữ mà trực tiếp từ chối, cũng may Hoàng đế không tức giận, chuyện này truyền ra trong triều thần, nói thẳng Hầu gia to gan.
Qua mấy ngày, hồn của Sở Thừa An hình như bị rơi vào ngõ nhỏ vẫn chưa trở về được, Chu An như trước đây đến bẩm báo, hôm nay lại ấp úng sắc mặt không đúng lắm, đầu ngón tay Sở Thừa An lấy bút lông, nói:
"Nói đi, xảy ra chuyện gì."
Chu An cẩn thận mở miệng: "Ám vệ đến báo, nói là Đỗ cô nương, sắp xuất giá..."
Rắc rắc, Sở Thừa An dùng sức bóp bút, bút bị gãy gấp khúc.
Huyệt thái dương của hắn đột nhiên nhảy dựng lên, dây đàn trong lòng hắn như sụp đổ đến cực điểm rồi đứt ra.