Chương 37

Chuyện mạng người quan trọng, Đỗ Dĩ Vân không chút do dự.

Nàng giẫm lên yên ngựa, Sở Thừa An đỡ nàng một tay, để nàng ngồi trước ngựa, còn hắn ở sau lưng nàng.

Đỗ Dĩ Vân vừa ngồi xuống, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng hỏi: "Đi đâu vậy?”

Đỗ Dĩ Vân: "Y quán.”

Sở Thừa An vừa dẫn ngựa đi, vừa nhíu mày hỏi: "Sao lại muốn đi y quán?”

Đỗ Dĩ Vân nhớ tới bộ dáng mẹ Mỗ ngã xuống đất bất tỉnh, nhịn không được run rẩy, mẹ Mỗ và mình nương tựa lẫn nhau mười mấy năm, tuy rằng không có huyết thống nhưng hơn người thân, bà ấy có thể rời khỏi nhân gian bất cứ lúc nào, giọng Đỗ Dĩ Vân cũng run rẩy: "Mẹ Mỗ..."

Sở Thừa An hiểu rõ là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân rất tái nhợt, nàng đi ra cũng vội vàng và không mặc thêm quần áo nữa, có vẻ thân thể rất đơn bạc.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, một tay cởi dây đeo áo choàng trên vai, chiếc áo choàng được nâng lên, ôm lấy đầu Đỗ Dĩ Vân, bao lấy thân thể nàng.

Đỗ Dĩ Vân sửng sốt.

Dáng người nàng cao gầy, nhưng ngồi trước mặt Sở Thừa An cao lớn hơn, khiến nàng trông có vẻ rất nhỏ nhắn, một cái áo choàng đã có thể bọc kín nàng.

Áo choàng mang theo nhiệt độ của hắn, đặc biệt ấm áp, còn có mùi hương tùng mộc nhàn nhạt, rất là an ổn lòng người.

Nàng nhẹ nhàng ngửi mùi hương này, chậm rãi, cả người không còn hoảng hốt đến hoang mang lo sợ nữa, trên người cũng giống như lây nhiễm nhiệt độ của Sở Thừa An, cuối cùng cũng không run rẩy nữa.

"Ngồi vững." Giọng nói Sở Thừa An từ bên tai truyền đến, sau đó hắn đá bụng ngựa, thao túng dây cương, quát: "Đi!”

Con ngựa chạy rất nhanh, nhưng gió mạnh bên ngoài đều bị áo choàng chặn lại.



Nàng được bảo vệ.

Đỗ Dĩ Vân vươn tay, túm lấy một góc áo choàng, lại nhắm mắt lại, nếu... Nếu như hắn không phải thân phận cao cao tại thượng như vậy, nàng nhất định sẽ mơ màng đến cái không nên suy nghĩ kia, nhưng bọn họ chung quy không có khả năng.

Nàng không phải là tiểu thư khuê các, nên không thể trèo cao được.

Kỳ thật Đỗ Dĩ Vân cũng hiểu được, Sở Thừa An xuất phát từ tâm lý áy náy muốn bồi thường, tất cả những gì hắn làm là đủ rồi, nàng nên buông tha cho hắn, đồng thời cũng là buông tha cho chính mình.

Ngựa chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến y quán tìm được đại phu.

May mắn Đỗ Dĩ Vân phát hiện kịp thời, đại phu rót ba chén thuốc canh cho mẹ Mỗ, khó khăn lắm mới có thể kéo người từ Quỷ Môn Quan trở về, thì ra là độc tố còn sót lại trong cơ thể bà ấy chưa hết, dư độc đột nhiên cắn trả mới có thể nguy hiểm như vậy.

Sau lần này, thân thể mẹ Mỗ sẽ không có gì đáng ngại nữa, có điều vẫn cần điều trị thêm.

Đỗ Dĩ Vân cẩn thận nghe lời dặn dò của đại phu, một đường đưa người đến cửa, cho đến lúc này, tảng đá trong lòng nàng mới rơi xuống, rốt cục có thể phân ra tâm tư đi lo cho người khác.

Nàng đứng tại chỗ để sắp xếp tâm trạng của mình.

Dọc theo mảnh sân nhỏ nhà mình đi vào bên trong, đã có thể nhìn thấy Sở Thừa An nửa ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái gì đến xuất thần.

Vừa rồi không để ý, bây giờ Đỗ Dĩ Vân mới rõ ràng nhìn thấy hắn búi tóc cao trâm, lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, bên ngoài khoác sa bào, trên chân đi đôi giày da đen, nàng đoán hắn hẳn là vừa mới xuống triều trở về.

Đỗ Dĩ Vân trịnh trọng cúi đầu: "Dân nữ đa tạ Hầu gia.”

Sở Thừa An dừng một chút mới đứng lên, nàng đột nhiên khách khí làm cho hắn không quen, liền nói: "Không cần đa lễ, vừa vặn đυ.ng phải.”

Cái gọi là trùng hợp ngẫu nhiên, đều là thiết kế cẩn thận. Từ hoàng cung đến Thành Tây, khoảng cách này không gần, cho nên hai người bọn họ gặp nhau cũng không phải ngẫu nhiên, chỉ có mỗi ngày Sở Thừa An đều đi về phía Thành Tây, mới có thể tạo ra trùng hợp như vậy.



Đỗ Dĩ Vân mím môi, ánh mắt nàng dời về phía chỗ Sở Thừa An vừa mới nhìn chằm chằm, trên mặt đất là hoa trắng nhỏ nàng trồng, là hạt giống hoa Tây Bắc còn lại, nàng mang chúng ra phơi nắng, chậu hoa còn đè một tờ giấy, giấy trắng tinh, ở trong sân suy tàn này đặc biệt nổi bật, cũng là của Sở Thừa An.

Sở Thừa An nói: "Ngươi trồng ra hoa.” Hắn hơi nheo mắt lại quan sát nàng, tựa hồ như muốn nhìn ra cảm xúc khác.

Đỗ Dĩ Vân dời ánh mắt, nói: "Bởi vì đẹp mắt.”

Nhưng trước khi hoa nở, nàng không biết nó có thể nở ra một bông hoa đáng yêu như vậy, vì vậy với tâm trạng như thế nào để trồng hoa, không cần phải nói cũng biết.

Sở Thừa An cười cười, nói: "Tây Bắc đất đai cằn cỗi, quanh năm không thấy cây xanh, nhưng vừa đến mùa nó nở hoa, vốn là đất màu nâu, nhưng trong một đêm mọc đầy màu trắng, gió thổi qua, cánh hoa tung bay, có thể thổi ra xa nửa dặm.”

Đỗ Dĩ Vân tưởng tượng hình ảnh kia, hoa như biển mây, trời xa mênh rộng, gió dài vạn dặm, không khỏi lộ ra một tia mê mẫn.

Sở Thừa An nói: "Lần sau dẫn ngươi đi xem một chút.”

Nói đến đây, Đỗ Dĩ Vân đột nhiên lấy lại tinh thần, nàng nhíu nhíu mày: "Ta mới không đi.”

Sở Thừa An không vạch trần chút ngụy trang của nàng, cười cười, nói: "Nếu người đã không có việc gì nữa, ta trở về trước.” Hắn còn muốn nói nếu nàng có việc gì thì đừng tự ý hành động, nàng có thể đến Hầu phủ bất cứ lúc nào. Nhưng vừa nghĩ đến tính tình này của nàng nhất định không nghe lọt tai, liền im miệng.

Chỉ là một mình dắt ngựa chậm rãi trở về, khó tránh khỏi cảm thấy trong lòng trống rỗng, lần này có thể bởi vì ngoài ý muốn gặp mặt, vậy lần sau lại phải đợi đến khi nào?

Đang suy nghĩ, đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng gọi của Đỗ Dĩ Vân: "Chờ đã!”

Sở Thừa An quay đầu lại, nhìn thấy trên tay nàng cầm áo choàng xếp chồng lên nhau, chạy về phía hắn.

Nàng chạy có chút gấp gáp, tóc trước trán lộn xộn, hơi thở hổn hển, nàng đưa áo choàng trên tay tới, đôi mắt hạnh nhi kia linh động lại xinh đẹp, đáy mắt hình như chỉ có một mình hắn.

Chỉ nghe thấy nàng nói: “Áo choàng của ngài.”

Cổ họng Sở Thừa An giật giật, hắn đã lâu không nhìn nàng gần như vậy.