Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính

Chương 34

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn muốn nói không phải như vậy, hắn mời đại phu đến, không phải vì để nàng biết ơn hắn, mà chỉ là hắn không đành lòng nhìn nàng bị thương như vậy, nhưng chuyện ngọc bội này, không phải chính hắn là người lan rộng ra ngoài, nhắm thẳng lời đồn vào nàng sao?

Ngày đó gieo hạt giống, cuối cùng nhận kết quả xấu.

Ở trong mắt Đỗ Dĩ Vân, hắn là một người độc ác như vậy sao?.

Tuy rằng Đỗ Dĩ Vân chưa từng nói qua cái gì, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, nàng đã không còn tin tưởng Sở Thừa An nữa.

Lúc hai người giương cung bạt kiếm, mấy gã sai vặt trong Bình Duệ Bá phủ vốn khoanh tay đứng nhìn, nhưng khi nghe được hai người tranh chấp, lại nghĩ đến tin đồn trong kinh đối với Vũ An Hầu, lúc này họ mới nhận ra Sở Thừa An, vì vậy vội vàng quỳ xuống: "Tiểu nhân tham kiến Hầu gia!”

Sở Thừa An trách mắng: "Cút về!”

Hắn liếc mắt sang một bên, không nhìn Đỗ Dĩ Vân, lại cảnh cáo mấy gã sai vặt kia nói: "Mặc kệ Đỗ Dĩ Vân cùng Bá phủ đã có thỏa thuận gì đi chăng nữa thì cũng không được tính, nếu không tin, các ngươi có thể để cho Bá gia các ngươi tiếp tục nạp Đỗ Dĩ Vân làm thϊếp.”

Đám gã sai vặt nhao nhao nói: "Vâng vâng, ước định cũng không tính.”

Đáp lại tiếng này, mỗi người đều chuồn mất.

Đỗ Dĩ Vân khó có thể tin nhìn Sở Thừa An.

Nam nhân này không biết, hắn thản nhiên mở miệng, phá hủy sự chuẩn bị của nàng bấy lâu nay, tôn nghiêm mà nàng nhẫn tâm vứt bỏ ở Bá phủ, ở chỗ hắn, lại một lần nữa bị nghiền nát dưới đất, giẫm nát vụn.



Đỗ Dĩ Vân: "Ngài làm cái gì vậy?"

Sở Thừa An nói chuyện với người của Bá phủ xong, hắn mới bình tĩnh được một chút, chỉ nói: "Bá phủ cho ngươi cái gì, ta cũng có thể cho.”

Đỗ Dĩ Vân vô cùng tức giận: "Ta không thèm!”

Hai tay nàng hung hăng đẩy về phía Sở Thừa An, nhưng Sở Thừa An giống như núi, chẳng những đẩy không nổi, còn làm cho chính mình không khống chế được lui về phía sau hai bước, giống như lấy trứng chọi đá.

Đây là ranh giới giữa bọn họ.

Hắn là Hầu gia cao cao tại thượng, chỉ cần một câu nói là có thể quyết định sinh tử của nàng, nhưng nàng không biết tự lượng sức mình.

Đỗ Dĩ Vân hung dữ nói: "Ta đi Bá phủ để thỏa thuận, nhưng ta và ngài thì sao? Ngài đừng tưởng rằng ngài bố thí cho ta, là có thể chiếm được nụ cười của ta, ta thà rằng đến Bá phủ bán rẻ tiếng cười, đi Bá phủ để chà đạp mình, cũng sẽ không cùng ngài... A!”

Một bàn tay đè môi Đỗ Dĩ Vân lại, chặn lời nói tiếp theo của nàng, mà Sở Thừa An vì phòng ngừa nàng lộn xộn, hơn nữa cố ý tránh vết thương trên lưng nàng, nên bàn tay còn lại đè ở sau gáy nàng.

Đỗ Dĩ Vân: "A!”

Tiếng hít thở của Sở Thừa An rất nặng, đôi môi mềm mại trong lòng bàn tay hắn không tha cho người khác như vậy, nếu tiếp tục nghe những lời này của nàng, chỉ có thể tranh cãi không ngừng.

Ánh mắt nàng mười phần hung ác, nhưng trong mắt hạnh nhi giống như ủ nước mắt, ướt sũng, giống như khi nàng nháy mắt, sẽ đột nhiên rơi xuống, bớt đi vài phần tức giận, lại thêm vài phần ủy khuất, Sở Thừa An đã từng thấy nước mắt như vậy, trong lòng hắn mềm nhũn.



Vì vậy, cho đến thời điểm này, cả hai bên im lặng, hắn mới thuận tiện nói: "Ta không phải bố thí cho ngươi.”

"Ta biết, bảy năm trước ngươi đã cứu ta." Sở Thừa An gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng, không buông tha bất kỳ thần sắc nào của nàng: "Lần này ta hồi Kinh lại nhận ngươi là Đỗ Như Nguyệt, nhưng bây giờ ta đã biết, cho nên, ngươi là ân nhân của Vũ An hầu, chỉ cần ngươi không đi Bá phủ nữa, ngươi muốn cái gì, ta đều sẽ đáp ứng ngươi.”

Đợi một lúc lâu, Sở Thừa An mới chậm rãi dời bàn tay ra, Đỗ Dĩ Vân lại đột nhiên hung hăng cắn lên.

Giống như mèo con tức giận gặm cắn, nàng lộ ra răng nanh của mình, Sở Thừa An nhìn nàng như vậy, còn sợ bàn tay mình quá cứng rắn sẽ đánh trúng nàng.

Quả nhiên, Đỗ Dĩ Vân một chút cũng gặm không nổi, nàng đẩy tay hắn ra, kéo dài khoảng cách giữa hai người, hỏi: "Ngài nói, chỉ cần ta không đi Bình Duệ Bá phủ nữa, ta muốn cái gì ngài cũng đều đáp ứng ta, phải không?”

Giọng nói của hắn trầm thấp: "Ừ.”

Đỗ Dĩ Vân cười xán lạn, trên khuôn mặt trắng nõn như sương mai, nói:

"Được, ta muốn ngài đồng ý với ta, ngài đi đại lộ ánh dương của ngài, ta đi cầu độc mộc của ta, sau này chúng ta sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Sở Thừa An bị nụ cười như vậy làm lay động, mãi một lát sau mới biết được nàng đang nói cái gì, huyệt thái dương của hắn nhảy dựng lên, chỉ có thể nhắm mắt lại.

Một lát sau, hắn chán nản mở mắt ra, trong mắt hắn mơ hồ phiếm hồng.

Bỏ qua ân oán trước kia, bây giờ mọi chuyện cũng đã không thể thay đổi được nữa, đến cuối cùng bọn họ cũng chỉ là người xa lạ.
« Chương TrướcChương Tiếp »