Chương 29

Thì ra Hầu gia vẫn là một người thích chiếm tiện nghi.

Không thể nói lý. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu Sở Thừa An chỉ có bốn chữ này.

Hắn là loại người có phẩm hạnh gì? Bên cạnh hắn không thiếu nữ nhân, nữ nhi bá phủ vương phủ gì cũng muốn nhào về phía hắn, chẳng lẽ hắn cần mơ ước nàng?

Thẳng đến khi trở lại Hầu phủ, gương mặt tuấn tú của Sở Thừa An âm trầm, Chu An liếc mắt một cái, đã đoán được hắn lại bị nha hoàn lớn mật kia làm cho tức giận.

Nhưng Chu An là đã thấy Hầu gia tìm nha hoàn kia trong đêm mưa như thế nào, cho nên căn bản không dám nói cái gì, chỉ lẩm bẩm, hắn ta nhìn Hầu gia cũng không phải thích người có tính cách kỳ quái, như thế nào lại vì nha hoàn này mà năm lần bảy lượt nổi nóng.

“Chu An!”

“Có thuộc hạ!” Chu An nhanh chóng phục hồi lại tinh thần.

Sở Thừa An mở bao cổ tay, mím môi: "Đi thông báo cho những gia tộc Kinh Thành, nhất là Đỗ phủ.”

Trong lòng Chu An nhảy dựng lên, không phải chứ, chẳng lẽ hắn còn muốn làm khó Đỗ Dĩ Vân, hắn không biết chính mình mới là người chịu thiệt sao?

Chu An cẩn thận hỏi: "Hầu gia là muốn?”

Sở Thừa An lạnh lùng nói: "Nói cho bọn họ biết, ngọc bội của ta đã tìm thấy ở đáy hòm, nhìn thấy bóng dáng người kia là ngoài ý muốn.”

Chu An nói thầm, để cho những thế gia kia tốn rất nhiều công sức tìm ngọc bội, quay đầu lại nói cho bọn họ biết đã tìm được rồi, đây không phải là muốn đùa giỡn người ta sao, có điều, Hầu phủ bọn họ muốn đùa giỡn người ta, mọi người không chỉ không vạch trần bọn họ, còn vui vẻ chơi cùng bọn họ.



Ngay sau đó, lại nghe Sở Thừa An nói: "Đi tìm nữ y sư của Bách Dược Đường, tìm một người có tay nghề giỏi, đi Thành Tây cùng ta.”

Chu An biết Đỗ Dĩ Vân ở Thành Tây, còn bị đánh, nhịn không được hỏi: "Đỗ cô nương bị thương nặng thế nào?”

Sở Thừa An không trả lời, chỉ nói: "Để cho ngươi đi thì đi.”

Chu An cẩn thận ngẫm lại, Sở Thừa An bảo hắn ta sắp xếp hai chuyện này, rõ ràng là suy nghĩ vì Đỗ Dĩ Vân, nhưng giọng điệu của hắn lại giống như một trận đấu súng thần công vậy, vị Đỗ Dĩ Vân kia cũng là người có năng lực, bị thương còn có thể làm cho Hầu gia vừa tức giận thành như vậy, vừa tìm y sư vì nàng.

Ôi, sợ là thật sự thua rồi.

Mà Đỗ Dĩ Vân ở trong phòng một lúc, cảm giác đau đớn dần dần tiêu tan, hồi tưởng lại Sở Thừa An trầm mặt rời đi, nàng hừ lạnh một tiếng, bây giờ nàng không làm việc ở những thế gia kia, xem hắn lấy cái gì hại nàng.

Vốn dĩ mẹ Mỗ đang ngủ, nghe được động tĩnh, còn hỏi là chuyện gì, Đỗ Dĩ Vân liền nói không có chuyện gì lớn, để mẹ Mỗ an tâm ngủ trong phòng.

Nàng tạm thời không có ý định đi ra ngoài, liền thêu hoa văn, tốt xấu gì cũng có thể duy trì ngày tháng.

Nhưng không đến một canh giờ, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, Đỗ Dĩ Vân sợ ầm ĩ làm phiền đến mẹ Mỗ, nàng nhanh chóng mở cửa, chỉ nhìn thấy Sở Thừa An đứng ngoài cửa với sắc mặt vô cùng kém.

Đỗ Dĩ Vân nhướng mày lên, hỏi: "Ngài lại tới làm gì vậy?”

Trước khi đến, Sở Thừa An hạ quyết tâm không để ý tới nàng, cho nên không trả lời, chỉ nghiêng người nhường đường cho một nữ y sư mặc áo bào màu trắng.

Nữ y sư này rất có danh tiếng ở Kinh Thành, người bình thường không thể mời tới, trước kia khi Đỗ Như Nguyệt phát sốt, Đỗ phủ cũng không mời nổi nàng ta, hiện giờ nàng ta xách hòm thuốc, thản nhiên chắp tay với Đỗ Dĩ Vân: "Đỗ cô nương.”

Cho đến khi nằm sấp trên giường, Đỗ Dĩ Vân cũng không hiểu rõ ý đồ của Sở Thừa An.



Nàng hỏi nữ y sư một lần nữa: "Thực sự không nói dối ta, không thu tiền của ta sao?”

Nữ y sư dịu dàng cười: "Không thu." Trên thực tế Hầu gia cho đủ rồi.

Đỗ Dĩ Vân "Ồ" một tiếng, lại có chút xuất thần, cho đến khi nữ y sư ấn vào vết thương của nàng, thân thể nàng vốn đã mềm nhũn rồi, khi không có vết thương bị sức lực này ấn cũng đã đau, huống chi là hiện tại.

Nàng “a” một tiếng, trán chảy ra một giọt mồ hôi.

Dĩ Vân nói với hệ thống trong đầu: "Hí, chua thoải mái!”

Hệ thống: "Ngươi có vẻ vui sướиɠ."

Dĩ Vân: "Hãy tự tin lên, đây là kỹ thuật viên mà Sở Thừa An tìm cho ta, ta đương nhiên vui vẻ rồi.”

Hệ thống: "..."

Nam chủ ngươi làm sao vậy nam chủ, vì sao phải tìm y sư cho người này! Hệ thống cũng không hiểu, hơn nữa không thấy nhắc nhở nhiệm vụ thất bại, hệ thống càng thêm rơi vào tự hoài nghi.

Nữ y sư nói: "Ta phải dùng chút sức lực mới có thể đẩy máu tụ ra, nếu Đỗ cô nương thật sự đau, đừng nhịn, phải nói với ta.”

Tuy rằng Đỗ Dĩ Vân gật đầu, nhưng nàng cắn một góc chăn, không kêu đau, chẳng mấy chốc khóe mắt đã ươn ướt, tất cả đều là vì đau mà chảy ra.

Mới đẩy được một nửa, nữ y sư không đành lòng nhìn nàng đau như vậy, nói: "Nghỉ ngơi một chút.”