"Hai mươi lượng..."
Chu An tính tiền trên đầu ngón tay.
Căn cơ của Hầu gia đều ở Tây Bắc, Vũ An Hầu phủ do Hoàng đế ban cho, bên trong có một hệ thống hạ nhân, Hầu phủ không có nữ chủ nhân, đều là Chu An quản lý, hắn ta kiêm nhiệm quản gia Hầu phủ.
Bởi vậy Hầu gia năm lần bảy lượt chiếm đoạt kinh phí ngân sách từ chỗ hắn ta, lần trước muốn ba mươi lượng, lúc này lại muốn hai mươi lượng, Chu An nhịn không được hỏi: "Hầu gia muốn hai mươi lượng này là?”
Sở Thừa An thản nhiên thẳng thắn: "Truyền tin cho Đỗ Như Nguyệt.”
Chu An uyển chuyển nhắc nhở: "Không phải Hầu gia nói, không muốn cưỡng cầu Đỗ cô nương sao?”
Sở Thừa An nói: "Ừm, ta chỉ nói ân tình bảy năm trước, viết một phong thư.”
Chu An biết, nhất định là nha hoàn Đỗ Dĩ Vân kia ra giá, nàng thân cận với Hầu gia, hoàn toàn lấy Hầu gia ra để vung tiền như rác, hắn ta vẫn sốt ruột thay Hầu gia, nhưng Hầu gia lại không để ở trong lòng.
Việc này, Chu An lại để mắt tới.
Vì sao Đỗ Dĩ Vân lại thiếu tiền như vậy, động một chút mười lượng bạc, hai mươi lượng bạc, theo Chu An thấy, ngoại trừ con bạc ra, không có ai tiêu tiền như vậy, nếu hắn ta muốn điều tra, điểm đột phá chính là trên người ám vệ bảo vệ Đỗ Dĩ Vân mỗi ngày.
Lúc này Sở Thừa An an bài ám vệ rất thành thật, chỉ cần bọn họ không hỏi, hắn ta tuyệt đối không nói nhiều hơn một câu, ngược lại, bọn họ hỏi, hắn ta cũng sẽ làm hết phận sự.
Thừa dịp ám vệ rảnh rỗi, Chu An tìm được ám vệ này, nói: "Lão Tam, ngươi kể cho ta mọi chuyện nàng đã làm từ khi rời phủ đến khi hồi phủ.”
Lão Tam nhặt được một cành cây từ trên mặt đất lên, vẽ một vòng tròn làm Đỗ phủ, tiếp theo vẽ ra một đường: "Sau khi nàng đi từ Đỗ phủ ra, đến tiền trang Triệu Ký.”
Chu An vỗ tay một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bên ngoài tiền trang Triệu Ký là tiền trang, nhưng sau lưng lại là sòng bạc, nàng ta nhất định là đi đánh bạc, nên mới có thể thiếu tiền như vậy!”
Lão Tam nhìn phía sau Chu An, ấp úng, Chu An sốt ruột: "Ngươi mau nói đi, rốt cuộc có phải đi sòng bạc hay không?”
Đột nhiên, bả vai Chu An bị vỗ một cái, hắn ta vặn vẹo cái cổ quay đầu lại nhìn, Sở Thừa An chắp tay đứng sau lưng hắn ta, thanh âm âm trầm: "À? Làm sao ngươi biết tiền trang Triệu Ký là sòng bạc?”
Chu An sợ tới mức hồn vía lên mây, hắn ta quỳ một gối xuống, chắp tay thành nắm đấm: "Hầu gia, thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ chỉ đi qua một lần!”
Sở Thừa An trị quân rất nghiêm, say rượu cũng không đồng ý, nhưng trở lại Kinh Thành, phong khí xa hoa vẫn ảnh hưởng đến thuộc hạ, mặt hắn không chút thay đổi nói: "Chạy thao trường hai mươi vòng.”
Chu An: "Vâng.”
Trong lòng Chu An hối hận muốn chết, hắn ta bị "bằng hữu" mới quen bắt cóc đến sòng bạc, tuy rằng không đánh bạc, nhưng đây là sự thật, vừa nghĩ đến là do Đỗ Dĩ Vân nên hắn ta mới bại lộ, càng thêm tò mò Đỗ Dĩ Vân có phải là con bạc hay không, hắn ta hỏi Lão Tam: "Rốt cuộc có phải hay không?”
Lúc này Lão Tam nói hết: "... Nàng đến cửa hàng bánh đối diện tiền trang Triệu Ký.”
Mắt thấy mình bị làm cho mất mặt, Chu An còn không tin: "Rốt cuộc nàng tiêu tiền như thế nào?”
Lão Tam nói: "Nàng mua hai chiếc bánh bột ngô trong cửa hàng bánh."
Chu An: "Bánh bột ngô bán như thế nào?”
Lão Tam: "Một văn hai cái.”
Chu An nhận phạt, trong ánh mắt Sở Thừa An, hắn ta cứng ngắc xoay người, đi chạy một vòng tròn.
Lão Tam ngồi xổm trên mặt đất, hắn ta còn cầm gậy, hỏi Sở Thừa An: "Hầu gia, còn nghe không?" Chu An hỏi toàn bộ quá trình, hắn ta thật vất vả mới hồi tưởng xong, không nói ra thì quá đáng tiếc.
Từ trước đến nay Sở Thừa An không thích tìm hiểu những thứ này, có điều... Vẻ mặt rối rắm chỉ trong chốc lát, cũng không chiến thắng được sự tò mò của mình, bởi vì bị Chu An nói như vậy, hắn cũng muốn biết Đỗ Dĩ Vân đang làm cái gì.
Hắn ngồi xuống và nói: "Tiếp tục nói.”
Lão Tam nói: "Nàng đứng bẻ bánh ngô cho hai con chó hoang ăn.”
Nàng ghét bỏ những con chó không sạch sẽ, nên đứng rất xa, sợ bị những con chó đó tiến lại gần làm bẩn váy, cứ như vậy bóc bánh ném xuống đất, nhưng nhìn những con chó ăn uống vui vẻ, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười, sau khi xé bánh xong, còn dùng khăn sạch cẩn thận lau tay.
Sở Thừa An tưởng tượng hình ảnh đó, không khỏi cười cười, tính tình này của nàng, giống như bộ dáng đại tiểu thư làm việc.
Lão Tam tiếp tục vẽ bản đồ.
Sau khi cho chó hoang ăn, Đỗ Dĩ Vân còn muốn đi mua đồ, đây là một buổi sáng bận rộn, theo lý thuyết nàng làm nha hoàn thϊếp thân của Đỗ Như Nguyệt, không nên làm nhiều việc như vậy, có điều nàng ở Đỗ phủ muốn kiếm thêm chút tiền, tự nhiên sẽ gánh vác càng nhiều việc.
Cành cây Lão Tam ngừng lại trước khi Đỗ Dĩ Vân trở lại Đỗ phủ.
Sở Thừa An rất có hứng thú, liền nói: "Sao lại dừng lại, nàng lại làm gì, chẳng lẽ không phải hồi phủ sao?”
Hai mắt Lão Tam nhắm lại, thành thật nói: "Ở đây, Đỗ cô nương lấy ra một phong thư.”
Sở Thừa An nhúc nhích, là thư hắn đưa cho nàng ở quán trà.
Lão Tam nói: "Nàng xé nát lá thư ở đây."
Sở Thừa An tưởng mình nghe lầm, hỏi ngược lại: "Xé nát?”
Lão Tam nói: "Vâng.”