Chương 9: Ban thưởng

"À chuyện này vô cùng đơn giản! Vương gia, người cho thϊếp mượn bút với giấy một chút!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, Nam Dương Vương Uông Hữu Đình nhanh chóng nhường chỗ sau bàn viết cho Triệu Hàm Ninh, nàng dùng viết lông vẽ hai chiếc bình với một đường nối ở giữa hở.

"Đây là hình ảnh hai chiếc bình thông nhau, nếu như ngài làm đầy chiếc bình thứ nhất. Đến mức này nó sẽ không đầy lên nữa mà sẽ chuyển nước sang chiếc bình thứ hai. Cứ như vậy cho đến khi mực nước cả hai bên cũng bằng nhau! Và nó sẽ mãi duy trì mực nước của hai bên bằng nhau!" – Triệu Hàm Ninh thấp giọng giải thích.

"Thật sự như vậy!" - Uông Hữu Đại có chút nghi ngờ nói.

"Vương gia không tin có thể cho làm thử bằng hai chiếc thùng xem những gì bổn Vương phi ta nói có sai hay không?" – Triệu Hàm Ninh đáp lại sự nghi hoặc của Hữu Đại bằng nụ cười tự tin vô cùng khiến y có chút ngỡ ngàng.

"Nếu như mỗi bữa ăn của nhân công tốn mỗi người 4 đấu gạo mỗi tháng thì nếu ba ngàn nhân công chúng ta cần bao nhiêu gạo?" – Triệu Hữu Đình bất ngờ lên tiếng.

"Mười hai ngàn đâu gạo!" – Triệu Hàm Ninh không cần suy nghĩ trả lời nhanh chóng. Uông Hữu Đại lần đầu thấy nàng tính toán nên vô cùng cả kinh, thất thố đến mức mở to mắt ngạc nhiên nhìn nàng, trước khi nàng đến cả hai người đã cùng bàn luận đưa ra một vài phép tính sẵn để thử tài tính nhanh của nàng, khi y nghe Uông Hữu Đình nói nàng tính nhanh nhưng không nghĩ nhanh đến mức chưa kịp nhấp ngụm trà đã có đáp án như vậy.

"Mỗi đấu gạo giá 1 lượng 5 hào thì tổng tiền bao nhiêu?" - Uông Hữu Đình lại ôn tồn hỏi tiếp tục, y đã nhiều lần nhìn thấy khả năng tính toán của nàng nên không còn quá ngạc nhiên nữa.

"Mười tám ngàn lượng!" – Triệu Hàm Ninh lại một lần nữa nhanh chóng trả lời.

"Vương phi, nếu như mỗi người được phát tiền công là 2 lượng cùng với những chi phí tính nãy giờ thì tổng tiền cần bao nhiêu?" – Triệu Hữu Đại tiếp lời hỏi, y chưa từng gặp qua người nào có khả năng như vậy, người có khả năng tính toán nhanh nhất y từng gặp chính là Uông Hữu Đình nhưng so với Triệu Hàm Ninh thì phải nói là thua xa vạn dậm.

"Ba mươi nghìn lượng!" - Triệu Hàm Ninh chán nản trả lời, nàng đương nhiên biết hai người trước mặt mình đang suy nghĩ điều gì, nàng cũng biết được những điều họ hỏi nàng chính là thử khả năng tính toán của mình.

"Sao nàng tính nhanh đến như vậy!" – Uông Hữu Đình nhàn nhạt hỏi nàng, ánh mắt y vô cùng dò xét, nàng tính nhanh như thể những con số đó nằm sẵn trong đầu nàng.

"Đã tiễn Phật thì phải tiễn đến Tây Thiên!" – Triệu Hàm Ninh nhếch miệng nói – "Thϊếp sẽ chỉ người cách tính sau! Bây giờ thϊếp sẵn sẽ nói luôn chuyện trồng trọt cho người!"

"Miền nam trồng lúa mỗi năm được đúng 1 mùa vụ khi mùa khô thì không trồng được gì cả, nhưng nếu với chuyện này quanh năm sẽ có nước tưới tiêu, ngoài thời gian trồng lúa có thể xem kẽ canh tác thêm đậu, mè các hoa màu khác! Những nơi trồng cây cao bên dưới có thể dùng canh tác thêm rau màu!" – Triệu Hàm Ninh không đợi phản ứng của Uông Hữu Đình mà nhanh chóng nhập đề nói, nàng nói chậm rãi từng câu từng chữ rõ ràng vô cùng.

"Nàng biết về trồng trọt!" – Cả hai người nghe nàng nói đều vô cùng ngạc nhiên. Đi từ ngạc nhiên ban nãy đến ngạc nhiên bây giờ, Uông Hữu Đại cảm thấy người đứng trước mặt y cứ như một quyển sách lạ mà y chưa bao giờ được gặp lấy. Ánh mắt sáng lấp lánh của nàng khiến gương mặt nàng bừng sáng mỗi khi nói.

"À thật ra không rành lắm!" – Triệu Hàm Ninh tính nói sao không rành nàng là con nhà nông cơ mà, nhưng nhớ lại mình đương là con gái tể tướng tuy không được sủng ái nhưng cũng không có làm đυ.ng móng tay thì làm sao mà lại biết đến rau quả như vậy được cơ chứ.

"Thần thϊếp chợt nhớ ra còn chuyện cần xử lý nên thần thϊếp xin phép gia cáo lui, xin phép Đông Dương Vương gia!" – Nói đoạn Triệu Hàm Ninh thấy mình nói quá lố nên nhanh chóng tìm đường lui nhanh về! Nhìn thái độ của nàng Uông Hữu Đình tin chắc nàng có bí mật rất lớn không thể để cho người khác biết được, nhưng y dù nghĩ thế nào cũng không biết được điều đó là gì, y đã cho người đi điều tra lại nàng trước kia thì vẫn nhận được đáp án như cũ. Triệu Hàm Ninh từ nhỏ sống trong tướng phú, hầu như không đi ra ngoài, tính tình thì khó đoán có phần nóng nảy. Mọi thứ vẫn mờ mịt trong suy nghĩ của Uông Hữu Đình.

Nghe đâu sau khi thượng triều Uông Hữu Đình trình bày với Hoàng thượng và các quan đại thần được mọi người khen thưởng không ngớt đến mức sau đó Hoàng Thượng còn khen thưởng những hẳn một rương toàn châu báu rất trân quý. Hữu Đình cho người trực tiếp mang thẳng sang Kim An viện của nàng dấy lên một làn sóng ganh tỵ bàn tán xôn xao trong vương phủ.

"Vương phi ơi nhiều thứ quá trân quý, lần đầu tiên a Hồng nhìn thấy trong đời luôn á!" – A Hồng nhìn những châu báo để đó mắt sáng rực rỡ chớp chớp nói. Triệu Hàm Ninh đứng lên chọn ra 3 món tiện tay đưa cho 3 a hoàn nhất đẳng của mình.

"Thưởng cho ba người các ngươi! Nhanh chóng kiểm kê đồ đạc rồi chọn ngẫu nhiên ra năm

món sang cho Trầm trắc phi và mỗi di nương mỗi người ba món đi!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt, trong đầu nàng chỉ đang ước lương những đồ này nếu quy đổi hoàn toàn thành ngân lượng sẽ được bao nhiêu.

"Đa tạ Vương phi! " – Cả ba a hoàn nhận được đồ đều vui mừng khôn xiết quỳ xuống đất tạ ơn. Triệu Hàm Ninh khoát tay không màng đến tiếp tục đọc sách của mình.

Tại Thiền Tâm viện

"Trầm trắc phi cát tường!" – Ba vị di nương đồng loạt hành lễ với Trầm trắc phi.

"Các muội muội hôm nay sao rãnh rỗi ghé sang đây cùng lúc thế này?" – Trầm trắc phi ôn nhu, dịu dàng như mọi ngày ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn mọi người.

"Trắc phi chắc cũng đã nghe được chuyện hôm qua!" – Nhị di nương là người nhanh nhảu nên lên tiếng ngay mà không mảy may suy nghĩ cũng không vòng vo câu chuyện.

"Ý muội muội là chuyện gì?" – Trầm trắc phi đương nhiên biết được nguyên nhân những người này đến đây nhưng vẫn tươi cười vui vẻ vờ như không quan tâm chuyện đó.

"Dạ trắc phi chính là chuyện ban thưởng trong hoàng cung!" – Nhị di nương đưa mắt nhìn về hai di nương kia ra hiệu cho họ cũng nhanh nói thêm vào.

"Đúng vậy trắc phi, muội thật sự thấy rất kỳ lạ! tại sao Vương gia lại ban lệnh như vậy cơ chứ! Bình thường những chuyện như vậy sẽ ban thưởng cho chúng ta hoặc là sẽ đưa đến Thiền Tâm viện...nay..." – Tam di nương nhanh chóng cướp lời, lời nói cuối ngập ngừng nhìn sắc mặt Trầm trắc phi đánh giá.

"Các muội muội suy nghĩ nhiều rồi! Vương phi nhận được ban thưởng cũng mang sang các viện khác cơ mà! Các muội không nhận được đồ sao?" – Trầm trắc phi đặt tách trà trong tay xuống, chậm rãi ngước lên nhìn thẳng mặt ba người trước mặt.

"Đúng là có nhận được nhưng mà..." – Tứ di nương nhanh chóng lên tiếng phân trần.

"Nếu đã nhận được thì cũng đều chẳng có gì khác nhau với việc đưa đến viện của ai cả! cũng chỉ là khác nhau người phân chia thôi mà!" – Trầm trắc phi hiền lành cười.

"Nhưng trắc phi, thứ cho muội muội ngu muội nhiều lời! thật sự muội muội thấy tức cho trắc phi!" – Nhị di nương không phục khi nghe Trầm trắc phi có ý không quan tâm đến chuyện đó.

"Ý của muội muội là thế nào?"

"Trắc phi nắm chủ mẫu trong nhà, vô cùng tốn công tốn sức giữ cho Vương phủ yên ấm như vậy! nhưng tự nhiên Vương gia lại thưởng đồ cho Vương phi, người chỉ toàn gây sự như vậy không phải quá sức bất công với trắc phi hay sao?" – Nhị di nương cố ý nói khích Trầm trắc phi, nàng ta muốn trầm trắc phi với vương phi đấu đá nhau, người có lợi nhất đương nhiên là nàng ta. Trong vương phủ này không kể hơn nửa tháng Vương gia nghỉ tại Thiền tâm viện thì nàng ta chính là người được Vương gia yêu thương kế tiếp.

"Đúng vậy thưa trắc phi, có phải có khúc mắc gì bên trong hay không? Vương phi có phải giở trò sau lưng tỉ tỉ hay không?" – Tam di nương cũng nhanh chóng tiếp lời.

"Cảm tạ các muội muội đã quan tâm ta! Nhưng chuyện của cải vật chất ta không quan tâm đến. Quyền chủ mẫu do Vương gia muốn ta giữ thì ta giữ chứ ta cũng không ham gì chuyện đó. Các muội muội quan tâm lo lắng cho ta ta rất cảm kích, nhưng Vương phi sau hai năm vào Vương phủ nhận được ân sủng cũng là điều Vương gia nên làm mà! Đúng không chúng ta là hậu viện Vương phủ cần phải chan hòa yêu thương mới không khiến Vương gia phiền lòng được!" – Trầm trắc phi ôn tồn nói, cả ba di nương muốn nói thêm điều gì nữa nhưng cũng thôi không nói tiếp nữa.

"Muội muội đã hiểu rồi! Cũng chỉ có Trầm trắc phi hiền dịu mới có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy mà thôi! muội muội còn phải học hỏi từ người nhiều điều" – Tam di nương là người nhanh nhạy liền lên tiếng đánh lui.

"Được rồi nếu không còn chuyện gì nữa các muội lui về viện đi, ta trong người có chút không khỏe muốn được nghỉ ngơi một chút!" – Trầm trắc phi cười dịu dàng nhìn mọi người.

"Nếu vậy chúng muội xin phép cáo từ, tỉ tỉ nghỉ ngơi thật tốt ạ"

"Tú Ngọc ngươi lấy ít trà Vương gia ban cho chia cho ba vị di nương mang về cùng thưởng thức nhé!" – Trầm trắc phi đứng lên ôn nhu, dịu dàng nói, rồi xoay người nhẹ nhàng đi vào bên trong.

"Tú ngọc chuyện ta kêu ngươi điều tra đến đâu rồi!" – Trầm trắc phi ngồi trên giường gương mặt vô cùng khó chịu nói.

"Bẩm trắc phi, nô tỳ đã lân la dò hỏi được phía bên Kim An viện được là sau khi nhận được thưởng Vương phi cũng không có động thái gì là ngạc nhiên, không quá vui mừng cũng không tìm cách tiếp cận Vương gia. Chỉ cho a Hồng kiểm kê rồi cất vào kho mà thôi." – Tú Ngọc nhanh chóng báo cáo những gì dò hỏi được.

"Nguyên nhân tại sao có biết được?" – Trầm trắc phi nhíu chặt mày nói.

"Dạ nguyên nhân cũng không ai rõ. Chỉ biết đêm Vương gia đột nhiên đến Kim An viện có đôi co một chút với Vương phi sau đó đùng đùng sát khí giận dữ rời đi. Nô tỳ cũng có hỏi mấy bà tử trong Kim An viện, họ bảo Vương phi trở nên kỳ lạ từ sau khi có tai nạn va chạm đầu lần trước.tâm tính cũng trở nên thay đổi hẳn!" – Tú Ngọc tiếp tục bẩm báo.

"Không thể nào, phải có người nào đó đứng đằng sau chỉ bảo nàng ta!" – Trầm trắc phi trầm ngâm nói.

"Vâng nô tỳ cũng nghĩ vậy! Nhưng Vương gia vì sao làm như vậy nô tỳ cũng không đoán ra được!"

"Bẩm trắc phi, Vương gia cho người đến báo người tối nay Vương gia sẽ ghé Thiền Tâm viện dùng cơm ạ!" – A hoàn bên ngoài cười bẽn lẽn đi vào bên trong thông báo với Trầm trắc phi.

"Được các ngươi ra ngoài dặn dò phòng bếp nhỏ chuẩn bị thật tốt những món ăn Vương gia thích! Đặc biệt chuẩn bị đốt hương xông phòng và chuẩn bị nước tắm cho ta" – Trầm trắc phi đang cau có suy nghĩ nghe nói liền vui vẻ dặn dò mọi thứ.

"Vâng trắc phi!" – Tú Ngọc nghe thấy cúi người tuân lệnh rồi nhanh chóng lui ra bên ngoài.

"Chắc do mình suy nghĩ nhiều mà thôi, Vương gia làm thế là vì hai người sắp cùng nhau về tướng phủ mà thôi!" – Trầm trắc phi nhìn mình trong gương đồng cười mỉm hài lòng nói.

....

"Thu Vân, ngươi đi ra bên ngoài ngoại ô một chút, tìm cho ta một người thợ làm đất nung lành nghề nhất về đây! Trong lúc đó cũng tìm kiếm miếng đất ngoại ô cho giá cả rẻ diện tích rộng rãi thì hỏi thương lượng giá cho ta!" – Triệu Hàm Ninh tính tính nhẩm nhẩm, tiền mà nàng có được tuy nhiều nhưng nếu suy ra vẫn rất ít, nếu rời khỏi Vương phủ này có thể chỉ đủ xoay sở trong vòng vài tháng. Nàng không phải đi một mình, nếu đi ít nhất những người bên cạnh nàng a hồng, Thu vân cũng mang theo. Nhiêu đó bạc không đủ để sàng xoay chuyển.

"Vương phi người có dự định gì sao?" – A Hồng sau khi thấy Thu Vân nhanh nhẹn cúi người tuân lệnh đi ra bên ngoài mới thấp giọng nói.

"Ta tính đường kiếm bạc!" – Triệu Hàm Ninh gật gù không giấu giếm.

"Người cần nhiều bạc để làm gì? Những lợi nhuận tại 5 cửa hàng bây giờ khá cao rồi cơ mà!" – A Hồng ngạc nhiên không giấu được tò mò hỏi tiếp.

"Sẽ cần khá nhiều bạc hơn bây giờ!" – Triệu Hàm Ninh không muốn nói nhiều chỉ cười rồi nháy mắt chọc ghẹo a Hồng mà thôi vì nàng biết những nữ nhân thời đại này nếu nói đến việc hưu tướng công mình chắc sẽ chết mất nên tốt nhất nàng không nên nói điều này ra.