Chương 24: Dung túng

"Tham kiến Vương phi!"

"Có chuyện gì?"

"Bẩm Vương phi, Vương gia cho gọi người đến Thiền Tâm viện!" - A hoàn truyền tin cúi người cung kính thưa.

"Vậy sao!" – Triệu Hàm Ninh nghe thấy khẽ nhíu mày gật đầu, nàng vừa mới có chút mềm lòng thì y liền tạt vào nàng gáo nước lạnh, nàng đường đường là Nam Dương Vương phi bây giờ cũng nắm trong tay một nửa quyền hành chủ mẫu nhưng vì sao nàng cứ bị gọi đến Thiền Tâm viện của trắc phi như vậy.

"Khoan, ngươi về bẩm báo lại nói ta sẽ đến muộn một chút vì ta vẫn chưa dùng điểm tâm sáng xong!" – Triệu Hàm Ninh vội nói lại, a hoàn truyền tin ngẫn người như không tin vào tai mình nhìn thẳng Triệu Hàm Ninh, khi bắt gặp ánh mắt nàng nhìn lại nàng ta mới vội vàng cúi người cáo lui, nhưng hoàn toàn không giấu được sự ngạc nhiên tột cùng. Không chỉ nàng ta mà tất cả mọi người trong phòng cũng vội đưa mắt nhìn nhau.

"Vương phi, thứ tội nô tỳ nhiều chuyện, Vương phi là vậy không sợ Vương gia sẽ nổi giận vì... Thất lễ hay sao ạ?" – A Hồng bên cạnh thấp giọng nói.

"Ta muốn ăn sáng cháo trắng với hột vịt muối!" – Triệu Hàm Ninh cười nghe nàng ta nói rồi nhẹ nhàng nói lại như không hề có chuyện gì.

"Vương phi..." – A Hồng có chút kinh ngạc nhưng nhìn ánh mắt có chút không hài lòng của Triệu Hàm Ninh vội cúi người lui ra bên ngoài

Cùng lúc đó sau khi a hoàn sai sử chạy đến báo tin

"Vương phi nói như vậy thật sao?" – Trầm trắc phi có chút cả kinh nhìn Uông Hữu Đình dò xét tâm tình của y. Y hoàn toàn không thể hiện gì ra mặt không ngạc nhiên cũng không tức giận vẫn nhàn nhạt như thể chuyện đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến y.

"Vương gia, người đừng giận có thể tỉ tỉ đang bận một chút sẽ sang ngay thôi!" – Trầm trắc phi cười ngọt ngào nhìn y.

"Ừ!" – Hữu Đình nhàn nhạt uống trà ừ một tiếng đáp lại.

"Vương gia người xem thần thϊếp quá hậu đậu! Tính thiêu cho người áo choàng trước tết nhưng đến hôm nay mới hoàn thành đưa cho người được muộn mất những 2 ngày!" – Trầm trắc phi cười đưa chiếc áo choàng màu xanh thiêu hình hoa văn, cỏ bên dưới tà áo, nhìn vô cùng tinh xảo.

"Nàng có lòng là được rồi! Ta cũng có nhiều áo choàng không cần phải gấp gáp làm như vậy!" – Uông Hữu Đình nhận áo gật gù hài lòng nói.

"Chỉ cần làm Vương gia vui lòng thì có là gì!" – Trầm trắc phi e thẹn nói. Nếu không phải vì kỳ ốm đó nàng ta đã hoàn thành chiếc áo này từ sớm rồi, nàng tính tặng Uông Hữu Đình hôm giao thừa cho y mặc nhân dịp đầu nằm.

"Chỉ có trắc phi là người thấu đáo nhất!" – Uông Hữu Đình nắm bàn tay của Trầm băng vỗ nhẹ ân cần nói.

"Đa tạ Vương gia! Người choàng thử cho thϊếp xem có được không!" – Trầm trắc phi đỏ mặt cười.

"Được!" – Uông Hữu Đình thật sự đang rỗi rãnh cho nên gật đầu đồng ý. Y đứng lên choàng chiếc áo choàng vào, quả thật được làm rất vừa người, màu sắc lại hợp với y bên cạnh đó đường may thiêu vô cùng tinh xảo.

"Gặp qua gia!" – Cùng lúc đó Triệu Hàm Ninh cũng đi đến cúi người hành lễ. Nhìn tình cảnh trước mặt có thể đoán ra được chuyện gì đang diễn ra, Triệu Hàm Ninh vô thức đưa tay sờ lên cái áo choàng bên ngoài của mình là chiếc áo choàng đêm giao thừa Uông Hữu Đình đã mang đến cho nàng.

"Tỉ tỉ đến rồi!" – Trầm trắc phi đang vui vẻ thì nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên nói.

"Áo choàng Trắc phi làm thật sự rất hợp với Vương gia! Kiểu này không biết do áo ấm thật hay do tình cảm trong lòng ấm ra bên ngoài!" – Triệu Hàm Ninh cười nhàn nhạt nói. Uông Hữu Đình thấy nàng khoác áo khoác y mang tặng trong lòng liền vui vẻ.

"nói đến áo choàng thì áo choàng của Vương phi nhìn thật sự rất lạ, màu sắc có chút đơn sắc!" – Trầm trắc phi để ý áo khoác của Triệu hàm Ninh có chút đặc biệt hình như nàng có nhìn thấy ở đâu một lần nhưng không nhớ đến.

"Trầm trắc phi thật quá tinh mắt, áo choàng này khá ấm, ta trời sinh sợ lạnh cho nên có nó như được cứu mạng qua mùa lạnh này! Còn màu sắc ta cũng không quan trọng lắm!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt nói, quả thực nàng không nghĩ nói chủ nhận chiếc áo chính là vị Vương gia cao cao tại thường ngồi kia ra lại thích hợp trong hoàn cảnh này.

"Vương phi chắc hẳn đã thoải mái rồi?"- Uông Hữu Đình chậm rãi nói, Trầm trắc phi vội quan sát y nhưng ngoài sự kỳ vọng của nàng, ngoài giọng điệu có chút quở trách ra thì trên gương mặt hoàn toàn không có dấu hiệu của giận dữ. Mặt nàng ta để lộ chút thất vọng, theo lý Uông Hữu Đình phải trách cứ Triệu Hàm Ninh thật nhiều hơn mới đúng

"vâng thϊếp thất lễ, nhưng khi trời lạnh như vậy giữ ấm từ bên trong bằng cách ăn no cũng rất quan trọng với thần thϊếp!" – Triệu Hàm Ninh chậm rãi nói. Ánh mắt nàng điềm đạm khẽ liếc sang Trầm trắc phi rồi dừng lại trên gương mặt Uông Hữu Đình, sau đó nhoẻn miệng cười.

"Chuyện ta gọi nàng đến đây là muốn nói về việc sắp đến trong hoàng cung có lễ hội săn bắn chúng ta phải vào hoàng cung!" – Uông Hữu Đình chậm rãi nói, cả Trầm trắc phi cùng Triệu Hàm Ninh đều có bộ mặt vô cùng kinh ngạc nhưng mang 2 sắc thái khác nhau. Trầm trắc phi là kinh hỷ, kinh ngạc nhưng vui mừng vì đây cũng chính là dịp nàng có thể thể hiện uy quyền thực của mình, còn Triệu hàm Ninh là kinh ngạc lo lắng với thời tiết vẫn còn tuyết rơi như vậy thì đi săn bắn sẽ lanh đến mức có khả năng chết cóng mất!

"Thϊếp có thể..." - Vừa nghe nói Triệu Hàm Ninh toan muốn cáo lui hoàn toàn không có chủ ý xuất đầu lộ diện một chút nào, nhưng lời chưa nói hết liền bị Uông Hữu Đình chặn lại.

"Không thể không đi!" – Uông Hữu Đình hoàn toàn không cho Triệu Hàm Ninh có cơ hội nói ra ý định của mình, y đưa ánh mắt có chút không hài lòng nhìn nàng, nàng cũng đưa ánh mắt vô cùng bất mãn nhìn y.

"Tỉ tỉ đợt trước không đi được nên có lẽ không biết, săn bắn rất thú vị!" – Trầm trắc phi cười cười. Năm ngoái nàng không được đi vì lúc đó đang bị Uông Hữu Đình cấm túc trong viện nên gần như hoàn toàn không hay biết chuyện này. Triệu Hàm Ninh đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Trầm trắc phi.

"Tỉ tỉ đừng lo lắng, có Vương gia luôn bên cạnh hỗ trợ chúng ta nên không sao!" - Nhận ra ánh mắt có phần không thiện cảm của Hàm Ninh nhìn mình, Trầm trắc phi cười nhếch mép càng cố gắng phô trương sự hiểu biết cũng như sự ân cần chu đáo của Uông Hữu Đình. Nàng ta nghĩ ánh mắt của Triệu Hàm Ninh nhìn nàng như vậy là xuất phát từ sự ghen tuông mà thôi nên vô cùng đắc ý.

"Vậy chắc cần chuẩn bị nhiều thứ! Thần thϊếp xin phép cáo lui!" – Triệu Hàm Ninh cực kỳ lười vận động trong mùa đông nên cũng lười luôn cả việc diễn kịch, nên không hề có ý định đôi co thêm nữa với Trầm trắc phi nên nhanh chóng lui đi.

"Ta còn có việc nàng cũng chuẩn bị mọi thứ đi!" – Uông Hữu Đình thấy vậy cũng nhanh đứng lên nối bước đi sau.

Vừa đi ra bên ngoài Thiền Tâm viện, Triệu Hàm Ninh liền bắt đầu lèm bèm chửi bới một mình, nàng cảm thấy vô cùng bực tức tại sao nàng chỉ muốn yên ổn nhưng luôn bị lôi kéo vào những chuyện như thế này.

"Áo choàng rất hợp với nàng! Đừng nghĩ ra cách giở trò vì dù trời có sập xuống nàng cũng phải đi săn bắn!" – Uông Hữu Đình bắt kịp Triệu Hàm Ninh ngay ngã rẻ nói với nàng rồi hướng thư phòng bước đi, để lại một mình Triệu hàm Ninh ngẫn ngơ đứng nhìn theo y.

.....

"Đi săn đầu xuân, có khi nào ta bị chết công hay không?" – Triệu Hàm Ninh cởϊ áσ khoác ra đưa cho a Hồng cất đi.

"Vương phi đi săn đầu xuân là một dịp rất quan trọng, năm nay người được Vương gia cho đi chung thật sự nô tỳ mừng cho người!" – A Hồng xoa bốp vao gáy cho Triệu Hàm Ninh.

"Ta chã biết có gì mà mừng, ta ước gì được ở nhà!" – Triệu Hàm Ninh lắc đầu lèm bèm.

"Bẩm Vương phi có người đến đo quần áo săn bắn!" – Thu Vân bên ngoài vào bẩm báo.

"Nhanh vậy đã cho người chuẩn bị! Trầm trắc phi quả thật làm việc rất hiệu suất!" – Triệu Hàm Ninh nghe gật gù đứng lên hướng phòng khách.

"Tham kiến vương phi!"

"Ừ, đây là những loại vải lụa ta chọn sao?" – Triệu Hàm Ninh nhìn lướt qua 10 khúc lụa trên bàn, tất cả đều máu sắc khá nổi bậc nên có chút chán nản.

"Vâng! Vương phi người nhìn trúng khúc lụa nào sao?"

"Trầm trắc phi đã chọn chưa?"

"Dạ vâng Trầm trắc phi chọn màu đỏ này may y phục ạ!"

"ừ ánh nhìn khá tốt, màu đỏ trong sắc trời tuyết rất đẹp!"

"Vậy vương phi người cũng chọn màu đỏ sao... Nô tỳ e rằng không đủ vải để may hai bộ y phục!" - Người thợ may thấy Vương phi cùng đang trầm ngâm nhìn khúc vải đỏ, trong lòng liền dấy lên sự không may nhanh chóng đánh tiếng.

"Nô tài to gan, nếu không đủ sao còn để vào cho Vương phi chọn!" – Thu Vân có chút bực mình liền quát lớn trừng mắt với sư phụ may đồ.

"không, ta không chọn màu đỏ, ta chọn khúc vải màu tím cuối cùng đó!" – Triệu Hàm Ninh cười nhạt lắc đầu điềm đạm nói, nàng chỉ tiện miệng khen mà thôi lại khiến mọi người hiểu lầm nàng thích khúc vải đó, thật sự ai nói làm chủ tử sung sướиɠ đâu nào.

"Vâng! Vậy nô tỳ xin phép được lấy số đo của Vương phi!"

"Được! Ngươi may cho ta đơn giãn thôi, có mẫu cho ta xem qua không?"

"Dạ có đây ạ!" – Người thợ may nhanh chóng lấy xếp giấy đưa cho nàng, nhìn qua các kiểu điều rất rườm rà, nhìn đến hoa cả mắt cuối cùng trong đống đó Triệu Hàm Ninh cũng chọn một bộ trang phục đơn giản nhất.

"Mẫu này nhưng ngươi bỏ các chi tiết rườm rà này đi!" - Vừa nói Triệu Hàm Ninh đưa ngón tay dài mảnh khảnh nhưng lại có phần cương nghị và xinh đẹp chỉ qua những chi tiết quấn ren, dư thừa đó, gương mặt biểu lộ kiểu không thể chấp nhận được.

"vâng ạ!"